Dục Hỏa Trùng Sinh, Ta Phải Là Ác Nữ!

Chương 1



Sấm sét ầm ầm, mưa to như bão lũ tầm tã rơi xuống.

Hẻm núi tối tăm đen nhánh, Tần Lam nằm thở thoi thóp trên mặt đất, trước ngực nàng cắm một thanh kiếm, máu tươi chảy ra ào ạt, bị mưa to giội rửa, nhuộm đỏ cả mặt đất.

“Vì sao? Vì sao đối xử với ta như vậy?”

Nàng tức giận chất vấn, cố hết sức chuyển ánh mắt về hướng thiếu nữ trước mặt, đây là thứ muội của nàng Tần Hồng Sương, ngày thường vẫn luôn chăm sóc nàng rất nhiều, mối quan hệ giữa hai người rất tốt, vậy mà không ngờ lại lừa nàng đến chỗ Hậu Nhai, thừa dịp nàng không đề phòng, đâm thủng ngực nàng với một kiếm.

Khó hiểu, phẫn nộ, tuyệt vọng tràn ngập trong ngực nàng, nàng gắt gao nhìn chằm chằm người trước mắt.

Tần Hồng Sương đi về phía trước một bước, nhìn Tần Lam từ trên cao xuống, khuôn mặt tràn đầy sự đắc ý, nàng ta nhìn trưởng tỷ nằm thở thoi thóp trên mặt đất, khóe miệng chậm rãi gợi lên một nụ cười lạnh lùng, ánh mắt hung ác nham hiểm như trúng độc, chỉ nghe nàng ta nói: “Tỷ tỷ, ngươi không chết, còn phải gả cho Vũ ca ca, chuyện này sao có thể chứ?”

“Cái, cái gì?”

Vũ ca ca, Tiêu Thành Vũ, vị hôn phu của nàng, đương triều là Lục hoàng tử, từ nhỏ đã đính hôn sự, tháng sau là ngày đại hôn của nàng, mà không ngờ đêm nay nàng sẽ chết.

“Tỷ tỷ, ngươi là đích nữ của Tần gia, từ nhỏ đã có tất cả, toàn bộ tài sản trong nhà đều là của ngươi, mà bọn ta chỉ có thể đi theo phía sau người nhặt những thứ mà ngươi không cần, Vũ ca ca... Ta cũng thích hắn, ta còn mang thai hài tử của hắn, dựa vào cái gì mà ngươi có thể gả cho hắn? Dựa vào cái gì hắn phải thuộc về ngươi? Cho nên ta muốn ngươi chết, ta muốn ngươi chết...”

Tần Hồng Sương đột nhiên kích động, mưa to cọ rửa khuôn mặt nàng ta làm không thấy rõ biểu cảm nơi đáy mắt, lại ngăn không được sự tàn nhẫn của con người nàng ta, nàng ta giận dữ hét, như là cuối cùng cũng có thể phát tiết áp lực và ác khí trong lòng nhiều năm ra vậy.

Mà Tần Lam, cả người như bị hút hết linh hồn...

Hài tử...

Hài tử gì?

Tần Hồng Sương nàng ta mang hài tử của Tiêu Thành Vũ? Hai người kia đã ở bên nhau từ lâu!

Một người là vị hôn phu nàng yêu nhiều năm, một người là thứ muội nàng thương nhiều năm, kết quả là, bọn họ lại đối xử với nàng như vậy?

Nàng là đích nữ của Tần gia, khuê các danh môn, người đời khen nàng là "tài mạo vô song, đoan trang điển nhã", không ngờ lại rơi vào kết cục như thế. Buồn cười, thật sự rất buồn cười, cuộc đời ngắn ngủn này của nàng cũng chính là trò cười!

“Tỷ tỷ, ngươi cứ an tâm mà ra đi, muội muội của ngươi sẽ thay ngươi tiếp nhận tất cả.”

Tần Hồng Sương tiến lên một bước, nàng rút kiếm trên ngực Tần Lam ra, sau đó lại đâm vào cơ thể của nàng một lần nữa.

Máu, càng lúc càng chảy nhiều hơn.

Không biết khi nào mưa mới tạnh.

Mặt đất ẩm ướt bị máu tươi nhuộm đỏ.

Tần Lam chỉ cảm thấy rất đau, rất lạnh, nàng biết chính mình sắp chết, sẽ không có người nào đến cứu nàng.

“Tần, Hồng, Sương... Tiêu Thành Vũ hắn ta biết...”

Nàng cố sức nói ra tiếng, chuyển động đôi mắt, ra tiếng hỏi.

"Ồ, tỷ tỷ muốn hỏi ta, Vũ ca ca có biết chuyện ta muốn giết ngươi hay không đúng chứ? Dù sao ngươi cũng chết, nói cho ngươi cũng không sao, Vũ ca ca biết chứ, đúng rồi, Vũ ca ca còn dặn dò ta làm nhanh một chút đó, hắn trả lại cho ta cái này...”

Tần Hồng Sương dứt lời, móc từ trong ngực ra một cái bình sứ nhỏ.

“Tỷ tỷ, đây là nước Hoá Thi, chỉ cần nhỏ lên miệng vết thương của ngươi, ngươi sẽ bị hư thối từ từ, cho đến khi trở thành một bãi máu loãng, trên đời này không còn người như ngươi nữa, không có người biết được ngươi chết ở đây.”

Giọng điệu Tần Hồng Sương tràn ngập sự thâm độc và đắc ý.

Nàng ta lột chai ra, chất lỏng loạng choạng trong tay, sau đó nhỏ xuống miệng vết thương của Tần Lam.

“A...”

Xoẹt, tiếng nứt ra vang lên thảm thiết, màn u ám tràn ngập bị che khuất dưới đêm mưa.

Bỏng cháy, xé rách. Nứt ra, thối rữa.

Nước Hóa Thi thấm vào miệng vết thương, da thịt nàng bắt đầu hư thối, ngũ tạng lục phủ nàng cũng thối rữa.

Nàng sắp chết…

Chết một cách thê thảm như vậy.

Nước Hóa Thi vốn là dùng cho người chết, bây giờ lại đổ vào miệng vết thương nàng, làm nàng hư thối lúc còn sống đến đau khổ mà chết đi.

“Tần Hồng Sương, Tiêu Thành Vũ, ta có thành quỷ cũng sẽ không buông tha các ngươi, ta tuyệt đối sẽ không buông tha các ngươi...”

Trong mắt Tần Lam nhuốm đầy oán hận, tuyệt vọng, không cam lòng.

Nàng thanh tỉnh nhìn chính mình chết đi trong hư thối, đau khổ chịu đựng sự xé rách, nứt ra.

Ầm đùng.

Tiếng sấm vang lớn, tia chớp cắt qua bầu trời, chiếu sáng khuôn mặt không cam lòng, lại đầy oán hận của Tần Lam, nàng gắt gao trừng mắt nhìn Tần Hồng Sương, như muốn khắc sâu nàng ta vào sâu bên trong linh hồn, ánh mắt oán hận như vậy lại khiến Tần Hồng Sương thấy hồi hộp trong lòng.

Nhìn miệng vết thương của Tần Lam đang từng chút từng chút hư thối, Tần Hồng Sương nhìn thoáng qua bóng đêm u ám quỷ quyệt, cười lạnh lùng một tiếng: “Tỷ tỷ, ngươi làm người còn không phải đối thủ của ta, đã chết lại có thể gây khó dễ được ta sao? Tỷ tỷ, muội muội không chơi với ngươi nữa, bây giờ sắc trời đã quá muộn rồi, ngươi ở đây từ từ mà hưởng thụ đi.”

Tần Hồng Sương dứt lời, đem áo tơi mũ khấu ở trên đầu.

Thân thể hư thối làm Tần Lam không còn sức rống to hay kêu la, đau quá, đau quá.

“Tỷ tỷ, ta muốn ngươi phải chết trong đau đớn, như vậy ta mới có thể vui vẻ!”

Vừa buông ra một câu, Tần Hồng Sương nhấc chân lên, vội vàng rời đi, trước khi đi, nàng ta quay đầu lại nhìn về phía cơ thể lăn tăn máu của Tần Lam, phần thịt từ từ thối rữa kia, biết tỷ tỷ bất kể như nào cũng không sống nổi, lúc này mới yên tâm rời đi.

Ầm đùng, ầm đoàng.

Từng đợt sấm, mưa lại rơi xuống.

Tần Lam thở thoi thóp, đau đến chết lặng, nhưng hai mắt nàng lại tràn ngập sự không cam lòng và thù hận.

Nàng chậm rãi nâng tay lên, dùng hết sức lực toàn thân, sau đó đưa tới cổ, móc ra một miếng ngọc bội Phượng Hoàng, đó là di vật của mẫu thân, nàng dùng sức nắm chặt nó trong lòng bàn tay, máu tươi trên tay thấm vào trong ngọc bội, nàng đau đến khóc thành tiếng.

“Mẫu thân, vì sao, vì sao bọn họ muốn đối xử với ta như vậy, vì sao? Ta không cam lòng, ta không cam lòng... Ta rất hận!”

Giọng nói sặc máu, tựa như Lệ Quý đang rên rỉ.

Đây là bi giận cuối cùng trước khi Tần Lam chết.

Lại ngay sau đó…

Ngọc bội trong tay chợt phát ra ánh sáng màu đỏ diệu kỳ, bao phủ cả người nàng.

Tần Lam đột nhiên trừng to mắt, đây là có chuyện gì? Là mẫu thân hiển linh sao? Nhưng ý thức nàng càng ngày càng mơ hồ, tốc độ hư thối của cơ thể nhanh hơn vì nước Hoá Thi, đồng tử càng ngày càng tan rã, ngơ ngẩn nhìn trời cao u ám, cuối cùng là tắt thở…