Dư Sinh Mộ Yên

Chương 77: Phiên ngoại 3: Không nhận con vì quá xấu



Ba năm sau khi kết hôn, dưới sự hối thúc của hai bên gia đình, Tần Hàm Yên và Ngạn Bách Hàm cuối cùng cũng chịu nghiêm túc nghĩ đến việc sinh con. Nhưng cũng chính vì điều này mà mà lần đầu tiên trong vòng 5 năm qua hai người nảy sinh sự bất đồng quan điểm.

Tần Hàm Yên muốn mình là người sinh con, không nghĩ cũng biết là vì cô xót lão bà. Tần Hàm Yên chỉ đơn giản tìm hiểu thôi, còn chưa trải qua đã thấy việc sinh con vất vả đến nhường nào. Mang một chiếc bụng nặng nề đã khó khăn mà những chuyển biến thất thường trong cơ thể lại càng khiến người ta trở nên mệt mỏi hơn. Thể chất lẫn tinh thần đều bị bào mòn.

Tần Hàm Yên nghĩ nếu đã như vậy tốt nhất nên để cô làm điều đó, tiểu Hàm của cô chỉ nên ở yên đó mà hưởng thụ những ngày tháng vui vẻ thôi.

Nhưng Tần Hàm Yên xót Ngạn Bách Hàm thì Ngạn Bách Hàm cũng vậy. Nàng lấy lý do Tần Hàm Yên từng trải qua thập tử nhất sinh mà kịch liệt từ chối, khăng khăng muốn mình là người sinh con.

Ngạn Bách Hàm giận dỗi, đến công ty xong cũng không về nhà mà chạy đến Nam Phương Cảnh Uyển, chờ đến khi Tần Hàm Yên chịu nhượng bộ mới thôi.

Nói ra cũng đã lâu nàng chưa về đây. Kể từ khi xác định quan hệ với Tần Hàm Yên, nàng chính là hận không thể lúc nào cũng bám lấy người kia. Sau khi kết hôn lại càng dính người hơn. Thế là bao nhiêu căn hộ cũng bỏ trống, chỉ cử người mỗi ngày đến quét dọn.

Hôm nay trở về cũng không phải nàng định ở đây, chỉ là muốn để Tần Hàm Yên dỗ nàng một chút, tăng thêm chút tình thú.

Không phải nàng không hiểu chuyện cũng không phải muốn để Tần Hàm Yên nhọc lòng, chỉ là nàng thực sự lo lắng sức khỏe Tần Hàm Yên. Với lại rõ ràng độ tuổi của nàng sinh con vẫn tốt hơn Tần Hàm Yên. Càng nghĩ nàng càng hạ quyết tâm bảo vệ quan điểm của mình.

Tần Hàm Yên đến công ty bận rộn cả ngày nhưng cũng không quên nhắn tin cho Ngạn Bách Hàm, chỉ là nàng không phản hồi một tin nào. Cô quả thực vô cùng lo lắng. Thế là vừa xong việc liền chạy đến Ngạn thị tìm nàng, Hàn Dật Huy bảo nàng đã về rồi. Tần Hàm Yên lại chạy một mạch về nhà, vẫn không thấy. Nghĩ nghĩ một lát cô liền lái xe đến Nam Phương Cảnh Uyển. Bảo bối giận rồi, vẫn là phải dỗ một chút.

Tần Hàm Yên biết mật khẩu, cũng đã được cài nhận diện khuôn mặt nên rất dễ dàng mở cửa đi vào nhà. Cô thay dép, cởi áo khoác ngoài, rũ bỏ hết những âm thanh ồn ào của cuộc sống đằng sau cánh cửa, nhẹ nhàng cất bước chân đi tìm người trong lòng.

Ánh trăng dịu dàng hư ảo, cảnh đêm của Hải Thành phồn hoa như bao trùm lấy không gian vừa quen thuộc vừa xa lạ. Sao đêm lấp lánh, mà mỹ nhân trên giường đang nằm sấp, hơi lộ ra tấm lưng trần, đưa mắt nhìn xe cộ ngược xuôi qua lớp kính.

Tần Hàm Yên nhẹ nhàng đứng tựa vào cửa, trên môi dần hiện lên một độ cong, ánh mắt nhu tình như nước mà ngắm nhìn người trước mắt. Cô đứng đó hồi lâu, không nỡ phá vỡ bầu không khí nên thơ tĩnh lặng này.

Đến khi Ngạn Bách Hàm trở mình quay lại, Tần Hàm Yên mới bước đến. Mặc dù không ngoài dự tính nhưng Ngạn Bách Hàm có hơi bất ngờ vì Tần Hàm Yên không thanh không sắc mà xuất hiện. Nàng cố bày ra vẻ mặt ngạo kiều, không thèm cho Tần Hàm Yên một ánh mắt.

Tần Hàm Yên cười cười, bước đến ngồi xuống bên cạnh nàng, tay vuốt ve gương mặt nàng: "Sao lại thất thần?"

Không trả lời.

Tần Hàm Yên cảm thấy thật bất đắc dĩ, cô thò tay vào chăn, bàn tay xuyên qua lớp áo ngủ chạm đến da thịt nhẵn nhụi sau đó lại cúi người chính xác hôn lên trán nàng.

"Tiểu Hàm ~"

Ngạn Bách Hàm xoay người chỗ khác, vẫn không muốn nói chuyện nhưng thật ra nội tâm đã sớm không chịu được dụ hoặc.

Tần Hàm Yên vẫn không bỏ cuộc, cô hôn lên vành tai tinh tế của nàng sau đó lại nhỏ giọng: "Đừng giận, chị sẽ đau lòng."

Ngạn Bách Hàm không chịu nỗi nữa rồi, cứ như vậy sớm muộn gì nàng cũng sẽ đầu hàng. Tốt hơn hết là tóm lấy thời cơ để Tần Hàm Yên nhượng bộ.

Nàng xoay người lại: "Muốn em không giận?"

Tần Hàm Yên nhẹ nhàng gật đầu.

Ngạn Bách Hàm nhướng mày: "Vậy thì để em sinh con."

Nói tới nói lui vẫn quay trở về vấn đề cũ, Tần Hàm Yên cũng không biết nên làm sao mới phải. Cuối cùng suy nghĩ một lát cô vẫn là chịu thỏa hiệp.

"Tiểu Hàm, hay là chúng ta cùng nhau đến gặp bác sĩ. Nếu bác sĩ nói chị không thể, thế thì chị sẽ không có ý kiến nữa."

Nghe Tần Hàm Yên nói thế Ngạn Bách Hàm thở phào nhẹ nhõm, nếu đến gặp bác sĩ thì nàng còn sợ nữa sao. Chỉ cần nói với họ một tiếng, nàng không tin là Tần Hàm Yên có thể phản đối.

Nàng câu cổ Tần Hàm Yên kéo người kia ngã xuống: "Tần tổng, là chị nói đó nha."

Tần Hàm Yên nhìn nàng sủng nịch, cũng không có phản bác nữa mà còn cho nàng một cái gật đầu khẳng định.

Thế là chẳng mấy chốc cuộc chiến tranh lạnh diễn ra chưa đầy một ngày đã nhanh chóng kết thúc. Nụ hôn quyến rũ kiều mị của hoa hồng hòa cùng hương bạc hà thơm mát nhanh chóng đốt lên bầu không khí. Chỉ là Tần Hàm Yên còn chưa có tắm, Ngạn Bách Hàm cũng không thể nằm chờ liền lần nữa cùng Tần Hàm Yên chui vào trong chiếc bồn tắm say sưa một trận.

Nhiều năm như vậy rồi, từng tất trên cơ thể của nhau không phải họ chưa nếm trải. Chỉ là mỗi lần như vậy đều có thêm một chút mới mẻ khiến cho cả hai cứ muốn khám phá thêm mãi, luân hồi triền miên, không nỡ dừng tay.

Ngày hôm sau như đã hứa, Tần Hàm Yên theo Ngạn Bách Hàm cùng đến bệnh viện để nghe bác sĩ tư vấn. Đây là vị bác sĩ vừa từ nước ngoài trở về, làm việc ở Bệnh viện Ngạn gia chưa lâu. Thật ra được mời về đây là có chủ đích, sau này cô ấy chính là người chăm lo sức khỏe sinh sản cho người nhà Ngạn gia.

Nghe thì có vẻ già dặn nhưng thật ra vị bác sĩ này chỉ mới 31 tuổi, là một nhân tài. Cô ấy tốt nghiệp Khoa Phụ sản tại trường đại học hàng đầu tại M quốc sau đó lại học tiếp lên Tiến sĩ. Bản thân cũng có nhiều công trình nghiên cứu và cũng là thành viên Hiệp hội Y khoa tại M quốc.

Ngạn Bách Hàm và Tần Hàm Yên đã thông báo trước là sẽ đến nên hôm nay Thừa Dĩ Nghiên không có tiếp bệnh nhân. Trong lúc chờ đợi liền tìm một ít tài liệu cho hai vị lão bản.

Thừa Dĩ Nghiên trước giờ là người kính nghiệp, trong nhà nhiều đời theo nghề Y. Ba mẹ cô hiện tại cũng là những người có địa vị tại những bệnh viện hàng đầu của A quốc. Tất nhiên, yêu nghề kính nghiệp không có nghĩa là không thích tiền. Bệnh viện Ngạn gia trả lương cao như vậy, vả lại điều kiện và trang thiết bị phải nói là hàng đầu. Đó là lý do vì sao cô vừa nhận được lời mời liền về nước và đến đây làm việc.

Viện phó là người đích thân dẫn Ngạn Bách Hàm và Tần Hàm Yên đến chỗ Thừa Dĩ Nghiên, sau khi phân phó xong xuôi hắn mới rời đi. Thừa Dĩ Nghiên nhìn thấy hai vị lão bản xinh đẹp trong truyền thuyết không khỏi nhìn thêm một chút rồi mới mời ngồi.

"Thừa Dĩ Nghiên, hân hạnh."

Ngạn Bách Hàm và Tần Hàm Yên đồng loạt gật đầu sau đó liền rất nhanh vào chủ đề.

Ngạn Bách Hàm: "Bác sĩ Thừa, chắc cô cũng có nghe nói qua chúng tôi đang có ý định sinh con?"

Thừa Dĩ Nghiên gật đầu: "Đã nghe nói."

"Vậy cô nói xem nên để tôi hay chị ấy sinh sẽ tốt hơn?"

Ngạn Bách Hàm vừa nói, ánh mắt vừa sâu thẳm nhìn Thừa Dĩ Nghiên. Ban đầu Thừa Dĩ Nghiên nổi da gà một chút nhưng sau đó cũng không lộ ra vẻ mặt gì.

Tần Hàm Yên lúc này mới tiếp lời: "Bác sĩ Thừa, thật ra tôi muốn cô giúp tôi kiểm tra sức khỏe. Nếu không có vấn đề gì, tôi muốn mình là người sinh."

"Không được. Bác sĩ Thừa, chị ấy từng bị bắn thủng phổi, tôi sợ sức khỏe chị ấy không đảm bảo. Cô nói xem, có phải độ tuổi của tôi thích hợp sinh con hơn không?"

Tần Hàm Yên và Ngạn Bách Hàm mỗi người một câu làm Thừa Dĩ Nghiên nhức hết cả đầu. Cô cũng đã nghe nói hai vị này khí thế bức người nhưng mà hình như hôm nay có chút không kìm chế nhỉ?

Thừa Dĩ Nghiên cảm thấy không thể chiều lòng cả hai, nếu đã như vậy thì cô cũng có trò hay muốn cho hay người thử.

"Hai vị, nếu đã như vậy cứ để cho ông trời quyết định đi."

Tần Hàm Yên và Ngạn Bách Hàm nghe không hiểu, đồng loạt nhìn về phía Thừa Dĩ Nghiên muốn một lời giải thích. Thừa Dĩ Nghiên hiểu rõ liền nói tiếp.

"Chúng tôi đã nghiên cứu ra một loại thuốc có thể giúp hai vị có con mà không cần thụ tinh nhân tạo hay sử dụng bất kỳ phương pháp nào khác. Đương nhiên sẽ cần một vài can thiệp, mà quan trọng hơn là sự phối hợp của hai vị."

"Phối hợp như thế nào?" Ngạn Bách Hàm hỏi.

Thừa Dĩ Nghiên liền đem tài liệu đẩy đến trước mặt Tần Hàm Yên và Ngạn Bách Hàm sau đó giải thích cặn kẽ. Tần Hàm Yên và Ngạn Bách Hàm đều chăm chú lắng nghe. Nói đến phương pháp này thực sự còn rất mới, nhưng không phải chưa có người áp dụng thành công. Còn việc thuận theo ý trời chính là hai người cùng uống thuốc, người nào thuận lợi thụ thai thì ông trời chính là chọn người đó.

Ngạn Bách Hàm và Tần Hàm Yên nghe tới đoạn phối hợp bằng tư thế kia thì có hơi đỏ mặt, nhưng trước mặt Thừa Dĩ Nghiên cũng không biểu hiện quá nhiều. Thật ra bọn họ thấy cách này cũng khá ổn, nếu không thể quyết định thì cứ để thuận theo tự nhiên. Như vậy cũng tốt.

Thế là hai người liền đồng ý với phương pháp của Thừa Dĩ Nghiên. Ngoài mặt thì thuận theo ý trời nhưng trong lòng thì chính là muốn ông trời chọn mình.



Nửa năm trôi qua kể từ ngày hai người bắt đầu sử dụng thuốc nhưng không hề có bất kỳ dấu hiệu nào. Cái tư thế kia vẫn đều đặn áp dụng đến nỗi trở thành thói quen mỗi khi lâm trận. Hai bên gia đình cũng bắt đầu sốt ruột, nhất là hai ông bà nhà họ Mộ.

Đến khi bọn họ nghĩ rằng sẽ không còn hy vọng nữa thì một ngày đẹp trời, Ngạn Bách Hàm đang vui vẻ chuẩn bị thưởng thức bàn thức ăn thịnh soạn do chính tay Tần Hàm Yên chuẩn bị nhưng vừa động đũa liền nôn lấy nôn để khiến Tần Hàm Yên lo lắng không thôi.

Vốn Tần Hàm Yên cũng không nghĩ quá nhiều nhưng Ngạn Bách Hàm lại lóe lên một suy nghĩ trong đầu. Thế là liền kéo theo Tần Hàm Yên đến bệnh viện tìm Thừa Dĩ Nghiên.

"Là thai song sinh."

Thừa Dĩ Nghiên kích động một thì Ngạn Bách Hàm và Tần Hàm Yên nghe xong càng kích động đến mười. Bọn họ mất một thời gian để tiêu hóa thông tin và bình tĩnh lại.

Ngạn Bách Hàm không giấu được vẻ vui mừng nắm chặt tay Tần Hàm Yên mà Tần Hàm Yên lại sinh ra một chút thất vọng, ngay sau đó chính là lo lắng.

Cô hỏi Thừa Dĩ Nghiên: "Sức khỏe em ấy thế nào. Mang song thai có ảnh hưởng gì không?"

Thừa Dĩ Nghiên lắc đầu: "Đúng là phải lưu ý một chút, nhưng không đáng ngại. Có tôi ở đây, cô yên tâm."

Thấy Tần Hàm Yên cũng dịu đi đôi chút, Thừa Dĩ Nghiên mới nói tiếp: "Thật không ngờ nha, hai người là ca đầu tiên tôi thấy đó. Không chỉ có thai mà còn là song thai."

Ngạn Bách Hàm đắc ý: "Một lần sinh luôn hai đứa, rất tiện. Tránh cho mấy vị phụ huynh ở nhà lại tranh giành."

Tần Hàm Yên điểm mũi nàng: "Em đó, từ nay phải nghỉ ngơi. Công việc chị sẽ nhờ ba một chút, chị cũng sẽ đến phụ."

Ngạn Bách Hàm biết Tần Hàm Yên lo cho mình, đương nhiên vui vẻ chấp nhận. Nàng chỉ mới ở tháng thứ hai của thai kỳ nhưng đúng là đã có thể cảm nhận được chút vi diệu trong cơ thể.

Thừa Dĩ Nghiên chỉ cho hai người xem hình ảnh siêu âm, ánh mắt Tần Hàm Yên cũng bắt đầu chuyển từ lo lắng sang một chút mong chờ. Đó là kết tinh tình yêu của cô cùng nàng. Có nói thế nào kể từ hôm nay trách nhiệm của cô cũng lớn hơn, trong lòng có chút xung động không tên.

"Nhớ dẫn cô ấy đến đây khám thường xuyên. Chế độ dinh dưỡng cứ theo hướng dẫn của tôi là được. Nhớ giữ tâm trạng thoải mái, rất tốt cho thai nhi."

Thừa Dĩ Nghiên dặn dò thêm đôi ba câu mới thả hai người trở về. Ngạn Bách Hàm cũng nhanh chóng đem chuyện này báo cho mấy vị phụ huynh. Ai nấy cũng vui vẻ không thôi.

Nhưng mà đúng là mọi chuyện không hề đơn giản như Ngạn Bách Hàm đã nghĩ, việc mang thai khó nhọc vô cùng. Tính khí của nàng cũng có phần trở nên thất thường.

Mấy ngày nay Khương Huệ cũng chạy đến biệt thự Sơn Hải cùng Tần Hàm Yên và má Lưu chăm sóc Ngạn Bách Hàm. Ngạn Bách Tùng lâu lâu cũng cử dì Từ ghé qua, còn có nhà họ Mộ hai ông bà lão cũng thường xuyên chạy đến thăm cháu gái.

"Em muốn uống nước ép."

"Được, có ngay."

"Là ép cam, không phải ép táo."

"Chua quá, em không muốn uống nữa."

...

Câu chuyện tổng tài chăm vợ có thai vô cùng dở khóc dở cười, Tần Hàm Yên rất kiên nhẫn chiều chuộng nàng, công việc cũng giảm bớt mà thường xuyên ở bên cạnh nàng. Ngạn Bách Hàm đôi khi cũng ý thức mình hơi quá đáng, nhưng biết làm sao bây giờ. Tần Hàm Yên chính là rất hưởng thụ cảm giác bị nàng xoay như chong chóng.

Thấm thoát thời gian trôi qua thêm được 6 tháng hơn. Cũng sắp đến ngày dự sinh. Triệu Ái Chân cũng trở về cùng Khương Huệ mua sắm đủ thứ để chuẩn bị chào đón hai đứa cháu.

Tần Hàm Yên mấy ngày nay cũng bận rộn. Cô dành ra thời gian tự tay lên thiết kế rồi thuê người đến làm phòng cho hai bảo bối nhỏ. Đương nhiên phải hỏi qua ý kiến của Ngạn Bách Hàm, mà Ngạn Bách Hàm thì vẫn luôn tinh tưởng Tần Hàm Yên. Cứ như vậy giao hết cho cô tự mình xử lý.

Đêm đến, Ngạn Bách Hàm bảo là khó ngủ nên Tần Hàm Yên liền lật sách ngồi bên cạnh đọc cho nàng nghe. Được hơn trăm trang thì bỗng dưng Ngạn Bách Hàm túm lấy áo cô sao đó véo mạnh vào hông khiến Tần Hàm Yên hít một ngụm khí lạnh. Tần Hàm Yên vội vàng buông quyển sách xuống.

"Sao vậy, khó chịu chỗ nào?"

"Ra rồi, ra rồi!"

Ngạn Bách Hàm rặn ra từng tiếng, gương mặt cũng méo mó.

Tần Hàm Yên chưa thể tiêu hóa thông tin, cô luống cuống tay chân: "Tiểu Hàm, cái gì ra?"

Ngạn Bách Hàm lại véo cô thêm lần nữa, miệng liền mắng: "Con ra, chị bị ngốc hả. Mau đưa em đến bệnh viện."

Tần Hàm Yên lúc này mới ý thức được. Cô vội vội vàng vàng bế nàng lên đưa lên xe đến bệnh viện. Khương Huệ và Triệu Ái Chân cũng đi theo mà Ngạn Bách Tùng cũng chạy đến ngay sau đó.

"Không phải còn hơn một tuần nữa mới đến ngày sao? Sau lại sinh rồi?"

Triệu Ái Chân lo lắng hỏi mà những người còn lại ở đây cũng thấp thỏm không thôi.

Tần Hàm Yên bắt được y tá vừa chạy ra, nhanh chóng hỏi: "Tình hình sao rồi?"

"Các vị yên tâm, chỉ là chuyển dạ sớm, không đáng lo." Y tá trả lời.

Nói thì nói vậy nhưng làm sao không lo cho được. Bốn người đứng ngồi không yên, nhất là Tần Hàm Yên. Cũng không biết cô phải dùng hết bao nhiêu kiên trì mới chống đỡ bản thân bình tĩnh.

Mãi một lát sau, cuối cùng phòng sinh cũng được mở ra mà tiếng khóc của hai đứa trẻ cũng theo đó vang lên. Y tá bế hai đứa bé định cho Tần Hàm Yên nhìn một lát nhưng cô chính là chạy một mạch đến chỗ Ngạn Bách Hàm nắm lấy tay nàng.

"Thế nào? Nghỉ ngơi một lát."

Ngạn Bách Hàm gật đầu rồi chìm vào giấc ngủ. Tần Hàm Yên vuốt tóc nàng, ánh mắt ngập tràn dịu dàng cùng đau lòng.

Ngạn Bách Tùng cùng Khương Huệ, Triệu Ái Chân bên ngoài thì đang vui vẻ không thôi. Chờ đợi lâu như vậy cuối cùng cũng có đứa cháu ẵm bồng, vui nhà vui cửa.

Ngạn Bách Hàm tỉnh lại cũng đã là mấy giờ sau. Tần Hàm Yên luôn túc trực bên cạnh, nàng vừa tỉnh cô liền phát hiện.

"Tiểu Hàm, tỉnh rồi. Có khó chịu chỗ nào không?"

Ngạn Bách Hàm bĩu môi: "Sinh con đau quá. Em không sinh nữa đâu."

Tần Hàm Yên phì cười: "Được, không sinh nữa, không sinh nữa."

"Bọn oắt đó đâu, em muốn xem một cái."

Tần Hàm Yên nghe vậy liền để y tá bế hai đứa đến cho Ngạn Bách Hàm xem mặt.

"Chị gái 3,6kg, em gái 3,7kg."

Ngạn Bách Hàm vừa nhìn thấy nàng liền bất mãn kêu ca: "Ah, tại sao lại xấu thế này. Lại chẳng giống chị. Biết thế em đã không sinh."

Tần Hàm Yên bị bộ dáng đáng yêu này của nàng chọc cười, vô cùng bất đắc dĩ. Khương Huệ vừa lúc bước vào nghe thấy liền an ủi.

"Mới vừa sinh làm sao nhìn ra được là giống ai a. Đợi lớn lên một chút chắc chắn là hai đại mỹ nhân."

Ngạn Bách Hàm nghe vậy liền quay sang nói với hai đứa bé: "Nếu không giống mami, mẹ liền không quan tâm hai đứa."

Tần Hàm Yên cảm thấy trong lòng vô cùng ngứa ngáy, giờ phút này thật muốn hôn nàng một chút nhưng ngại có mặt Khương Huệ cùng y tá, chỉ có thể nhịn xuống một chút.



Ngày đầy tháng hai đứa bé, biệt thự Ngạn gia vô cùng đông đúc. Tần Chính cũng đã về nước, đám bạn thân của Tần Hàm Yên cũng chạy đến góp vui.

Sức khỏe Ngạn Bách Hàm cũng xem như ổn định, có thể hồi phục trạng thái mà chơi đùa trêu ghẹo người khác.

Nếu sinh một đứa thì có hơi đau đầu nhưng đã sinh hai đứa thì hai người liền quyết định một đứa theo họ Tần, đứa còn lại thì theo họ Ngạn. Tránh cho mấy vị phụ huynh phải tranh giành chức nội - ngoại.

Việc đặt tên hai đứa cũng khiến hai bà mẹ và mấy vị trưởng bối đau đầu nhức óc mấy ngày. Cuối cùng thì quyết định chị gái tên gọi Tần Tư Duệ, em gái tên gọi Ngạn Quân Đình. Thông minh, đĩnh đạc, là người thừa kế tương lai hai nhà Tần - Ngạn.

Đặng Chân: "Nào, để tôi bế thêm tiểu Đình Đình."

Đinh Mễ liền quở trách: "Cậu đã bế tiểu Duệ lại còn muốn bế thêm, không sợ làm rớt hai đứa nhỏ à."

"Đúng vậy, muốn bế cũng nên để tôi." Trần Mãn Chi chen vào.

Trương Nguyệt nhìn bọn họ lắc đầu cười.

Tần Hàm Yên bên này bận rộn pha trà cho mấy vị trưởng bối. Mấy năm nay được Ngạn Bách Tùng đích thân chỉ bảo cộng thêm tay nghề từ sớm đã học từ Khương Huệ nên kỹ thuật pha trà của Tần Hàm Yên ngày càng khó ai sánh bằng.

Mộ Đông Du nhấp một ngụm, vẻ mặt tán thưởng: "Rất ngon, Hàm Yên à, hay là ta đến chỗ con ở, để được uống trà con pha có được không?"

Liên Chỉ Nguyệt liền không cho Mộ Đông Du mặt mũi: "Ông đó, chỉ biết phá bầu không khí riêng tư của đám nhỏ."

Ngạn Bách Tùng nghe thế cũng tiếp lời: "Ba à, hay là ngài ở đây cũng được. Dù sao con là người dạy Yên nhi mà."

"Đừng tưởng ta không biết, con đừng tranh công."

Mộ Đông Du chính là muốn uống trà Tần Hàm Yên pha, nào có quan tâm Ngạn Bách Tùng như thế nào.

"Phải rồi Ngạn đại ca. Tôi có mang đến một chai rượu ủ nhiều năm, có muốn thử một chút không?"

Tần Chính nhiều năm nay ít khi uống rượu nhưng mà hôm nay đặc biệt vui vẻ nên muốn phá lệ một chút.

Ngạn Bách Tùng đương nhiên đồng ý: "Hiếm khi có dịp, uống say liền đi ngủ, hahaha."

Bọn tiểu bối nghe mấy vị bàn tán cũng đồng thanh: "Bọn con nữa."

Tần Hàm Yên nhìn Ngạn Bách Hàm mỉm cười, Ngạn Bách Hàm cũng đáp lại cô bằng ánh mắt chứa chan tình cảm. Hình như trong đôi mắt xinh đẹp ấy của Ngạn Bách Hàm mãi mãi cũng chỉ tồn tại duy nhất hình ảnh của Tần Hàm Yên.

Tiệc rượu no say, trăng thanh gió mát. Hai đứa nhỏ cũng đã ngủ từ sớm, đám người kia ai nên về thì về, ai muốn ở cũng đã về phòng no giấc. Chỉ có Tần Hàm Yên và Ngạn Bách Hàm đang nắm tay nhau đi dạo dưới hoa viên.

Ngạn Bách Hàm ôm chặt cánh tay Tần Hàm Yên: "Lâu rồi không có đi dạo như thế này."

Tần Hàm Yên siết chặt tay nàng, ngón tay cái xoa xoa lòng bàn tay ấm áp: "Đúng vậy, đợi hai đứa lớn một chút sẽ dắt em đi du lịch."

Ngạn Bách Hàm dừng lại, hai tay vòng lấy cổ Tần Hàm Yên: "Lần này là đi đâu a?"

"Em thích đi đâu?"

Ngạn Bách Hàm ngẫm nghĩ: "Ừm... nhiều lắm. Nhưng trước tiên em muốn đến V quốc, sau đó chúng ta sẽ đi vòng quanh thế giới."

Tần Hàm Yên véo mũi nàng: "Em đó."

"Chúng ta đi hết một vòng, đợi sau này hai nhóc lớn lại dẫn chúng đi thêm lần nữa. Em sẽ kể cho chúng nghe về hành trình em và chị đã đi qua."

Tần Hàm Yên tiếp lời: "Đợi kỷ niệm 10 năm ngày cưới chúng ta lại có 2 hoa đồng tí hon rồi."

Ngạn Bách Hàm gật đầu: "Đúng vậy."

Sau đó hai người lại nắm tay nhau đi hết con đường quen thuộc, mãi đến khi màn đêm rơi vào tĩnh lặng mới trở về.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!