Dư Tình Nan Liễu

Chương 48: Tôi đón người



Trong đầu của Mạc Vân Sam khống chế không được nhớ lại những lời Thương Vọng nói. Sau khi mình rời đi rốt cuộc hồ ly tinh đã trải qua những gì? Ba của mình đã làm gì cậu ấy? Có phải cũng có liên quan tới mình không? Một câu cuối cùng kia của Thương Vọng là có ý gì?

"Mạc tiểu thư có thứ gì không ăn được không?" Trang Ninh hỏi.

Mạc Vân Sam ngơ ngác nhìn khăn ăn màu đỏ trước mặt.

"Mạc tiểu thư có dị ứng với thứ gì không?" Trang Ninh lại hỏi một lần nữa.

"Không có." Mạc Vân Sam hoàn hồn, "Xin lỗi, vừa rồi suy nghĩ chút chuyện liên quan đến công việc."

Trang Ninh cười cười với Mạc Vân Sam, nói với người phục vụ: "Xin hãy nhanh một chút.

"Vâng, nữ sĩ." Người phục vụ cầm lấy thực đơn đi ra ngoài.

"Xin lỗi, tôi muốn đi toilet một lát." Mạc Vân Sam cầm lấy điện thoại đứng lên, vội vã đi ra ngoài.

Nàng đi đến một khúc cua không người, mở phần mềm trình duyệt trên điện thoại lên, bắt đầu tìm tòi từ bằng mấy từ mấu chốt, nhưng cũng không thể tìm được cụ thể chuyện gì đã xảy ra liên quan đến Ân thị hoặc Ân Như Ly.

Khi đó truyền thông internet còn chưa phát triển như bây giờ, phần lớn tin tức thu hoạch được đều là từ TV và báo chí, những thông tin được lưu giữ lại trên mạng ít đến đáng thương, thứ duy nhất được toàn diện chút chỉ có bản kiểm kê Weibo trước đây về gút mắt yêu hận giữa Ân Mạc hai người, độ chân thật đại khái cũng thấp đến đáng thương.

Mạc Vân Sam cũng không từ bỏ ý định, đổi một công cụ tìm kiếm khác, nhưng cuối cùng vẫn không thu được bất luận cái gì. Nàng nhắm mắt hồi ức lại một lần nữa những lời mà Thương Vọng đã nói, anh ta nói Ân Như Ly nợ nần chồng chất không có biện pháp đi đâu được, ý là bởi vì không có cách nào hoàn lại nợ cho nên bị liệt thành người thất tín sao?

Rõ ràng trước lúc nàng rời đi Ân Như Ly vẫn còn rất tốt mà, thời điểm mới rời khỏi nước kỷ niệm tựa như lốc xoáy cuốn nàng vào trong, thống khổ cực kỳ. Mỗi ngày trôi qua nàng đều ngóng trông không biết khi nào thì chỉ cần mở cửa ra là có thể nhìn thấy hồ ly tinh xuất hiện ở trước mặt, chỉ cần hồ ly tinh đi tìm nàng, ôm nàng một cái thôi thì dù là chuyện gì nàng cũng sẽ không tức giận nữa.

Nhưng mà chờ rồi lại chờ, cái gì cũng không chờ được.

Nếu....Nếu hồ ly tinh thật sự bị vây bên trong phiền toái gì đó thì sao? Nếu hồ ly tinh rõ ràng muốn đi tìm mình nhưng lại không có biện pháp thì sao? Nếu hồ ly tinh cũng nhớ mình như mình nhớ cậu ấy, nghĩ đến cậu ấy thì sao?

Nhưng mà những cái "Nếu" đó đều chỉ là suy đoán của bản thân, nếu những thứ này chẳng qua chỉ là do bản thân một bên tình nguyện thì sao? Mà lời Thương Vọng nói lại có mấy phần là thật mấy phần là giả đây?

Mạc Vân Sam che mắt lại, hít sâu mấy cái.

Sau khi thoáng bình tĩnh lại một ít mới trở lại phòng ghế lô dùng cơm. Nàng không thể để người ta chờ qua lâu.

Mặc kệ là gặp phải chuyện gì thì cũng phải làm xong chuyện trong tay trước đã. Đây là những gì hồ ly tinh đã dạy nàng.

......

Mạc Vân Sam một lần nữa mang theo khuôn mặt tươi cười ngồi xuống, "Thật ngại quá, để Trang tổng đợi lâu rồi."

"Không sao." Trang Ninh cười nói.

Mạc Vân Sam bắt đầu: "Tôi đã tìm hiểu trước một số chuyện, dưới trướng của Điện ảnh Thiên Ninh có rất nhiều nghệ sĩ, hiện tại cũng đang bước đầu chuẩn bị phát triển trong lĩnh vực sản xuất điện ảnh, không biết Trang tổng muốn hợp tác cùng sản xuất hay là muốn đề cử người mới tiềm lực dưới trướng của quý công ty đây?"

Trang Ninh: "Vậy phải xem Mạc tiểu thư cần gì. Mạc tiểu thư cần tiền tôi sẽ ra tiền, Mạc tiểu thư muốn người tôi cũng sẽ ra người."

Mạc Vân Sam cười lắc đầu: "Chuyện thế này Trang tổng cũng không thể nói đùa được, vạn nhất công phu của tôi chỉ như sư tử ngoạm vậy thì chẳng phải Trang tổng sẽ mệt lớn sao."

Trang Ninh: "Trang Ninh tôi luôn luôn nói được làm được, chỉ là nếu Mạc tiểu thư thật sự có chút công phu sư tử ngoạm tôi cũng cam tâm tình nguyện bị cắn."

Mạc Vân Sam: "Tôi không phải là một người thích chiếm tiện nghi người khác, trước đó Trang tổng cũng đã nói rất thích phim tôi đóng, tiện nghi từ fan tôi càng không thể chiếm."

Trang Ninh chuyển đề tài: "Xem ra Mạc tiểu thư thật sự muốn phát triển ở trong nước?"

Mạc Vân Sam cũng không trực tiếp trả lời, chỉ nói: "Hết thảy đều có khả năng không phải sao?"

Trang Ninh: "Nếu Mạc tiểu thư không tiếp tục tham gia điện ảnh Hollywood nữa sợ là sẽ có rất nhiều fan phải thất vọng."

"Hiện tại giao lưu quốc tế càng ngày càng thuận lợi hơn, có lẽ một ngày nào đó những bộ phim hợp tác Trung ngoại sẽ trở thành xu hướng chủ đạo, cũng có lẽ có một ngày nào đó mọi người sẽ cảm thấy phim Trung càng đẹp mắt hơn thì sao. Tôi xuất hiện trước màn ảnh ít một chút có lẽ tạm thời fan sẽ không quen, nhưng tôi chỉ muốn mọi người hiểu rằng bởi vì không có tác phẩm tốt mà thất vọng chứ không phải là bởi vì không nhìn thấy một người nào đó mà thất vọng. Người xem mà, không có mấy ai là yêu thích mãi một người cả." Mạc Vân Sam nói, "Một cốt truyện hay mới là linh hồn của tác phẩm, trên đời này sẽ không thiếu người có kỹ năng diễn xuất. Vẫn là câu nói vừa rồi, hết thảy đều có khả năng."

Trang Ninh nhìn chằm chằm Mạc Vân Sam vài giây, nói: "Mạc tiểu thư rất cởi mở."

Mạc Vân Sam cong cong môi, kéo đề tài trở về: "Tôi tiếp xúc với ngành sản xuất phim ảnh cũng đã được mấy năm nhưng đây lại là lần đầu tiên làm nhà sản xuất, hợp tác với tôi sẽ có nguy hiểm rất cao. Dựa vào trách nhiệm đối với nhà đầu tư tôi sẽ báo lại toàn bộ những nhân tố không xác định của hạng mục, nếu Trang tổng thật sự cảm thấy hứng thú có thể gửi địa chỉ hòm thư cho tôi, tôi trở về sẽ gửi một bản PPT của hạng mục qua, tôi nghĩ người của công ty Trang tổng cũng cần phải làm tổng hợp đánh giá, cô không cần phải gấp rút hồi đáp lại."

Trang Ninh hỏi: "Mạc tiểu thư đã tìm được diễn viên thích hợp rồi sao?"

Mạc Vân Sam đúng sự thật đáp: "Con người của tôi tương đối sống theo lý tưởng, muốn tìm được một vai chính hoàn mỹ phù hợp với nhân vật trong lòng trước mắt còn chưa phát hiện được người nào thích hợp. Cho nên nếu Trang tổng xem chuyện này như chuyện đầu tư kinh doanh vậy thì có khả năng phải làm tốt công tác chuẩn bị chuyện này có thể sẽ bị kéo dài, thậm chí là chuẩn bị tinh thần ném đá xuống sống."

Trang Ninh do dự mở miệng: "Có mấy lời không biết có nên nói thẳng hay không."

Mạc Vân Sam: "Trang tổng mời chỉ giáo."

Trang Ninh: "Tôi đã từng gặp rất nhiều người vì muốn kéo đầu tư mà cật lực đóng gói hạng mục của mình lại thành núi vàng, cho người ta thấy có thể từ đó kiếm được lợi nhuận gấp vài lần, thậm chí là gấp mười lần, như Mạc tiểu thư vừa tới đã nói cho nhà đầu tư biết độ nguy hiểm của hạng mục rất lớn, có lẽ còn phải theo đến nỗi lỗ sạch vốn, chỉ sợ là rất khó tìm được người nguyện ý đầu tư tiền."

Mạc Vân Sam bưng ly lên uống một ngụm trà, ngậm cười nói: "Nếu người ngồi trước mặt tôi chỉ là thương nhân chỉ biết buôn bán kiếm tiền vậy thì tôi sẽ không cao thượng như vậy. Sẽ thi triển mười tám ban võ nghệ lừa được tiền trước rồi mới nói sau, nhưng Trang tổng chỉ sợ không phải đơn thuần tới là vì hạng mục của tôi, nếu như tôi thật sự nhìn cô nhảy hố lửa, lương tâm chắc chắn sẽ bất an."

Trang Ninh có chút ngoài ý muốn: "Nếu Mạc tiểu thư đã nhìn ra được tâm tư của tôi thì càng nên hung hăng tể tôi một đao mới đúng."

Mạc Vân Sam nói thẳng: "Tôi cũng chỉ là một tục nhân, sẽ không bởi vì mục đích của Trang tổng mà quả quyết cự tuyệt, nhưng cũng sẽ không ỷ vào đó mà vớt đi chỗ tốt gì từ trên người Trang tổng. Chúng ta cùng ngồi trên một bàn cơm vậy thì đó chính là đang chính thức nói chuyện làm ăn, Trang tổng đối với tôi mà nói chính là một đối tác làm ăn bình thường, một bút hay hai bút đều phải tính toán rõ ràng. Nếu Trang tổng muốn ngoài chuyện làm ăn có được thứ gì khác, vậy thì chuyện làm ăn này chỉ sợ không có cách nào tiếp tục được."

Nếu là trước đây, lúc Ân Như Ly thản nhiên nói chuyện làm ăn với người thích cô Mạc Vân Sam nhất định sẽ không hiểu, nhưng hiện tại đã ở cái tuổi này rồi, những thứ trước kia không hiểu bây giờ đều lý giải được. Ngay từ đầu Ân Như Ly đã phải gánh vác nhiều thứ hơn so với nàng, cũng thành thục hơn rất nhiều.

Nàng liều mạng đuổi theo mười năm mới rốt cuộc nhìn thấy được bóng lưng của người kia.

Đầu ngón tay của Trang Ninh dừng lại trên tay cầm của ly, vuốt ve trên dưới, cũng không sốt ruột mở miệng. Mạc Vân Sam cũng không vội, khí định thần nhàn nhìn lá trà trong ly, chờ đợi đối phương mở miệng. Sau một lúc lâu, Trang Ninh nói: "Tôi nhìn ra được Mạc tiểu thư đối với đầu tư của tôi không có bao nhiêu hứng thú."

Mạc Vân Sam lắc đầu: "Trang tổng nhìn lầm rồi, tôi đối với tiền có hứng thú rất lớn, dù có lý tưởng đến đâu nếu không có tiền cũng không thể đẩy được không phải sao? Nhưng để cắt tỏi tây* thì phải cắt nhiều thứ tiền ngu ngốc trước, tiền của Trang tổng rất nhiều, nhưng vạn nhất cắt một dao lại mang cả dao tôi đi thì phải làm sao?" 

*Cắt tỏi tây: đây là một thuật ngữ mạng thường dùng cho thị trường chứng khoáng. Chúng ta cắt tỏi tây hợp lý thì nó sẽ mọc lại và chúng ta sẽ dùng được rất nhiều lần nữa, ở đây có nghĩa là cắt đúng thời điểm thì sẽ thu được lợi nhuận cao.

Nàng cười cười, "Nếu như công ty Trang tổng có nghệ sĩ kỹ thuật diễn tốt, thù lao đóng phim thấp vậy thì hoan nghênh đến chỗ tôi thử vai."

"Nếu nói đến nghệ sĩ thì chỗ của tôi thật ra có vài người muốn đề cử. Đến nỗi đầu tư, tôi sẽ y theo lời Mạc tiểu thư nói, để cho cấp dưới tổ chức đánh giá." Trang Ninh nói, "Bất quá về tư tâm, nếu Mạc tiểu thư thay đổi chủ ý, tôi cũng có thể làm người đầu tư."

Mạc Vân Sam cười cự tuyệt: "Đầu tư cá nhân thì thôi đi, tôi và Trang tổng cũng không có giao tình sâu nặng như vậy, đến lúc đó cuốn tiền của cô chạy ra nước ngoài, số tiền kia của cô đã có thể nghe tiếng vang của đá ném xuống sông rồi!"

"Chỉ mãi lo nói chuyện đồ ăn đều lạnh cả rồi, chiêu đãi không chu toàn, Mạc tiểu thư đừng trách tội." Trên mặt Trang Ninh vẫn là nụ cười đó, nhìn không là cao hứng hay là không cao hứng.

.......

Ân Như Ly lái xe đến Lâm Hải Cư, tắt máy ngồi lì trên ghế điều khiển, không biết bản thân muốn làm cái gì.

Khi nào thì cô lại thành người ấu trĩ như vậy? Hai người kia bất quá là cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi, có thể đại biểu được cái gì?

Phục vụ ở cửa đi tới, vẫy vẫy tay với người bên trong cửa sổ xe.

Lúc này Ân Như Ly hạ cửa sổ xe xuống.

"Nữ sĩ chào cô, nơi này của chúng tôi không thể đỗ xe. Hiện tại những vị trí đỗ xe ở phụ cận đều đã đầy rồi, nếu như cô đến để dùng bữa chỉ sợ phải vòng một đoạn khá xa, đến bãi đỗ xe ngầm ở khu phố tây Thương Thành."

"Xin lỗi, tôi đi ngay đây." Ân Như Ly nâng cửa sổ xe lên, giẫm ga rời đi.

Mười phút sau.

Chiếc xe thể thao màu đỏ kia lại dừng lại ở trước cửa chính của nhà hàng.

Người phục vụ ban nãy lại phải lần nữa khom lưng, nói với chủ nhân của chiếc xe: "Nếu cô không phiền tôi có thể giúp cô đỗ xe, như vậy có được không?"

"Cảm ơn, không cần." Ân Như Ly lại giẫm ga rời đi.

Mười lăm phút sau.

Người phục vụ: "......"

"Nữ sĩ, cô cứ đỗ xe ở chỗ này mãi tôi sẽ rất khó xử." Trên mặt người phục vụ là ý cười nhưng trong lòng lại có vô số câu "mmp" hỗn độn vang lên.

Nữ nhân này tới để ăn vạ à! Lớn lên xinh đẹp cũng không thể cậy thế mà làm xằng làm bậy a!

Ân Như Ly nhìn về phía cửa xoay tròn của nhà hàng, lạnh lùng nói: "Tôi đón người."

Người phục vụ càng tức, nguyên lai chỉ là một tài xế xe chuyên dụng!

Ngay lúc anh ta đang định mắng người, kèn của xe thể thao "tin tin tin" vang lớn ba tiếng. Thiếu chút nữa là dọa cho anh ta tè bậy ra quần.

Ân Như Ly hạ cửa sổ xe ở ghế lái phụ xuống, để cho người đến nhìn thấy cô, còn bản thân thì nhìn thẳng phía trước, trầm mặc giống hệt như một pho tượng.