Dục Hòa Cấm

Chương 29: Anh rể phúc hắc x Em vợ mảnh mai trong sáng(1)



" A Hinh, đến giờ ăn rồi."

Cô gái trong phòng đang trải tóc sau khi nghe được tiếng gọi chợt bừng tỉnh, đôi mắt trừng lớn.

" Bang!"

Đồ dưỡng da trên tủ trang điểm rơi xuống đất ngay lúc cô hoảng hốt đứng dậy.

"A Hinh, con không sao chứ?"

Người ngoài cửa nghe thấy động tĩnh bên trong tưởng có chuyện gì nên xông vào, nhìn thấy đồ dưỡng da vương vãi trên đất, bà cau mày nói: " A Hinh, có chuyện gì vậy? "

Cô gái được gọi tên đột ngột quay lại, người đó chính là Diệp Hinh.

Cô nhìn chằm chằm vào đôi tay thanh tú của mình, sửng sốt một hồi, ngẩng đầu nhìn xung quanh thì phát hiện mình đang ở trong một căn phòng rất lớn với những đồ trang trí sang trọng và tao nhã giống như những biệt thự thường thấy trong các bộ phim truyền hình, còn cô thì đang mặc trên người chiếc váy ngủ và áo choàng lụa đắt tiền.

Vừa rồi cô còn ở dưới lầu công ty, sao trong nháy mắt lại xuất hiện ở đây? Lại là... một giấc mơ?

Cô hung hăng véo vào đùi mình, "A..." Nước mắt ứa ra, Diệp Hinh vội vàng buông tay.

" A Hinh, con không sao chứ?"

Bà Diệp kinh ngạc nhìn đứa con gái nhỏ của mình, trong lòng có chút sợ hãi, dù sao nó cũng là con ruột của bà nên không thể mặc kệ, vì vậy bà có chút do dự bước tới kéo tay Diệp Hinh cẩn thận quan sát.

" Tôi không sao, bà là?"

Do không quen bị người lạ chạm vào, Diệp Hinh vội rụt tay lại.

Người phụ nữ trước mặt cô được chăm sóc rất tốt, làn da trắng trẻo săn chắc, nếu không phải vết chân chim nơi khóe mắt lộ ra tuổi tác thì có lẽ cô còn nghĩ bằng tuổi mình.

" A Hinh, con thật sự không sao chứ? Con có muốn đi bệnh viện không?"

Người phụ nữ có vẻ sợ hãi, trên mặt lộ rõ ​​sự lo lắng.

Diệp Hinh theo bản năng đáp: "Không phải tôi đã nói không sao rồi sao?" Luôn cứ lặp đi lặp lại một câu hỏi.

"Nếu con không sao, tại sao con còn không nhận ra mẹ mình?"

Diệp Hinh mở to mắt.

Mẹ? Người phụ nữ này là mẹ của cô?

Chờ đã, không phải cô lại mơ giống như lần trước ấy chứ?

Một giấc mơ... Không, không phải là mơ, đau quá... Lần đó, là...

" A Hinh, đừng sợ. Mẹ sẽ nhờ bác sĩ giỏi nhất đến khám cho con." Người phụ nữ nắm lấy tay cô, dịu dàng nói.

Gặp bác sĩ? Có phải sẽ đưa cô vào bệnh viện tâm thần...

Hình ảnh u ám về bệnh viện tâm thần đột nhiên hiện lên trong tâm trí cô.

Không, cô không muốn đến bệnh viện tâm thần, "Mẹ, vừa rồi con nói đùa với mẹ, mẹ đừng để ý." Cô kéo một nụ cười mất tự nhiên, xoa dịu người phụ nữ đang lo lắng.

Mẹ Diệp không quá tin tưởng lời nói của cô, mắt hạnh đảo qua lại trên người cô, "A Hinh, mẹ sẽ không nói cho người khác biết bệnh tình của con, cho nên..."

" Mẹ, vừa rồi không phải mẹ gọi con ăn sao? Đi nhanh thôi, nếu không trời lạnh đồ ăn sẽ không ngon. " Diệp Hinh không muốn trả lời chuyện này, vội vàng đổi chủ đề.

Mẹ Diệp bị cô hấp dẫn thành công, " Ừ, xuống ăn cơm."

Bà kéo Diệp Hinh xoay người đi xuống lầu, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, "Con ăn mặc như thế này xuống lầu ăn cơm à?"

Diệp Hinh nhìn xuống, à, đồ ngủ. Đúng là không được phải phép lắm.

" Mẹ, mẹ xuống lầu trước đi, con xuống sau."

" Được rồi, nhanh lên, chị gái và anh rể con đang đợi ở dưới lầu." Bà nói với cô vài câu, sau đó xoay người đi xuống lầu.

Diệp Hinh đóng cửa và bắt đầu suy nghĩ về việc làm thế nào mà cô đến được đây.

Sau tai nạn của A Nhân, cô sợ đến mức ngã xuống đất. Lúc đó xung quanh có rất nhiều người vây quanh, vô số người nói chuyện bên tai cô nhưng cô không thể nghe thấy họ nói gì. Cô chỉ nhớ tất cả những gì mình nhìn thấy trước khi bất tỉnh, mọi thứ chồng lên nhau.

" Cô Hinh, phu nhân nói cô nhanh xuống dưới."

Ngoài cửa lại có người gọi, Diệp Hinh cáu kỉnh túm lấy một nắm tóc, bước đến tủ quần áo ngẫu nhiên chọn lấy một chiếc váy rồi mặc vào.

" Cộp cộp cộp", cô bước qua lối đi dài và đi về phía cầu thang. Phải nói ngôi nhà này quá lớn, đi bộ từ phòng xuống lầu 1 mất 5 phút, trên tường treo rất nhiều tranh sơn dầu, đồ cổ quý giá, đồ nội thất sang trọng, và nhiều thứ khác.

Bước xuống cầu thang uốn lượn, một chiếc bàn dài hình chữ nhật được đặt giữa phòng khách.

Không phải loại bàn này chỉ có trong phim phương Tây thôi sao?

Diệp Hinh ôm tâm tình mờ mịt đi xuống lầu, người đàn ông trung niên ngồi trên ghế khẽ liếc cô một cái, "Hôm qua không phải ta nói cho con biết bữa tối hôm nay chị gái và anh rể con sẽ đến hay sao? Vì sao còn chậm chạp như vậy. "

Giọng điệu của người đàn ông không chút hài lòng.

" Con gái bây giờ là vậy đó, thích ăn diện trang điểm, ba đừng bận tâm."

Cô gái trẻ tuổi ngồi đối diện "Mẹ" cười giúp cô giải vây.

" Nếu đông đủ mọi người rồi thì chúng ta cùng nhau ăn tối, A Tự cũng đã đợi lâu rồi."

Người phụ nữ, mẹ của Diệp Hinh bây giờ, mỉm cười và kêu người hầu mang các món ăn lên. Về phần Diệp Hinh, người vẫn chưa kịp ngồi xuống, nghe thấy cái tên A Tự liền tò mò nhìn người đàn ông duy nhất có mặt ngoài ba Diệp.

Vừa nhìn thấy, cô kinh hãi hét lên.