Dưa Ngốc

Chương 1: Thượng



Chuông vang lên báo hiệu tiết học thứ hai đã kết thúc. Phí Thấm Nguyên nhìn chằm chằm vào vị trí trống của hàng ghế đầu mà không khỏi nghĩ ra những lý do quái gở, dù việc Khương Sam nghỉ học có lẽ đã là việc lặp đi lặp lại như cơm bữa.

Khương Sam không thể thức dậy sau khi chơi game thâu đêm?

Khương Sam bị trẹo chân khi đi ra ngoài?

Phí Thấm Nguyên lắc đầu để mớ suy nghĩ viện dẫn trong đầu tiêu tan. Chí ít, cô không nghĩ Khương Sam lại có thể xui xẻo đến như vậy.

[Cậu xin nghỉ phép chưa?]

[Sáng nay cậu không đến lớp.]

[Đã xin rồi a.]

[Hôm nay trên đường đi học, mình bị chó cắn phải vào viện băng bó.]

[........ ]

Người bên kia không hồi đáp, Phí Thấm Nguyên cầm điện thoại chờ một lúc lâu, sau khi chắc chắn Khương Sam thực sự không trả lời, cô mới yên tâm đặt điện thoại lên bàn.

Cái cớ này cũng thật là nhàm chán.

Ngoài lớp có chút ồn ào, một nam sinh cầm theo đóa hoa hồng bước vào lớp. Hình nHư anh ta đến để bày tỏ tình cảm của mình với nữ sinh nào đó trong lớp này, Phí Thấm Nguyên chợt nhìn điện thoại. Hóa ra hôm nay là 520.

Sự tò mò khiến mắt cô dán chặt và nhất cử nhất động của bạn nam kia dù cô không có chút mong đợi gì người đó.

Nam sinh kia trực tiếp mỉm cười tiến đến gần, Phí Thấm Nguyên trong lòng có dự tính không tốt, cô muốn quay người bỏ chạy, rốt cục lại bị nam sinh kia cản lại.

- Phí Thấm Nguyên, mình... mình có chuyện muốn nói với cậu.

- Nhưng tôi không muốn nghe. - Phí Thấm Nguyên bất lực cười nhạt.

- Không sao hết, cậu có thể bịt tai lại, miễn là cậu vẫn còn ở đây. - Nam sinh kia lúng túng đẩy gọng kính giãy bày.

Khi Khương Sam khập khiễng bước vào lớp, Phí Thấm Nguyên đã bị đám đông bạn học vây quanh xem náo nhiệt với vẻ mặt kháng cự và đầy xấu hổ nhưng không thể trốn tránh.

Mất nhiều sức lực lắm mới có thể chen vào đám đông kia, Khương Sam từ từ tiến lại Phí Thấm Nguyên.

Thấy nam sinh kia đưa cho Phái Thấm Nguyên một lá thư tỏ tình, Khương Sam trong lòng như bốc hỏa, chạy đến giật lấy khiến nam sinh kia chỉ biết ngơ ngác nhìn.

- Xin lỗi, lá thư này là...

- Rất đẹp. - Khương Sam cắt ngang lời nam sinh kia. - Giá bao nhiêu?

- Một trăm sáu mươi tám tệ. - Cậu nhóc kia chớp chớp mắt khó hiểu.

Khương Sam lọ mọ đưa tay vào túi áo lẫn túi quần một lúc lâu rồi lôi ra một tờ tiền. Cô ngẫm nghĩ một hồi lại tự ý đưa tay vào túi áo của Phí Thấm Nguyên rút ra một tờ tiền tương tự.

Phí Thấm Nguyên cũng chỉ biết bất động nhìn tiền trong túi mình bị lấy đi.

Nam sinh kia ngạc nhiên nhìn cô.

Cả lớp không chút động tĩnh, chú tâm quan sát cô.

Khương Sam cuộn hai tờ tiền lại nhét vào tay đối phương rồi cưỡng đoạt đóa hoa hồng trên tay nam sinh kia.

- Không cần đưa lại tiền thừa. Bây giờ đóa hoa này là của tôi.

Còn có chuyện này nữa sao?

Nam sinh kia bị một cú choáng váng.

Khương Sam căn bản không quan tâm, cô quay sang nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Phí Thấm Nguyên, đưa cho cô đóa hoa rồi từ tốn nói.

- Cho cậu, 520 vui vẻ...

Chưa dứt lời, Phí Thấm Nguyên ngơ ngác cả buổi cũng phản ứng lại, cô véo lấy tai của người kia nghiến răng.

- Cậu có bệnh? Đó là tiền cơm trưa của mình.

Khương Sam bị vặn vẹo, mắng cũng không được, trách cũng không xong, chỉ có thể nắm lấy cổ tay của Phí Thấm Nguyên cầu xin.

- Nhẹ một chút, nhẹ một chút, mình chỉ muốn giúp cậu.

- Dùng tiền của mình giúp mình?

- Quan hệ của chúng ta là gì chứ? - Khương Sam ngụy biện. - Của cậu chẳng phải cũng là của mình sao? Còn của mình thì là của mình.

- Cậu giỏi quá nhỉ?

Lợi dụng tay của Phí Thấm Nguyên thả lỏng ra, khương Sam liền bỏ chạy. Phí Thấm Nguyên thấy vậy đuổi theo từ lớp học này sang lớp học khác, từ hành lang này sang hành lang khác. Đóa hoa trên tay Phí Thấm Nguyên bị vung lên vung xuống đến tàn tạ vương vãi khắp nẻo đường cô đi qua.

- Hey!

Giọng nói trầm bất ngờ vang lên làm Khương Sam phanh lại gấp. Phí Thấm Nguyên không phản ứng kịp đâm sầm vào người cô, rõ ràng muốn bắt lấy gì đó làm trụ nhưng không bắt được. Cả hai ngã xuống đất, Phí Thấm Nguyên ngã lên người Khương Sam.

- Phí Thấm Nguyên! Cậu lại tăng cân sao? Đè chết mình.

- Cái gì? Cậu nói ai béo?

Phí Thấm Nguyên tách mình khỏi Khương Sam rồi đỡ cô đứng dậy, miệng không ngừng nguyền rủa nhưng hai gò má lại một mảng ửng hồng.

Thầy chủ nhiệm đứng cách đó không xa tựa lưng vào lan can, ánh mắt sắc bén quét qua hai người, nở một nụ cười.

- Lão sư... lão sư hảo. - Phí Thấm Nguyên giọng run run.

- Khương Sam, bị chó cắn lại có thể chạy nhanh như vậy? - Chủ nhiệm từng bước tiến đến gần.

Khương Sam nuốt nước bọt, tay chỉ vào vết bầm nhỏ trên mắt cá chân của mình.

- Thật ra... thật ra cũng không nặng như vậy... Vẫn có thể đi lại được a...

- Mười phút nữa lên lớp. - Chủ nhiệm nhìn đống hỗn độn toàn là cánh hoa đỏ trên hành lang. - Trước khi lên lớp, nên dọn dẹp sạch sẽ nơi này.

Phí Thấm Nguyên không dám cãi, chỉ gật gật đầu.

Khương Sam cũng vậy, đầu nhỏ ngoan ngoãn gật lên gật xuống.