Dư Sinh Mộ Yên

Chương 5: Giấc mơ của Hạ Di Bình



[Yên Yên, cậu ngủ chưa?]

Tần Hàm Yên đưa mắt nhìn dòng tin nhắn đang nằm yên ở đó, ánh sáng màn hình yếu dần cho đến khi phủ một màu đen. Bình thường nhận được tin nhắn, nếu không có việc gì bận rộn, cô trả lời rất nhanh, bởi vì không muốn người khác phải tốn thời gian chờ đợi, đó cũng là một phép lịch sự tối thiểu, cô sợ mình để đó rồi lại quên mất. Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy tin nhắn của Hạ Di Bình, cô bất giác muốn đùa giỡn một chút. Tần Hàm Yên nhìn đồng hồ, 10:28 pm, đợi 11 giờ cô sẽ trả lời.

Cô dựa vào đầu giường, đưa tay lấy quyển sách trên kệ, cúi đầu giở từng trang đọc, không hiểu sao dòng tin nhắn ban nãy cứ như nhảy số trong đầu cô, khiến cô không thể tập trung. Tần Hàm Yên nhớ lại, trước giờ chưa từng có ai gửi cho cô tin nhắn như vậy, cô cũng chưa bao giờ giở thói trẻ con như hiện tại, suy nghĩ dẫn dắt, cảm thấy bản thân thật ấu trĩ, cô lại cầm điện thoại lên, bàn tay vừa chạm vào, điện thoại lại phát sáng, cô mở ra xem: [Ngủ rồi à? Ngủ ngon!]

Tần Hàm Yên cảm thấy lồng ngực khẽ rung một cái, cảm giác hơi áy náy lại nổi lên, cô nhìn nhìn rồi không biết có nên trả lời hay không, lỡ như cô ấy ngủ rồi, mình trả lời liệu có làm phiền cô ấy không? Suy nghĩ một lát, vẫn là thôi đi, sáng mai dậy sớm cô sẽ trả lời, cứ nói là hôm qua mệt quá nên ngủ sớm, chắc sẽ không sao đâu? Lý trí chiến thắng, cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ.

Ngoài trời tĩnh mịch, ánh sáng xa lạ từ những tòa cao ốc hòa cùng những chiếc đèn đường đủ loại màu sắc quẩn quanh như ẩn như hiện chiếu sáng cả Hải Thành. Đâu đó trên một con hẻm nhỏ, người qua đường dần thưa thớt, thỉnh thoảng vang lên tiếng chó sủa tạo nên một giai điệu gần gũi như muốn đưa người ta chìm vào giấc ngủ. Nhưng vẫn có một người không thể nào ngủ được.

Tại một tòa chung cư, vẫn có một chút ánh sáng le lói xuyên qua khung cửa sổ. Ở đây có đến 10 tầng, mỗi căn phòng là một ô vuông, thế nên khi thứ ánh sáng yếu ớt kia phát ra cũng chẳng mấy người để ý. Trong một căn phòng rộng 50m2 đơn giản, sạch sẽ có một cô gái đang nắm chặt điện thoại, đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ. Ánh sáng màu vàng nhạt chiếu lên gương mặt dịu dàng, mái tóc đen huyền thấp thoáng có vài sợi lung lay theo làn gió. Từ sâu trong đôi mắt to màu mực là một ánh nhìn sâu thẳm, không rõ đích đến.

Hạ Di Bình từ nhỏ đã được giáo dưỡng rất rốt. Tuy không phải là phú nhị đại gì đó nhưng cô có một gia đình hạnh phúc đáng mơ ước. Ba mẹ cô là tiểu thương ở Yên Thành, nói đến Hạ gia không ai không biết, một phần bởi gen nhà họ rất tốt, cả gia đình ai cũng có nhan sắc. Tuy theo nghề buôn bán nhưng phải nói Hạ Khải, ba của cô vẫn rất phong độ, không thua kém một người tri thức là mấy, hiện tại đã 55 tuổi nhưng vẫn giữ được vẻ trẻ trung, tính tình ôn hòa, thương yêu vợ con, là một người đàn ông của gia đình mẫu mực. Mẹ của cô Giang Di chỉ mới 40 tuổi, khi ấy gặp Hạ Khải hơn mình nhiều tuổi nhưng vẫn nhất chí đi theo, chính là trúng tiếng sét ái tình, Giang Di rất được Hạ Khải nuông chiều, bảo dưỡng tốt nên nói bà là chị gái Hạ Di Bình chắc cũng không ai nghi ngờ. Họ có với nhau một gái, một trai, Hạ Di Bình là con cả, em trai cô Hạ Di An năm nay vừa tròn 10 tuổi.

Hạ Di Bình từ nhỏ đã xinh xắn đáng yêu, càng lớn lên nhan sắc càng chín mùi, thành thục dịu dàng, là chuẩn sắc đẹp Á Đông được nhiều người yêu thích. Họ hàng cùng hàng xóm hay nói với cô, chắc chắn sau này sẽ trở thành một đại minh tinh, thế nhưng lời nói nửa đùa nửa thật này lại vô tình đi theo cô suốt hành trình trưởng thành của mình. Không biết từ bao giờ, cô xem việc đó trở thành mục tiêu phấn đấu của đời mình, không dám một phút lơ là. Cô từ từ giấu mình đi, che đi bản tính thực sự của mình, chỉ phơi bày ra bên ngoài vẻ thân thiện, người gặp người thích, cô tập nhẫn nhịn, không dám tùy hứng, muốn xây dựng một hình ảnh thiện lương trong sạch, trở thành một nữ thần không nhiễm bụi trần, chính vì thế, cô không dám sai lầm vì cô sợ một sai lầm nhỏ của bản thân sẽ khiến những cố gắng bao nhiêu năm qua của cô đổ sông đổ biển.

Thời Trung học, cô nghe nói Đại học Q là một trường hàng đầu, nhiều minh tinh chính là xuất thân từ đó. Thế là cô cố gắng vùi đầu học tập chỉ để có thể đặt bước chân đầu tiên trên hành trình của mình. Cô gồng mình suốt bao nhiêu năm, chưa bao giờ dám xả vai, cô tự treo lên người mình một cái gông xiềng, một cái gông xiềng đầy hào quang lấp lánh, đó là những gì cô có thể nhìn thấy. Nếu hỏi tại sao cô phải trở nên như vậy, chắc chỉ có thể trả lời đó là một vai diễn ngọt ngào.

Thi đậu vào Đại học Q, bước đầu tiên của cô đã hoàn thành. Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ nghiêm túc học tập tại đây nhưng chí ít cô vẫn muốn hoàn thành chương trình học, thuận lợi tốt nghiệp, cô không muốn bản thân sau khi nổi tiếng lại bị truyền thông đào bới là bỏ học giữa chừng, việc đó tuy cũng không phải quá lớn lao nhưng cô chính là muốn xây dựng một hình tượng hoàn hảo trong mắt mọi người. Cô cũng bắt đầu tạo dựng mối quan hệ với những người đi trước, tranh thủ kiếm một chút tài nguyên để trải đường cho mình. Cô không phủ nhận mình là một người có tham vọng, cũng không cho rằng điều đó là sai, nếu không có tham vọng vậy há chẳng phải có lỗi với nhan sắc của bản thân sao?

Hôm khai giảng, bằng vào nhan sắc cùng một ít tài năng đã tích góp từ lâu, cô thuận lợi tham gia biểu diễn trong đội văn nghệ, khi bản thân đang tỏa sáng trên sân khấu cô thực sự rất hài lòng, cô thích những ánh mắt nhìn về phía mình dù cho đó là ngưỡng mộ hay ganh ghét, điều đó chẳng phải càng chứng tỏ sức hấp dẫn của mình sao? Ngưỡng mộ thì tốt, ganh ghét chính là hận không thể bằng, cô lại càng hưởng thụ, cô đang tập thích nghi để một ngày nào đó khi hào quang bủa vây sẽ không cảm thấy quá ngột ngạt.

Khi vẫn đang chìm vào cảm giác thỏa mãn như thể muốn đẩy cô lên tận chín tầng mây, cô vô tình lại nhìn thấy một gương mặt lạnh lùng, từ khoảnh khắc ấy nội tâm vốn đeo xiềng xích đầy kiêu ngạo bấy nhiêu năm phút chốc muốn vỡ tan, mở ra hết thảy. Cô tự hỏi bản thân tại sao lại như thế? Cô bất giác sinh ra một tia hiếu kỳ, không dễ che giấu. Cô thử tiếp cận rồi tìm hiểu, biết được một chút về người kia, Tần Hàm Yên, đứng đầu điểm thi đầu vào Đại học Q, cô còn biết được con gái Thị trưởng Hải Thành Trương Nguyệt cũng là bạn cùng phòng với Tần Hàm Yên, cô lặp đi lặp lại cái tên này trong đầu rồi lẩm bẩm: Thú vị.

Ban đầu khi tiếp cận Tần Hàm Yên với một tâm tư không rõ nhưng sau vài lần gặp gỡ lại sinh ra một chút chờ mong. Hạ Di Bình thầm nghĩ gương mặt lạnh lùng kia lắm lúc cũng thật đáng yêu, cô muốn một lần thử chạm vào xem nó thực sự lạnh như vẻ bề ngoài không hay là ấm nóng, dịu dàng? Nhưng mà, xung quanh Tần Hàm Yên cũng không thiếu ong bướm ve vãn. Cô thật tò mò, muốn thử một lần bước vào thăm thú thế giới của người kia, cô gỡ đi lớp mặt nạ của mình, như một người bạn chân thành mà đối đãi với Tần Hàm Yên, biết đâu vô tình lại nhặt được một người có thể khiến cô sống như một Hạ Di Bình thực sự, đơn thuần như chính vẻ bề ngoài.

Cô đi theo dấu chân của người kia, ứng tuyển vào Hội sinh viên, một vị trí Thư ký không quá khó với nhan sắc của cô. Cô vừa có thể tiếp cận với người kia vừa tự mở đường cho mình, Hội sinh viên ngọa hổ tàng long, đương nhiên cô cũng biết.

Khi nhìn thấy Tần Hàm Yên bị cả đám trong Hội sinh viên chèn ép, cô không tự chủ nhúng tay vào, biết rằng bản thân xen vào cũng không giúp được gì hơn nhưng vẫn muốn đứng cùng chiến tuyến với Tần Hàm Yên, cô tự trấn an cảm xúc không rõ ràng của bản thân bằng suy nghĩ cũng chẳng mất mát gì, biết đâu lại khiến cô ấy gần gũi với mình hơn một chút.

Hạ Di Bình nở nụ cười trào phúng, đêm nay, cô lại suy nghĩ thật nhiều, nhiều đến nỗi quên đi cơn buồn ngủ. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại gửi tin nhắn đi rồi thấp thỏm chờ đợi. Tiếc là hai tin nhắn gửi đi vẫn nằm chễm chệ, không một lời hồi đáp. Cô tự hỏi bản thân có phải là quá gấp gáp hay không nhưng vẫn là có một chút tức giận. Là thực sự đã ngủ hay không muốn trả lời? Quay sang nhìn đồng hồ đã sắp sang ngày mới, Hạ Di Bình giật mình, thì ra bản thân thất thần lâu như vậy, vì một người quen biết chưa đầy một tháng. Cô dẹp suy nghĩ sang một bên, nằm xuống trên chiếc giường ấm áp, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Căn nhà vắng lặng dần dần mang theo tiếng hít thở đều đều, Hạ Di Bình không ở ký túc xá mà thuê một căn hộ gần trường để tiện cho công việc về sau. Cô là một người nhìn xa, kẻo sau này phải tham gia diễn xuất về khuya, ký túc xá 10 giờ tối đóng cổng, cô sẽ chẳng có chỗ nương thân. Ánh trăng vẫn treo bên ngoài cửa, đường xá tĩnh lặng, ở hai nơi, hai con người mang theo tâm trạng khác nhau đi vào cõi mộng.

Hôm sau, khi trời tờ mờ sáng, Tần Hàm Yên đã bật dậy, hai tay bắt chéo vào nhau vươn mình cho giãn gân cốt. Tâm trạng thấp thỏm khiến cô không thể nào ngủ thêm được nữa. Cô vội cầm lấy điện thoại, ấn vào khung chat, gõ chữ: [Chào buổi sáng, xin lỗi cậu, hôm qua mệt quá nên ngủ sớm.]

Tần Hàm Yên ấn gửi, thở phào một hơi, như trút được gánh nặng, cũng không còn buồn ngủ nữa, cô bước đến mở cửa sổ, gió lạnh nhè nhẹ thổi vào gương mặt thiếu nữ, bên ngoài từng giọt sương sớm còn đọng lại trên phiến lá, khẽ đung đưa rồi rơi xuống trên mặt đất, Tần Hàm Yên đặt chiếc cằm xinh đẹp lên khung cửa, lẩm bẩm vài câu hát:

Nắng chiếu qua hiên, nhẹ sưởi ấm tâm hồn giá buốt

Ngày lại ngày em chờ tin người ở phương xa

Này là gió hay nỗi lòng của đôi ta

Cứ đến rồi đi như sương mai buổi sớm...

Tiếng hát rất khẽ, du dương ngọt ngào khiến người ta nửa mê nửa tỉnh. Say sưa một hồi, cô rời giường vào nhà vệ sinh, chuẩn bị cho một ngày bận rộn mới, hôm nay cô phải bắt đầu chuẩn bị cho hội thao sắp tới, còn chần chừ sẽ muộn mất.

Phía bên này, Hạ Di Bình cũng vừa tỉnh giấc vì âm báo tin nhắn mới, cô đưa tay dụi dụi mắt, sờ sờ lên tủ đầu giường, cô ráng mở đôi mắt còn chưa tỉnh ngủ, đọc tin nhắn hiển thị trên màn hình: [Chào buổi sáng, xin lỗi cậu, hôm qua mệt quá nên ngủ sớm.]

Hạ Di Bình nở nụ cười ngọt ngào, gõ chữ trả lời: [Ừm, hen lat gặp, tôi mua đồ an sáng cho cậu nhé?] Cô nửa tỉnh nửa mơ nên gõ sai chữ, cũng không ý thức được hình như nội dung tin nhắn không đúng lắm, lần này rất nhanh nhận được câu trả lời: [Tôi tự ăn được rồi, không phiền cậu.]

Hạ Di Bình đáp lại: [Được rồi.] Sau đó cười cười phủ chăn qua đầu ngủ tiếp, dù sao mới 6 giờ, cô phải tranh thủ ngủ thêm một chút.

Tần Hàm Yên ngồi vào bàn, giở những tài liệu mà hôm qua Nghiêm Đình cho cô bắt đầu viết bản kế hoạch tổ chức hội thao. Thật ra việc này cũng không quá khó, đối với một hoạt động có tính chất đặc thù như vậy, vấn đề quan trọng vẫn là tạo được sự gắn kết. Cô đã suy nghĩ trong đầu một vài phương án, đợi trao đổi với Hạ Di Bình, lần này phải nhờ cả vào đám bạn cùng phòng của cô rồi, dù sao bọn họ cũng học nhiều khoa khác nhau, giúp cô kêu gọi cũng tiện hơn, còn có người bạn Đặng Chân, tuy nói nhiều một chút nhưng cũng rất hữu dụng. Tập trung làm việc quên cả thời gian, cô phát giác mình còn chưa ăn sáng, thật ra cô không có thói quen ăn sáng, thỉnh thoảng mới ăn một lần, dần cũng thành quen, nhưng hôm nay vì tin nhắn kia với Hạ Di Bình lại sinh ra một chút áy náy. Thôi thì buổi trưa ăn bù, chắc cũng không đến nỗi nào. Vừa tự ra quyết định cho bản thân đã nghe thấy tiếng mở cửa, Trương Nguyệt xách trên tay một ổ bánh mì: "Tôi thấy cậu còn chưa ăn gì nên tiện tay mua cho cậu."

Tần Hàm Yên buông viết xuống: "Cảm ơn cậu, A Nguyệt."

"Không cần khách sáo." Trương Nguyệt cười cười

"Tôi thấy cậu cũng không thích nói chuyện, tính ra hai chúng ta cũng khá giống nhau." Tần Hàm Yên cầm lấy bánh mì, mở miệng cảm thán.

"Không phải không thích nói chuyện, chỉ là chưa gặp được người để tôi thấy hứng thú."

"Như thế nào mới khiến cậu thấy hứng thú?" Tần Hàm Yên hiếm khi tò mò

Trương Nguyệt nhìn Tần Hàm Yên, cong cong khóe môi: "Giống như cậu."

Tần Hàm Yên không xem đó là thật, cũng cười nói: "Cậu cũng thật biết đùa."

Trương Nguyệt muốn nói thêm gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn thôi: "Bỏ đi. Tối nay rảnh không, cùng tôi uống vài ly?"

"Nhưng tôi không biết uống." Tần Hàm Yên khó xử

"Không sao, ngồi nhìn tôi uống là được."

"Được rồi, vậy tối nay tôi đi cùng cậu." Tần Hàm Yên cũng không từ chối nữa

"Quyết định vậy nhé, tôi sẽ nhắn địa chỉ cho cậu, giờ tôi ra ngoài một lát đây." Trương Nguyệt vừa nói vừa mở cửa rời khỏi.