Dục Hỏa Trùng Sinh, Ta Phải Là Ác Nữ!

Chương 37



Cùng với từng câu từng chữ mà Tần Lam nói ra, hơi thở toàn thân Tiêu Phong Hàn càng trở nên lạnh lẽo.

Khi Tần Lam nói ra lời này, ánh mắt Phùng Thần và Lãnh Mục nhìn nàng tràn đầy kinh ngạc. Nhất là Phùng Thần, đôi mắt hắn ta nhìn Tần Lam chứa đầy vẻ kích động.

“Thân thể của ngươi giờ đã là nỏ mạnh hết đà, nếu như không tìm được cách giải độc, e rằng ngươi không thể kiên trì quá một năm đâu.”

Giọng nói của Tần Lam hơi nặng nề. Bởi vì đã phát hiện ra bí mật khó lường của Tiêu Phong Hàn, thế nên từ đáy lòng nàng cũng nảy sinh ra một chút thương hại. Nàng cảm thấy Tiêu Phong Hàn khá đáng thương.

“Không phải lần trước ngươi đã nói rằng mạng của Bổn vương không giữ được lâu sao, cao lắm là ba tháng? Sao giờ lại thành một năm rồi?”

Cảm xúc của Tiêu Phong Hàn vẫn bình thản, không sợ hãi cũng không đau buồn. Dáng vẻ như đã sớm chấp nhận sự thật rồi, chỉ hơi nghi ngờ mà lên tiếng.

“Không phải bây giờ đã có thần nữ rồi hay sao? Nếu như không tìm được cách giải độc, thần nữ có thể châm cứu duy trì để mạng sống cho ngươi. Chẳng qua đây không phải là giải pháp cuối cùng, vậy nên cùng lắm là chỉ kéo dài được một năm.”

Tần Lam nói.

Lúc nàng nói đến chuyện châm cứu duy giữ mạng, giọng điệu vô cùng tự nhiên. Đó không phải thái độ muốn khoe khoang, mà là một loại tự tin đã ăn nhập vào trong xương cốt nàng.

Lúc bấy giờ, chỉ thấy Tiêu Phong Hàn chợt ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp rơi xuống trên người nàng: “Quân Phi Yến, nếu như ngươi không có giao dịch gì với Bổn vương, e là ngươi cũng sẽ chẳng nói những lời đó cho Bổn vương đâu nhỉ.”

Hỏi ra câu này quả thật cũng rất quái lạ.

Tần Lam ngưng lại đôi lát, sau đó mới mở miệng nói: “Vương gia là thiên kiêu chi tử, phụ thân của thần nữ là Hộ quốc tướng quân, cả đời trung thành với triều đình. Thần nữ tất nhiên là thuận theo phụ thân, nếu đã biết cơ thể Vương gia có bệnh nhẹ, thì nhất định phải cứu chữa.”

Tiêu Phong Hàn biết Tần Lam nói không có chút khuyết điểm gì, nhưng trong lòng hắn vẫn cứ âm ỉ khó chịu. Đây không phải câu trả lời mà hắn mong muốn, nhưng cụ thế là hắn muốn nghe cái gì, bản thân hắn lại không thể nói rõ.

Tiêu Phong Hàn liếc mắt nhìn, cũng không mở miệng nữa.

“Quân cô nương, ngươi nói không sai. Độc trong người chủ tử quả thật là đã kéo dài suốt mười lăm năm rồi.”

Phùng Thần tiến lên trước một bước, nói xen vào.

Bây giờ hắn ta không có tâm trạng để quan tâm đến cảm xúc của bằng hữu chí cốt nữa, mà chỉ gấp rút muốn biết Quân cô nương có thể cứu chữa cho Cảnh Hành được hay không.

“Lúc Huyền Vương gia trúng độc, triệu chứng như thế nào?”

Tần Lam hỏi.

Nàng không hỏi trực tiếp Phùng Thần rằng Tiêu Phong Hàn trúng loại độc gì.

“Giai đoạn đầu lúc độc trên người chủ tử phát tác, hệt như bị lửa nóng thiêu đốt, toàn thân giống như bị cháy thành tro, đau đớn không chịu nổi. Mà đến giai đoạn giữa, lại như rơi vào giữa Cửu U hàn băng, rét lạnh thấu xương, hơi thở đông đá, sống không bằng chết. Tới giai đoạn cuối cùng, cũng là ba năm về trước, lúc độc của chủ tử phát tác, cơ thể nóng lạnh luân phiên, khi lạnh thì gân mạch tay chân đều bị tổn hại, lúc nóng lại đốt cháy cả lục phủ ngũ tạng.”

Phùng Thần một hơi nói hết.

Lần này Tần Lam thật sự không nhịn được mà trợn to đôi mắt hạnh. Nàng nghiêng đầu nhìn Tiêu Phong Hàn, chỉ thấy hắn tựa lên lưng ghế, dáng vẻ tùy ý, nét mặt lãnh đạm, dường như người đã chịu đựng tất thảy những đau đớn ấy không phải là hắn vậy.

Thảm, thật sự rất thảm.

Là ai hạ loại độc này vào vị thiên kiêu chi tử kia, ai mà ra tay ác độc đến thế.

Nàng chỉ biết là hắn trúng độc, nhưng không ngờ lại là thứ độc khủng khiếp như vậy.

“Là Hỏa Hàn độc.”

Tần Lam nặng nề nói, ánh mắt phức tạp.

Nàng vẫn luôn cảm thấy bản thân rất thảm. Từ khi tỉnh lại, nàng đã lâm vào đau khổ cùng với hối hận không cam lòng, nếu không phải nhờ có tình yêu và sự ấm áp của người nhà họ Quân níu chân nàng, nàng cũng không biết rằng mình sẽ biến thành bộ dạng gì nữa.