Dục Hòa Cấm

Chương 8: Cha chồng táo bạo lạnh lùng x Con dâu luôn muốn trốn tránh(4)



Là Bạch Tự.

Diệp Hinh vội vàng lui ra khỏi người đàn ông to lớn, dì Lý ấp úng giải thích.

" Cha A Lâm, A Hinh chẳng may bị ngã, A Đản đỡ nàng ấy mà thôi."

Đối mặt với Bạch Tự bình tĩnh như đang ấp ủ một cơn bão. Phải nói, dì Lý lúc này mới sợ hắn.

Bạch Tự không hề nói gì bước nhanh về phía trước, nắm lấy cánh tay của Diệp Hinh kéo cô về làng, hành động thô lỗ không quan tâm đến mặt mũi Diệp Hinh.

"A... đau, đau..."

Cánh tay đau nhức, Diệp Hinh rơm rớm nước mắt, kêu thảm thiết.

Nghe thấy tiếng kêu đau của Diệp Hinh, Thiết Đản lo lắng đuổi theo, nói với Bạch Tự,

" Bác Bạch, bác làm A Hinh đau ".

Hắn không nói lời nào còn tốt, lời vừa nói, cánh tay đang kéo Diệp Hinh càng dùng sức bóp.

Diệp Hinh tái mặt vì đau.

"Buông ra, Bạch... cha, buông ra, cánh tay của con đau quá."

Diệp Hinh trong tiềm thức gọi thẳng tên hắn, quét mắt nhìn thấy A Đản và dì Lý ngay lập tức thay đổi lời nói.

Bạch Tự chỉ liếc nhìn dì Lý và A Đản bằng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, môi mỏng phun ra một câu: " Cút!"

Trong giọng điệu của hắn ta có một luồng sát khí khủng khiếp.

Hai người đồng thời run lên, không dám nhìn thẳng. Đến khi bước chân xa dần, mới dám ngẩng đầu nhìn hai bóng người đang nhỏ dần.

"Dì Lý, ý của Bác Bạch là bác ấy không đồng ý cho tôi thành hôn với A Hinh sao?" A Đản ngây ngô hỏi dì Lý.

Dì Lý cáu kỉnh trừng mắt nhìn hắn, ngốc nghếch, chỉ quan tâm đến việc hắn có thể thành hôn hay không mà không nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra với A Hinh khi nàng đã chọc giận Bạch Tự.

**

Cánh tay đau suốt đường đi, cuối cùng trở về căn nhà bùn đổ nát, Bạch Tự đóng cánh cửa gỗ mục nát rồi mới phát lòng từ bi mà buông nàng ra, cánh tay của Diệp Hinh đau đến mức suýt bất tỉnh.

Nàng kéo ống tay áo rộng của mình lên và nhìn vết thương của với vẻ mặt đau khổ.

Tiện nhân, cố tình lộ tay trần quyến rũ hắn ngay khi trở về nhà.

" Cho cha chồng uống thuốc chưa đủ, ngươi còn thông đồng với đàn ông trong thôn trước mặt người khác. Dâm đãng không biết xấu hổ, ghét bỏ tối hôm qua ta không thỏa mãn được ngươi sao?"

Giọng điệu của Bạch Tự vô cùng tức giận.

Diệp Hinh trừng mắt nhìn hắn một cách tức giận: "Ta không quyến rũ hắn."

"Nếu ngươi không quyến rũ hắn, ngươi còn đứng sát hắn?"

" Ta bị dì Lý đẩy nên mới ngã vào người hắn." Diệp Hinh tức giận thanh minh dưới sự chất vấn của Bạch Tự.

" Tại sao dì Lý lại đẩy ngươi?"

" Dì ấy tìm cho ta một người đàn ông tốt để tái gả, khả năng cảm thấy hắn không tồi nên tạo cơ hội cho bọn ta."

Diệp Hinh hoàn toàn quên rằng nàng là người liên quan trong chuyện này, ngây ngốc dùng góc nhìn của người ngoài cuộc phân tích chuyện vừa rồi mà quên mất người đàn ông trước mặt đang tức giận tra hỏi nàng chính là cha chồng của nàng.

Một người cha chồng với những tư tưởng cổ hủ.

"Tìm người đàn ông khác? Dì Lý dẫn mối?"

Mặt Bạch Tự đen đi.

Tiện nhân! Nàng sao có thể vô liêm sỉ như vậy, một người chưa đủ còn muốn hai người, yêu cầu dì Lý tìm cho nàng một người đàn ông, thật hoang đường! Thật là nực cười!

" Cái gì mà dẫn mối? Dì Lý tái gả cho ta."

Những gì hắn ta nói thật quá xấu xa.

" Tái gả? Lâm Nhi vẫn chưa chết, các ngươi chưa hòa ly. Tại sao lại tái gả?!"

Giọng của Bạch Tự tăng lên vài lần.

Diệp Hinh cười lạnh, người đàn ông này đã lấy đi "lần đầu tiên" của nàng còn muốn chủ thân thể này cả đời sống thân phận góa phụ, điều này vô cùng nực cười.

" Con trai của ngươi đã 7 năm không có tin tức. Tại sao ta không thể tái gả lần nữa?"

" Diệp Hinh, ngươi đã gia nhập gia đình họ Bạch, sống làm người họ Bạch chết làm ma họ Bạch, ngươi không phải muốn đàn ông sao, ta sẽ thỏa mãn ngươi."

Bạch Tự bước tới, thô lỗ lôi kéo Diệp Hinh về phòng.

" Ngươi làm gì vậy?!"

Diệp Hinh vùng vẫy, dùng sức vung tay đánh Bạch Tự.

Bạch Tự dường như không cảm thấy đau, hắn kéo nàng thật mạnh đẩy xuống giường đất.

Chiếc giường cứng khiến nàng đau thấu xương, Diệp Hinh sợ hãi dịch mông lùi lại khi nhìn thấy người đàn ông đang tiến lại gần.

" Ngươi, đừng tới đây."

Âm lượng lớn như vậy, nhưng âm đuôi run rẩy lộ ra vẻ sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lập tức mất đi huyết sắc, tái nhợt đến đáng sợ.