Du Thuyền Tận Thế

Chương 9: Lên du thuyền 3



Cầm thẻ phòng, cô mở cửa và đi ra ngoài thì cửa sẽ tự động khóa một tiếng "cạch" sau lưng cô. Mạc Tiểu Nghiêu đi tất trong hành lang yên tĩnh, hơi do dự khi đi ngang qua phòng của Khương Yển, nhưng cũng không làm phiền.

Khi đến phòng thang máy, Mạc Tiểu Nghiêu nhìn thấy thang máy ngắm cảnh đưa bọn họ lên vẫn còn ở đó. Không biết có người nào vừa đi ra từ trong đó hay không hay chỉ là không có người dùng thôi.

Mạc Tiểu Nghiêu đi tới và nhấn nút "đi xuống". Cửa thang máy mở ra, cô tiến lên một bước để vào cửa, dùng ngón trỏ ấn nút số "4" trên đó, sau đó đứng bên cửa cả buổi.

Cô nhớ rằng cửa hàng miễn thuế tổng hợp nằm ở giếng trời trên tầng 4. Ngoài ra, còn có bể bơi trong nhà ở mũi tàu và nhà hàng B ở đuôi thuyền.

Du Thuyền Tận Thế có 13 tầng và 1111 khoang, bao gồm khoang phổ thông, khoang hướng biển, khoang ban công và căn hộ. Căn phòng được phân chia dựa trên đóng góp, hiện tại Mạc Tiểu Nghiêu cũng không biết nó là thứ gì, đoán chừng có liên quan đến màn chơi trên Game Today.

Ngoài các khoang cơ bản, có tổng cộng 4 nhà hàng chính thức, được đặt ở mũi và đuôi tàu của tầng 3, 4, 5 và 6. Ngoài ra, còn có BBQ ngoài trời ở đầu tầng 7 và cửa hàng miễn thuế đặc biệt ở đuôi tầng 7, yêu cầu khách du lịch phải chi tiêu bằng tiền vàng.

Cửa hàng miễn thuế bình thường ở giếng trời tầng 4 là cửa hàng miễn phí, cũng là nơi Mạc Tiểu Nghiêu dự định sắm sửa một bộ trang phục cho mình. Cân nhắc đến việc sau này cô sẽ tham gia vào những màn chơi tương tự, cô muốn tìm một đôi giày thể thao thoải mái cho mình.

Sau khi xuống thang máy tham quan, Mạc Tiểu Nghiêu đi dọc theo hành lang bên trái, đến góc rẽ trái. Cô dần nhìn thấy một dãy các cửa hàng, mỗi cửa hàng đều có một NPC đứng canh ở trong nhưng những người này hơi khác NPC mặt bạch tuộc.

Có thể là phụ nữ, Mạc Tiểu Nghiêu đoán, mặc dù làn da của họ cũng có màu xanh xám kỳ dị, nhưng ít nhất họ không có xúc tu lòng thòng trên mặt.

Chu choa mạ ơi, giờ xúc tu đổi sang mọc trên đầu rồi kìa! Thỉnh thoảng chúng lại hơi nhô ra khỏi chiếc mũ đỏ đồng phục, nhưng họ thản nhiên nhét lại cho mình giữa nụ cười lịch sự của dàn NPC.

Tôi không có thiết tha gì với món mực nướng đâu nhé.

Cửa hàng đèn đuốc sáng choang, hàng hóa được sắp xếp ngay ngắn trên kệ và quầy, Mạc Tiểu Nghiêu liếc mắt nhìn qua, trên biển hiệu có khá nhiều cửa hàng có nhãn hiệu cao cấp nổi tiếng quốc tế. Tất cả mọi thứ từ mỹ phẩm đến quần áo và ví.

Mạc Tiểu Nghiêu không nhạy cảm lắm với thời trang, cô không biết liệu hàng hóa bên trong có phải là mẫu mới nhất của mùa hay không và cô cũng chẳng có hứng thú tìm hiểu.

Khi khủng hoảng đến, mang theo một chiếc túi Eo Vì có cứu được mạng người không? Tốt hơn hết là có một chiếc ba lô bằng vải, ít nhất có thể chứa được hai chai nước.

Khi đi ngang qua một cửa hàng nước hoa, Mạc Tiểu Nghiêu dừng lại một chút, ngoại trừ thủy thủ đoàn là NPC, còn có một cô gái con người.

Người phụ nữ đó có khuôn mặt xinh đẹp và dáng người quyến rũ, từng cử chỉ và điệu bộ của cô ấy đều lộ ra vẻ tao nhã mà Mạc Tiểu Nghiêu cả đời này không bao giờ học được.

Lúc này, người phụ nữ đang ngửi mùi hương trên cổ tay, nhất định trước đó cô ấy đã thử một loại nước hoa nào đó. Cô ấy vô tình ngẩng đầu nhìn thấy Mạc Tiểu Nghiêu, cô ấy lễ phép cười cười, sau đó cúi đầu nhìn những lọ nước hoa khác trên kệ.

Thật xinh đẹp.

Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Mạc Tiểu Nghiêu sau khi người phụ nữ cười, ngay cả một người như cô, ngại giao tiếp với người lạ thì cũng không thể không muốn bắt chuyện với cô ấy, huống hồ là đàn ông.

Nhưng bệnh nhân dù sao cũng là bệnh nhân, Mạc Tiểu Nghiêu chỉ sửng sốt vài giây rồi mới đi về phía trước cho đến khi đến một cửa hàng đồ thể thao.

Sau khi chọn cho mình hai đôi giày thể thao thoải mái và dễ chịu, Mạc Tiểu Nghiêu đi đến kệ hàng và chọn ngẫu nhiên một vài chiếc áo phông và quần âu, ít ra cũng phỉa có mấy bộ để thay chứ nhể? Ôi, lát nữa phải tìm xem có cửa hàng quần lót nào không, nếu không sẽ rất xấu hổ.

Về phần đồ dùng của phụ nữ, cô thậm chí còn không nghĩ tới, trong phần phụ lục của "Hướng dẫn dành cho khách du lịch" có ghi rằng "mùa dâu" sẽ không xuất hiện nữa trừ khi tàu du lịch đi đến điểm cuối.

Nói cách khác, những người phụ nữ trên tàu đã mất khả năng rụng trứng và sẽ không có thêm đứa trẻ nào sinh ra trên tàu.

Mạc Tiểu Nghiêu không biết người khác nghĩ gì nhưng cô thấy không sao cả. Kể từ khi cô có loại di chứng đau thương này, cô không có ý định làm hại người khác trong cuộc sống của mình.

Nhưng thế này thì việc không có con sẽ trở thành điều bất khả kháng, mong vong linh cha mẹ trên trời có thể tha thứ cho cô.

Nghĩ lung tung, Mạc Tiểu Nghiêu cũng không chậm trễ lấy quần áo, chọn ra mấy bộ quần áo nhìn vừa mắt. Sau khi thêm mấy bộ bra thể thao, cô bưng bộ quần áo đến trước quầy thu ngân, đặt tất cả lên quầy tính tiền.

Cô nương Râu Mực đưa tay về phía cô, Mạc Tiểu Nghiêu hơi sốc, sau đó nhớ tới quy trình mua vật phẩm trong phần giới thiệu, thò tay vào túi lấy thẻ phòng ra đưa cho NPC. Sau khi người ta quẹt thẻ thì ra dấu chữ "X" trước ngực nghĩa là không dùng được.

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Mạc Tiểu Nghiêu, nữ NPC râu mực không nói gì, há miệng vài lần, rất nhanh, một nhân viên mặt bạch tuộc đã đi đến cửa hàng.

"Quý cô, có cần giúp đỡ không?" Đầu tiên là thủy thủ đoàn cúi đầu hành lễ với Mạc Tiểu Nghiêu, sau đó lấy thẻ tàu từ tay cô nương Râu Mực, nhìn lướt qua, nói: "Thẻ thuyền của cô chưa liên kết, hãy liên kết trước khi sử dụng nó trên tàu."

Mạc Tiểu Nghiêu mím môi, cô nhớ ra rằng điều này thực sự đã được đề cập trong phần sau của giới thiệu tàu du lịch. Thế nhưng cô cứ tưởng nó sẽ liên kết ngay khi quẹt thẻ phòng vì vậy cô cũng không đọc thêm, giờ xem ra vẫn cần phải có các thủ tục khác.

Thủy thủ bạch tuộc hỏi: "Cô muốn tôi dẫn cô đi liên kết thẻ đúng không ạ?"

Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu, sau đó quay đầu nhìn bộ quần áo mà cô đã chọn trên quầy.

Người nhân viên râu mực lấy ra một cái rổ nhựa màu xanh lam thường thấy trong siêu thị từ dưới quầy tính tiền, gom hết quần áo lại, sau đó giơ ngón tay cái đầy vảy lên, tỏ ý sẽ giữ giùm cho Mạc Tiểu Nghiêu.

Mạc Tiểu Nghiêu rất hài lòng với cách giao tiếp này. Cô nghĩ rằng theo cách này, việc mua sắm sẽ không còn là vấn đề trong tương lai. Sau đó cô vui vẻ đi theo mặt bạch tuộc đến một mặt khác của giếng trời—tức là đối diện ngay với mặt kính của thang máy ngắm cảnh.

Theo hướng dẫn trên máy, đầu tiên Mạc Tiểu Nghiêu ấn tay trái lên bàn, lấy lại thẻ tàu màu đen từ thủy thủ bạch tuộc bằng tay phải, quẹt mạnh vào khe cắm thẻ của máy. Sau đó, cô cảm thấy lòng bàn tay trái đau nhức, nhìn về phía tay phải thì thẻ thuyền màu đen đã biến mất rồi.

Dòng chữ [Hoàn tất thao tác] hiện lên trên màn hình hiển thị của máy, Mạc Tiểu Nghiêu rút tay trái về, xòe bàn tay ra nhìn thì thấy trong lòng bàn tay có một tấm thẻ hình vuông thu nhỏ.

Mạc Tiểu Nghiêu nghĩ một chút, tấm thẻ đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay trái của cô, xong lại niệm một lúc, nó đã biến mất trong hư không. Sau khi làm vài lần, Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy rằng chiêu này cũng ra gì đấy, mang đi thì cũng khó làm mất được, cũng chả sợ bố con thằng nào đánh cắp hoặc giật thẻ phòng.

Khi Mạc Tiểu Nghiêu đang thử nghiệm thẻ, thủy thủ bạch tuộc luôn khoanh tay, yên lặng chờ đợi mà không có chút sốt ruột. Khi Mạc Tiểu Nghiêu ngừng thử và ngẩng đầu nhìn anh ta, anh ta mới hơi cúi đầu và nói.

"Thưa cô, thẻ phòng của cô đã được liên kết thành công. Chỉ cần cô xuất trình thẻ phòng khi vào hoặc ra, cô có thể tùy ý sử dụng tiện nghi của con tàu du lịch này. Cô còn nhu cầu nào khác không? Nếu không thì tôi xin phép, tôi chúc cô có một chuyến đi tuyệt vời."

Mạc Tiểu Nghiêu vẫy tay và nhìn NPC mặt bạch tuộc đi xa, sau đó cô mới chậm rãi quay lại cửa hàng và thu dọn tất cả quần áo cô chọn.

Nhìn thấy Mạc Tiểu Nghiêu đi vào, cô nương Râu Mực cười nhẹ, sau đó lấy ra một cái sọt quần áo, đưa hai tay xin thẻ phòng của cô.

Mạc Tiểu Nghiêu lấy thẻ phòng từ tay trái của mình và đưa cho NPC, lúc này mới phát hiện rằng ngay cả lòng bàn tay dang rộng của cô ấy cũng phủ đầy vảy, nhưng nó có màu hồng tươi, nhỏ nhắn và đáng yêu, chỉ khiến mọi người cảm thấy nó đẹp và không gây ra các triệu chứng khó chịu như chứng sợ lỗ.

Tốc độ kiểm tra của NPC rất nhanh và rất đặc biệt, đầu tiên cô ấy nhét thẻ phòng của Mạc Tiểu Nghiêu vào một chiếc máy hình vỏ sò, sau đó nhặt một con ốc xà cừ và ngậm nó vào quần áo trong giỏ. Cho đến khi tất cả quần áo đều bị hút vào trong ốc xà cừ, cô mới dừng lại, lấy thẻ phòng ra trả lại cho Mạc Tiểu Nghiêu, tặng kèm một nụ cười thân thiện.

Mạc Tiểu Nghiêu cầm thẻ phòng cất lại vào trong người, nghiêng đầu nhìn cô nương Râu Mực, chờ cô ấy lấy quần áo của mình từ trong ốc xà cừ ra, hoặc đơn giản là đưa ốc xà cừ cho cô.

Nhưng NPC hình như không có khái niệm một tay trả tiền một tay giao hàng, thấy Mạc Tiểu Nghiêu nghiêng đầu nhìn mình, cô ấy cũng nghiêng đầu nhìn Mạc Tiểu Nghiêu. Hai người đang nhìn nhau đắm đuối đến tận khi bên ngoài có tiếng "Phụt".

"Xin lỗi, tôi không cố ý." Thanh âm hơi khàn khàn kia cũng không làm cho người ta cảm thấy khó chịu, nhưng lại mang theo một vẻ đẹp mơ hồ, giống như một mỹ nhân dùng khăn che mặt, tựa như ảo mộng.

Khi Mạc Tiểu Nghiêu quay lại, cô nhìn thấy người phụ nữ mặc váy đỏ tay rộng đang đi vào, mỉm cười, trong đôi mắt to ranh mãnh hiện lên sự tò mò thuần khiết.

"Xin hỏi, hai người đang làm gì vậy? Trông rất thú vị, có thể cho tôi một cái được không? Đương nhiên, nếu là bí mật thì không cần nói cho tôi biết, tôi chỉ tò mò hỏi thôi."

Mạc Tiểu Nghiêu rất muốn bắt chuyện với cô gái xinh đẹp và tao nhã này, nhưng cô không thể làm được, trong đầu cô có hàng ngàn cách để chào hỏi, nhưng cô không thể nói một lời.

Vì vậy, cô ấy đi đến một cái kệ, lấy một đôi tất, đưa chúng cho NPC và đưa thẻ cho cô ấy. Sau đó, cảnh tượng vừa rồi lại hiện ra, Mạc Tiểu Nghiêu chỉ vào ốc xà cừ, xòe hai tay ra hiệu cho tiểu thư tự mình xem.

Sau đó cô gái xinh đẹp ấy lại cười, mi mắt cong cong càng thêm xinh đẹp: "Em gái, đây là lần đầu tiên em đi mua sắm sao? Sau khi quẹt thẻ, đồ sẽ tự động đến phòng em, nên cô ấy không đưa ốc xà cừ đâu, dẫu vậy nhưng tôi vẫn muốn một cái. Chúng ta làm quen nhé, tôi tên là Vu Băng, còn em thì sao?"

Ấu mài! Chị ấy dễ thương quá! Cô thực sự muốn kết bạn! Nhưng cô không nói được! Chắc chắn, ở trạng thái bình thường, nó không giống như những giây phút hồi hộp trên một sân khấu nhỏ, nơi bạn có thể mở rộng trái tim mình.

Mặc dù trong đầu có hơn chục ý nghĩ, nhưng từ bên ngoài, Mạc Tiểu Nghiêu vẫn im lặng.

Vu Băng lại cười, cũng không thèm để ý Mạc Tiểu Nghiêu lạnh nhạt: "Không sao, em không muốn nói cũng được, trong cái hoàn cảnh như bây giờ, em nên cẩn thận một chút. Thôi nhé, tôi đi trước, hẹn gặp lại."

Nói xong, cô ấy liếc nhìn hông của Mạc Tiểu Nghiêu, vẫy tay với cô rồi quay người rời đi. Mạc Tiểu Nghiêu có chút lo lắng, không muốn để lại ấn tượng xấu cho cô gái xinh đẹp, vì vậy cô nhìn xung quanh, cuối cùng cô cũng tìm ra cách.

Nhặt cây bút mà NPC đặt trên máy tính tiền, Mạc Tiểu Nghiêu viết tên của mình và lý do tại sao cô không thể nói nhanh nhất có thể. Cô đuổi theo Vu Băng trong ba bước và đi vòng qua trước mặt Vu Băng. Trước ánh mắt kinh ngạc của cô ấy, cô nhét tờ giấy ghi chú cho cô, sau đó chạy ù đi.

Vu Băng nhìn chằm chằm bóng lưng chạy đi của Mạc Tiểu Nghiêu một hồi, sau đó cúi đầu nhìn dòng chữ trên tờ giấy, đột nhiên bật cười.

Lâu lắm rồi mới gặp được một cô em gái thú vị như vậy, lần sau gặp lại, nếu em ấy còn cần giúp đỡ, tôi có thể giúp em ấy.

Hẳn là sẽ sớm thôi, nhỉ? Có một bữa tiệc chào mừng người mới lúc 7 giờ hôm nay mà.

Ah, đột nhiên tôi mong chờ quá đi à.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!