Động Tâm Đúng Lúc

Chương 5



(9)

Vẻ mặt của Chương Thanh Đàm ngồi đối diện tôi vẫn vô cùng bình thường, sau khi bước vào thì thản nhiên liếc tôi một cái, không nói lời nào, ấn đường nhíu lại, vài lần cứ như muốn nói lại thôi.

Tôi nắm chặt góc áo, không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta, mặt mày đỏ bừng.

Bạn tôi còn cho rằng tôi đã thông suốt rồi, âm thầm tán dương tôi thực sự đã có mùi vị của "tiểu bạch hoa*" câu dẫn người khác rồi.

*小白花: chỉ một người đơn giản, ngây thơ và thiếu kinh nghiệm xã hội. Không liên quan đến các yếu tố như IQ, EQ, tính cách, hoàn cảnh gia đình,...Quan trọng nhất vẫn là kinh nghiệm. Tiểu bạch hoa khác bạch liên hoa

Tôi muốn đánh người.

"Tiêu Tiêu, giới thiệu với cậu một chút, đây là Hổ ca của tôi." Bạn thân chỉ vào một người đàn ông ở phía đối diện, trên tay anh ta có một hình xăm bông hoa khổng lồ.

Tôi đưa mắt lên nhìn thử, người đàn ông kia có dáng người vô cùng cường tráng, chắc cao gần một mét chín nhỉ? Mặc dù hai bên cánh tay đều xăm một bông hoa to, nhưng mặt mày nhìn thì không có vẻ hung ác, mà ngược lại có chút thật thà.

Bạn thân vừa cười vừa nói: "Hổ ca, đây là Tiêu Tiêu mà lúc nãy tôi có nói qua, là chị em tốt của tôi, hôm nay anh phải bảo vệ cô ấy nha."

Hổ ca gãi gãi đầu: "Được thôi."

Rõ ràng anh ta là một người đàn ông cao lớn, nhưng mỗi khi anh ta bắt gặp ánh mắt của tôi thì mặt anh ta ngay lập tức đỏ lên, vội vàng xoay người đi, sờ sờ cái mũi, chỉ vào Chương Thanh Đàm và một người đàn ông khác: "Em gái, bạn của anh bình thường rất bận, hôm nay anh kéo bọn họ tới đây để thư giãn, các em không để tâm chứ?"

Bạn thân: "Có gì đâu mà để tâm, càng đông càng vui mà."

Càng đông càng vui, đi nhà ma, nhiều người thì sẽ can đảm hơn.

Đúng vậy, bạn thân vì tôi mà tổ chức trò chơi này, không phải là một trò chơi dễ dàng, cũng không phải là một kịch bản tàn sát rối não, mà là nhà ma.

(10)

Ngôi trường ma XX, ngay khi tôi ở bên trong, một hàng tám người.

Trước khi bước vào, Chương Tham Đàm cuối cùng cũng tìm được cơ hội túm lấy tôi, thấp giọng cảnh cáo: "Cô tốt nhất đừng chơi những loại trò chơi như này."

Tôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh ta, nhớ tới lời từ chối mình rõ ràng lưu loát kia, đột nhiên có hơi tức giận, giãy giụa thoát khỏi tay của anh ta, nhỏ giọng nói: "Anh từ chối tôi, lại còn không cho tôi quen biết người đàn ông khác?"

Nếu không phải Chương Thanh Đàm khơi dậy cái tâm phản nghịch của tôi, nói không chừng tôi sẽ không đi vào trong, thật sự.

Chỉ là ở khu cổng chờ liếc nhìn một cái, tôi liền bị cái bầu không khí âm u sâu thẳm kỳ dị ở đó làm cho hoảng sợ.

Trước khi đi vào, Hổ ca vỗ vỗ vào ngực cam đoan với tôi: "Em gái Tiêu Tiêu, em chỉ việc đi theo sau anh, có anh ở đây rồi, không cần phải sợ."

Tôi nhìn anh ta, người cao một mét chín, cơ bắp toàn thân, liền gật đầu.

Nhưng sự thật đã chứng minh, nhìn người không thể chỉ nhìn mỗi vẻ ngoài.

Trước khi đi vào căn phòng thứ ba, không biết bọn họ đã chạm tay vào cái gì, một đám "quỷ" tóc tai bù xù đột nhiên lao ra từ trong hành lang hẹp dài, toàn thân toàn là máu, hoặc là xông lên hoặc là bò về phía chúng tôi.

Một đám người điên cuồng gào thét lùi về bốn phía, vốn dĩ là tôi kéo cánh tay của bạn thân, đi theo phía sau Hổ ca, thế nhưng tình cảnh rất hỗn loạn, mọi người giống như ruồi mất đầu xông loạn tứ phía, Hổ ca nói phải bảo vệ tôi mà hiện tại lại chạy mất không có chút dấu vết nào.

Cảnh tượng lại tối tăm, tôi kinh hồn bạt vía, chỉ cảm thấy trong nháy mắt tim trong lồng ngực cũng muốn nhảy ra ngoài, không khí bị đè nén trong lồng ngực, tích tụ lại khiến tôi không thể thở được.

Một bàn tay tôi ấn ngực, một bàn tay mò mẫm lung tung, cắn răng kêu lên: "Tôi phải dời khỏi đây! Tôi phải dời khỏi đây!"

Trước khi đi vào nhân viên công tác đã nhắc nhở, nếu không thể tiếp tục, có thể rời khỏi giữa đường.

Nhưng có rất nhiều âm thanh quỷ dị u ám và tiếng người la hét chói tai, tiếng của tôi hoàn toàn bị đè ép, căn bản không có người tới cứu tôi.

Cảm giác cận kề cái chết lại một lần nữa ập tới, tôi càng hối hận và sợ hãi, thở phì phò từng đợt từng đợt, tiếng kêu cứu yếu ớt: "Cứu tôi, tôi khó chịu, cứu tôi,..."

Lúc này không biết tay của tôi đã chạm vào chỗ nào, một giọt chất lỏng sền sệt lạnh ngắt theo ngón tay rơi xuống lòng bàn tay.

Màu đỏ sâm, hình như là...máu.

Tôi run lên trong vô thức, sợ tới mức trái tim ngừng đập.

"Không sao chứ?"

Có người đưa tôi về thực tại, bàn tay anh ta ấm áp, ôm chặt bả vai tôi: "Đưng sợ, hãy thả lỏng, cái này không phải thật. Tin tưởng chính mình, cơ thể của cô khong có vẫn đề, nhắm mắt lại, đừng sợ,..."

Anh ta cứ như vậy, một lần rồi lại một lần động viên tôi, thanh âm bình tĩnh như một liều thuốc an thần, làm tôi yên tâm hơi đôi chút.

Nhưng cảm giác cận kề với cái chết và sự hoảng sợ vẫn còn mạnh mẽ không nguôi ngoai, cảm giác cả cơ thể mình như đang lơ lửng, cả người không hề có sức lực, nhìn thấy một người mặc chiếc áo trắng, tóc tai bù xù đang giương nanh múa vuốt lại gần, theo bản năng tôi ôm người đàn ông ở trước mặt, vùi đầu trên bả vai anh ta.

Tay của tôi không thể khống chế mà run lên, anh ta cảm nhận được sự thay đổi của tôi, lạnh lùng nói: "Chúng tôi phải rời khỏi đây, cô ấy cần thay đổi không gian khác!"

Ngay sau đó tôi nghe thấy tiểu ca ca npc* nói nhỏ: "Hả? Không phải người có tiền sử bệnh tim không được vào sao."

*Npc: là tên viết tắt của non-player character, là một loại nhân vật trong game, có nghĩa là nhân vật không phải người chơi, dùng để chỉ nhân vật trò chơi trong các trò chơi điện tử không do người chơi điều khiển

Anh ta đưa chúng tôi ra ngoài.

Chính xác mà nói, là Chương Thanh Đàm ôm tôi ra ngoài.