Dưa Ngốc

Chương 2: Hạ



Lão sư vừa rời đi, cả hai đã bắt đầu đổ lỗi cho nhau.

Một người nói đối phương không thể hiểu và tàn nhẫn.

Người còn lại cũng không thua, đổ lỗi cho người kia vì đã vơ vét tiền mình giữa thanh thiên bạch nhật.

- Cướp là gì? Cướp cái gì? Chuyện của học giả sao có thể gọi là cướp? Mình là đoạt lấy, công khai đoạt lấy!!!

- Không biết xấu hổ, nếu không phải cậu mà là người khác cướp tiền của mình để đổi lấy bó hoa đó, mình liền đánh chết kẻ đó!

- Cậu thật vô lý!

- Mình vô lý? Thế nào? Muốn đánh mình sao?

Hừ lạnh một tiếng rồi cả hai quay lưng với nhau, mỗi người mỗi hướng quét hành lang, một lời cũng không nói trong suốt buổi sáng.

Giờ nghỉ trưa của trường học kéo dài hai tiếng.

Phí Thấm Nguyên vốn dĩ muốn ăn trưa cùng Khương Sam nhưng cô lại không thấy Khương Sam trong lớp, ngay cả một tin nhắn bảo mình đi đâu cũng không có. Phí Thấm Nguyên dùng đũa gắp cơm trong bát, cơn tức giận ập tới làm cô đóa người.

Sau khi dùng bữa xong, Phí Thấm Nguyên muốn nằm nghỉ ngơi một chút. Loay hoay tìm cái gì đó kê đầu, cô rút tệp tài liệu tiếng Trung ra, từ từ để lên bàn, bên trong quyển sách có một phong bì rơi ra.

Bên trong phong bì là một và một tấm thẻ.

Tấm thẻ có một dòng chữ: Trả lại tiền cho cậu, đừng giận.

Phí Thấm Nguyên bỏ lại tấm thẻ và tiền vào lại phong bì, cô cất trở lại cuốn sách và cẩn thận cho vào túi.

Có vẻ nữ nhân này vẫn còn quan tâm đến cô.

Phí Thấm Nguyên nhìn xung quanh tìm Khương Sam trong lớp, một nữ nhân khác bước đến chỗ cô mang theo một túi đồ ăn.

- Cậu là Phí Thấm Nguyên?

- Đúng, có chuyện gì sao?

- Khương Sam nhờ mình đưa cái này cho cậu.

Đợi người kia rời đi, Phí Thấm Nguyên mở túi ra. Bên trong có đầy món ăn nhẹ mà cô thích, còn có một tờ giấy ghi nghệch ngoạc, nội dung thì quanh co.

"Thực tế là cậu không có béo, ăn nhiều vào."

Phí Thấm Nguyên khịt khịt mũi cảm động, cô muốn nói chuyện với Khương Sam.

Mang theo tâm trạng nhìn ra bầu trời trong xanh bên ngoài cửa sổ, chợt vẻ mặt Phí Thấm Nguyên đột nhiên tắt nắng. Bên dưới hành lang có một nam sinh đi tới gần Khương Sam, còn lén lúc đưa cho Khương Sam một cái hộp nhỏ. Chưa kịp để cô thắc mắc thì hai bóng hình kia phút chốc biến mất trong tầm mắt.

Phí Thấm Nguyên có cảm nhận đồ ăn trên tay mình không còn thơm ngon nữa liền ném xuống bàn, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài. Khi hai người kia lên đến tầng hai đã mỗi người mỗi hướng.

Trong giờ nghỉ trưa, hầu hết học sinh trong trường đều nghỉ ngơi tại lớp, giáo viên lại có nhà vệ sinh chuyên dụng riêng, Khương Sam lén lút bước vào nhà vệ sinh dành cho học sinh, tay lấy ra một điếu thuốc từ chiếc hộp nhỏ, cô châm lửa rít một hơi, suýt chết vì sặc khói.

"Sao bố lại có thể thích thứ cay nhòe như thế này?"

Khương Sam khó hiểu, đang định ném nốt điếu thuốc còn lại trên tay vào bồn cầu thì sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc khiến cô giật thót.

- Khương Sam, cậu làm sao vậy?

"Toang rồi!"

Hộp thuốc lá và bật lửa cùng lúc rơi xuống đất, Khương Sam chậm rãi quay lại đã nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Phí Thấm Nguyên.

- Khương Sam, cậu hút thuốc?

- Không có... - Khương Sam cổ họng lắp bắp. - Để mình giải thích.

- Hút thuốc có hại cho sức khỏe, không nhận thức được sao? - Phí Thấm Nguyên giận đến phát run. - Mình đi nói với lão sư.

- Đừng nói a. - Khương Sam hốt hoảng chạy đến bên cạnh cô giải thích. - Ngày nào cũng nhìn thấy bố hút, mình chỉ tò mò muốn thử.

- Cậu nghĩ mình tin cậu không? - Phí Thấm Nguyên liếc cô một cái. - Mỗi ngày có nhiều cớ nghỉ học như thế thì lời có bao nhiêu là thật?

Phí Thấm Nguyên ngao ngán bỏ đi thì bị Khương Sam túm lấy cổ áo kéo lại. Dằn co qua lại, người tiến người lùi thì cả hai như thể sắp lao vào đánh nhau.

Tiếng bước chân tiến đến nhà vệ sinh càng lúc càng lớn, Phí Thấm Nguyên chưa định thần đã bị Khương Sam nắm lấy cánh tay kéo vào buồng vệ sinh, khóa cửa kéo xuống ngay ngắn, dùng tay bịt miệng cô rồi thỏ thẻ.

- Có người đang đến.

Cả hai gần nhau đến mức có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt nhau và nghe được nhịp tim của đối phương. Khương Sam cao hơn Phí Thấm Nguyên nửa cái đầu, cô chống tay lên tường tạo thành kiểu kabedon với Phí Thấm Nguyên.

Mất tự nhiên trong vài phút, Phí Thấm Nguyên đặc biệt cảm nhận được hơi thở dồn dập và nhịp tim dữ dội của Khương Sam.

- Người... đi rồi.

- Buông mình ra, cậu toàn mùi thuốc.

Sự tức giận bắt đầu từ trái tim, và cái ác bùng phát đến mật.

Khương Sam ôm eo Phí Thấm Nguyên, khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn.

Cũng không hẳn là hôn, đơn thuần chỉ là phớt ngang qua môi nhau.

- Bây giờ cậu cũng có mùi thuốc giống mình.

Tiếng chuông vào tiết vang lên không đúng lúc, Khương Sam kéo lấy tay của Phí Thấm Nguyên ra ngoài.

- Nhanh đi.

- Đi? - Phí Thấm Nguyên mơ hồ. - Đi đâu?

Người kia quay đầu lại, tuy cô không dám nhìn thẳng vì ngại ngùng nhưng vẫn không giấu được nụ cười.

- Tất nhiên là trở lại lớp học rồi, đồ ngốc!

______HOÀN______

Có cái tiêu đề mà cứ ghi sai lên sai xuống, sửa không biết bao nhiêu lần mới biết lần đầu gõ đúng, tự nhiên thấy mình quê mùa quá:"))

Cảm ơn vì đã đọc truyện!

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!