Đưa Cơ Trưởng Về Làm Vị Hôn Thê

Chương 29: Vào hang cọp



Một hồi sau Lục Kiều Hân thấy mãi mà cô người hầu Tuyết Mai kia vẫn chưa lên dọn bát đĩa xô đành tự mình đem bát xuống, mở cánh cửa bước ra ngoài là một căn biệt thự rộng lớn phía dưới.

Lục Kiều Hân đi dọc hành lang đi xuống phòng khách, ngó nghiêng khắp nơi vẫn không có lấy một bóng người, Cô nhìn mãi không thấy khu nhà bếp lối nào cô liền tự đi tìm cuối cùng đã thấy, cô đem chén bát vào rửa sau đó để lại tủ đựng bát gọn gàng.

Lục Kiều Hân quay ra vẫn không có lấy một ai, cứ như đang ẩn nấp cô vậy. Mọi vật đều im ắng, căn biệt thự rất rộng lớn đối với một người vừa khỏi bệnh như cô mà nói như đi mất nửa ngày mới lên đến nơi, cô nghĩ không có ai thấy cô trong bộ dạng như vậy cũng tốt.

Chiếc áo rộng khiến cô lúc nào cũng phải lấy tay túm lấy để giữ. Đi lên phòng thành công như cô chưa hề ra khỏi, đột nhiên nhìn thẳng theo dọc hành lang lại thấy một căn phòng khác cánh cửa hé mở. Ánh điện chiếu sáng hát ra ngoài.

Bây giờ cô đang có ý định vào phòng mình nhưng không hiểu sao đôi chân cô lại cứ bất giác đi về phía trước, cuối cùng lại dừng ngay trước cửa phòng đó, lòng tự nhủ chỉ là xem bên trong một chút thôi chắc sẽ không có chuyện gì.

Mở cửa không có một tiếng động nào vang lên, cô khẽ đi vào rồi tham quan một vòng, căn phòng này cũng to lớn không kém gì phòng cô đang được ở, có một chiếc giường lớn màu trắng sang trọng, phía bàn là một chai rượu vang cả một chiếc ly thủy tinh có tay cầm cao đế tròn để giữ cho chiếc ly không bị đổ.

Cô đi lại phía tủ quần áo rồi đột nhiên nhìn vào bên trong phòng tắm. Có người...!

Đột nhiên cánh cửa phòng tắm mở ra, cô hốt hoảng chui tọt vào tủ quần áo thu gọn mình lại, nhìn qua các kẻ nhỏ của cánh cửa tủ có thể nhìn được ra bên ngoài, đập vào mắt cô là thân hình cường tráng với chiếc bụng 6 múi lộ rõ, Cô nhìn xuống phía dưới một chút đã bị che bởi chiếc khăn tắm quấn quanh.

Càng ngày hình ảnh anh lại càng được phóng lớn vào tầm mắt cô hơn.

Là anh ta đang đi lại phía tủ sao!?

Cô thở nhẹ nhàng nhất có thể.

"Cạch"

Cửa tủ được mở ra, anh lấy bộ quần áo ngủ ra để mặc. chiếc khăn tắm được anh hoàn toàn gỡ bỏ mà không biết được có một người đang có mặt tại đây, mắt cô thì cứ nhìn như không biết anh đang làm gì. Mọi khung cảnh được cô thấy rõ mồn một, mũi đã có một dòng máu nóng chảy ra.

Ôi mẹ ơi...! Cái quái gì đang diễn ra vậy chứ!? mình đang thấy gì vậy...!?

Cái suy nghĩ nghĩ được hiện lên trong đầu cô, máu mũi thì không ngừng chảy. Dương Tư Thần đã mặc bộ đồ ngủ bên người, anh đi lại ghế bật chai rượu vang ra rót vào ly lắc lắc vài cái rồi uống.

Mỗi buổi tối anh đều có thói quen như vậy, chỉ có uống rượu mới làm tinh thần anh nhẹ nhõm hơn, ngủ ngon hơn....

Lục Kiều Hân không thể nào chịu nổi trong không gian ngột ngạt như vậy được nữa rồi, đã sắp đến giờ đi ngủ thì anh sẽ không ra ngoài nữa đâu...!

Cô bây giờ như đang khóc hai dòng sông, đột nhiên anh cầm ly rượu lên trên tay mở cửa đi ra phía ngoài hành lang, cánh cửa không có lực tác dụng nhưng cũng từ trượt lại vị trí khép hờ. Cô vui mừng như bắt được vàng thời, cơ đã đến cô sẽ lén lút rơi khỏi.

Nhìn ra ngoài cô đảm anh không có trong phạm vi để thấy cô thì cô mới đi ra. Lục Kiều Hân đang hít một hơi thật sâu nhón chân đi thật nhẹ nhàng tiến về phía cánh cửa, đầu hơi cúi với một tư thế lén lút mở cánh cửa đi ra.

- "A"

Đột nhiên đầu cô bị đập đầu vào thân hình to lớn đang đứng chắn ở ngoài cửa, cô ngã nhào xuống sàn nhà, hai tay chống xuống đất rồi ngước đầu lên cao nhìn anh. Đôi mắt đen như một vòng xoáy đang cúi xuống nhìn cô, vài giọt đỏ rượu rơi xuống đất, rơi vào má cô. Trông bộ dáng lúc này của anh thật sự rất đáng sợ, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy...

Cánh môi mỏng của anh nhẹ nhếch lên hỏi.

- "Tại sao cô lại ở đây?"

Câu hỏi đơn giản của anh nhưng không ai có thể đỡ nổi, từng câu từng chữ anh nói như nhiều con dao sắc nhọn được phóng tới người được hỏi. Miệng cô lúc này cứng đờ không thể mở ra được. Dương Tư Thần lại nhìn về phía bộ đồ đang mặc trên người cô.

- "Đây chẳng phải là đồ ngủ của tôi. Ai cho phép cô mặc chúng"

Đối với anh một khi đồ của mình bị người khác đụng vào chẳng khác nào là đồ bỏ đi rồi, trường hợp của cô cũng không ngoại lệ. Anh nhìn một vòng thực trạng của cô rồi lại nhìn dấu máu đỏ ở mũi cũng đã đoán được. Không nói nhiều lời anh kéo Lục Kiều Hân thật mạnh đi về phòng dành cho cô, tình cảnh của cô quả thật là đáng thương lại bị anh đối xử như vậy. Cổ tay cô anh bóp chặt, chân cô liên tục vấp vào nhau lúc đi.