Dục Hỏa Trùng Sinh, Ta Phải Là Ác Nữ!

Chương 8



Nàng cố hạ thấp giọng mình xuống khi nói ra những lời này. Tiêu Phong Hàn nghe được, hai tên thuộc hạ ăn mặc y phục màu đen đứng sau lưng hắn cũng đều nghe được. Sắc mặt bọn họ thay đổi, thanh kiếm trong tay suýt nữa thì không thể khống chế được mà lao về phía Tần Lam.

Trên mặt Tần Lam của lúc này lạnh nhạt không có một chút biểu cảm nào. Hai mắt nàng nhìn Tiêu Phong Hàn với vẻ nặng nề.

“Mạch tượng hỗn loạn, độc đã xâm nhập vào tim phổi, ngài không còn sống được bao lâu nữa, nhiều nhất là ba tháng.”

Nàng lại mở miệng một lần nữa.

Giọng điệu yếu ớt nhưng lại làm cho lòng người ta trầm xuống.

Tiêu Phong Hàn ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như sương nguyệt sau lớp mặt nạ, hai người đối mặt với nhau.

Trong lúc nhất thời không ai có nói gì cả.



Kiếp trước, nàng có một bí mật, nhưng bí mật này không ai biết cả, bao gồm cả vị hôn phu của nàng là Tiêu Thành Vũ.

Khi nàng còn nhỏ, nàng luôn cùng tổ mẫu Tần gia đi khắp nơi để thắp hương bái Phật vì muốn cầu phúc cho Tần gia. Vậy nên khi ăn chay niệm Phật ở chùa bảy ngày, bởi vì ham chơi nên nàng đã đến sau ngọn núi chơi đùa, vô tình cứu được một ông lão bị thương nặng.

Lúc ấy ông lão chỉ còn hơi thở thoi thóp, nàng đã lén lấy trộm cơm chay và nước uống đưa đến cho ông lão.

Sau này, ông lão đến Tần gia tìm nàng. Ông nói rằng muốn báo đáp ơn cứu mạng nên sẽ dạy cho nàng vài điều, nhưng điều kiện là nàng phải dập đầu bái sư và không được kể chuyện này nói cho bất kì kẻ nào, nàng đã đồng ý.

Sư phụ có y thuật và độc thuật xuất thần nhập hóa nhưng chỉ để cho nàng chọn một môn học thôi. Lúc ấy nàng đã chọn y thuật, vì vậy mà một môn học này đã mất mười năm.

Đợi đến khi việc học của nàng hoàn thành, sư phụ đã rời đi khỏi Tần gia. Ông không để lại lời nói nào, điều này khiến nàng khi đó cực kỳ khổ sở.

Bởi vì giao hẹn nên không ai biết chuyện nàng hiểu về y thuật, ngay cả nha hoàn thiếp thân của nàng cũng bị nàng lừa gạt.

Những năm quá khứ kia, nàng luôn tuân theo quy củ, không kém một bước không sai một ly, nỗ lực làm một đích nữ Tần gia đầy gương mẫu. Lần duy nhất phản nghịch chính là lần đeo mạng che mặt theo sư phụ lén đến nông thôn chuẩn bệnh cho dân nghèo, luyện tập y thuật. Tuy rằng khi đó không mấy vui vẻ, cho dù khổ cực nhưng nàng vẫn rất hạnh phúc.

Mà giờ khắc này, tay Tần Lam đặt trên cổ tay của Tiêu Phong Hàn. Nàng phát hiện ra mạch đập của hắn không như bình thường, cứ đập kịch liệt một lúc rồi chốc lát sau lại phập phồng như không hề có mạch đập, lên xuống thất thường.

Trong mắt Tần Lam hiện lên sự nghiêm nghị, sư phụ đã từng nói rằng, thân thể của một người bị hủy là do hỏa mạch, hàn mạch, độc mạch, hư mạch,... Đều có thể biết vài phần thông qua việc bắt mạch. Lúc này, rõ ràng mạch đập của Tiêu Phong Hàn rất giống với độc mạch.

Hơn nữa, căn cứ vào mạch tượng này thì thấy cho thấy rằng độc đã ăn sâu ở trong thân thể hắn rất nhiều năm.

Một người có thân phận tôn quý, nhận hết vinh sủng như Huyền Vương mà tại sao trong cơ thể lại có độc?

Tần Lam cảm thấy vô cùng khiếp sợ vì mình phát hiện ra sự thật này.

Nhưng đây không phải là chuyện nàng nên quan tâm.

Chỉ là trong giờ khắc này, nàng đã biết, nàng có tiền đặt cược, mạng của nàng đã giữ được!

Tiêu Phong Hàn không nói gì một lúc lâu, đôi mắt vẫn luôn nhìn Tần Lam chăm chú. Ánh mắt lạnh băng cùng rất hợp với khí chất thanh nhã trên người hắn.

“Vậy thì sao?”

Một lúc sau, đôi môi mỏng của hắn khẽ mấp máy và hỏi ngược lại.

“Thần nữ có thể cứu người.”

Tần Lam nói chỉ có sáu chữ.

Hai tên thuộc hạ sau lưng Tiêu Phong Hàn đều nhìn về phía nàng.

Tiêu Phong Hàn không lên tiếng.

Dường như người này rất được, trên người mang theo một loại khí thế lạnh nhạt như muốn ngăn cách người khác ở xa ngàn dặm. Tất cả vui buồn cũng đều được che giấu dưới lớp mặt nạ dưới kia khiến cho người ta không biết được cảm xúc chân thật của hắn.

Giống như giờ phút này, chất độc trong thân thể đã đe dọa tới sinh mệnh hắn rồi. Điều này thì chắc chắn là hắn hiểu rõ nhưng khi nàng nói mình có thể cứu hắn thì cảm xúc của hắn không hề dao động một chút nào, khiến cho nàng có cảm giác người này không đặt chuyện sống chết vào trong mắt.

Chuyện sống chết của người khác và bao gồm cả chính sự sống chết của hắn.

Quả nhiên, ngay sau đó, Tiêu Phong Hàn cười nhạo một tiếng, lên tiếng hỏi: “Ngươi cho rằng Bổn vương cần sao?”

Âm thanh của hắn rất nhẹ, bàn tay hơi dùng sức. Cảm giác hít thở không thông lại truyền đến, trước mắt Tần Lam lại biến thành màu đen một lần nữa.

Quả thật cái tên Tiêu Phong Hàn này không hề quan tâm sự sống chết của mình.

Tần Lam mở to hai mắt, cảm thấy không cam lòng, từng giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống. Ngay sau đó, bỗng nhiên sức lực trên cổ tay buông lỏng một chút, sau đó giọng nói trầm thấp của Tiêu Phong Hàn vang lên bên tai: “Ngươi không phải là Quân Phi Yến. Ngươi là ai?”

Câu hỏi vừa đưa ra thì đột nhiên thân thể của Tần Lam cứng đờ, trong nháy mắt đầu óc nàng vang lên tiếng ong ong.

Nàng đưa mắt lên, đối diện với đôi mắt sâu xa đầy vẻ tĩnh mịch có chút như nhìn thấu hết tất cả của Tiêu Phong Hàn.

Trong nháy mắt, trái tim của Tần Lam căng chặt lại, thậm chí trên trán còn đổ mồ hôi lạnh. Đây là phản ứng theo bản năng của thân thể nàng, nàng mở miệng thở dốc, đang muốn nói chuyện thì bỗng nhiên...

Ầm!

Phía sau lưng truyền đến một tiếng vang rất lớn.

Cánh cửa của Hội Anh Lâu lập tức bị một người phá tan.

Ngay sau đó, một người bóng dáng khôi ngô nhanh chóng bước vào, đây chính là Đại Tướng quân Quân Lôi Đình, đi theo sau ông là Lục Trúc với đôi mắt sưng đỏ.

“Tiểu thư, hu hu hu...”

“Hu hu hu…”

Lục Trúc vừa vào cửa đã bắt đầu khóc.

Dáng vẻ điên cuồng trước kia của Đại tiểu thư điên vẫn còn quanh quẩn trong đầu nàng ấy.

“Nha đầu.”

Một âm thanh đang đè nén sự kích động vang lên, mang theo một chút nghẹn ngào.

Nữ nhi của ông vừa tỉnh lại…

Nữ nhi đã hôn mê mười ngày, bị mấy đại phu tuyên bố rằng không thể tỉnh lại giờ đã tỉnh rồi, trong lòng ông vô cùng kích động. Khi ông nghe những lời mà Lục Trúc bẩm báo thì nhanh chóng dùng roi thúc ngựa để trở về gấp. Mặc kệ nữ nhi của ông biến thành bộ dáng như thế nào cũng đều được, tỉnh lại là tốt rồi.

Nhưng…

Một tiếng nha đầu vừa phát ra thì cả người Quân Lôi Đình không ổn lắm, bởi vì ông nhìn thấy rõ ràng, lúc này, nữ nhi của ông đang nằm trên người Huyền Vương gia. Tay của Huyền Vương gia còn đang bóp mạnh cổ của nữ nhi nhà mình, vậy nên một luồng khí lạnh nghẹn trong cổ họng, nhất thời đầu óc như muốn bùng nổ!

Cuối cùng tình huống này là sao chứ?

Ông nhớ lại lời mà tiểu nha hoàn Lục Trúc đã nói, sau khi Đại tiểu thư tỉnh lại thì không ổn lắm, quên mất rất nhiều người, khóc lóc thảm thiết.

Đây đúng là điều làm ông đau lòng, đúng là quá khéo, nhìn tình hình trước mặt thì thấy có vẻ nữ nhi của ông vừa tỉnh đã chạy đến Hội Anh Lâu, đến tìm Huyền Vương sao? Đây là còn chưa chết tâm ư? Nghĩ đến khả năng này, đầu Quân Lôi Đình hơi đau, nhìn thấy một màn trước mắt này, ông càng khẳng định suy đoán của mình.

Ông tiến lên vài bước, hành đại lễ với Tiêu Phong Hàn: “Lão thần ra mắt Huyền Vương. Xin Vương gia thứ tội.”

Lời nói vừa thốt ra thì Tần Lam lập tức cảm nhận được bàn tay đang bóp lấy cổ mình dần nới lỏng, không khí mát mẻ nhanh chóng tràn vào khoang miệng khiến cho nàng thở hổn hển.

“Đi xuống.”

Nàng nghe thấy Tiêu Phong Hàn lạnh lùng lên tiếng.

Tần Lam vừa nghe hai chữ này, ngực thả lỏng một chút, không hề hồ đồ chút nào mà nhảy xuống khỏi đùi Tiêu Phong Hàn ngay lập tức. Nhưng bởi vì thân thể yếu ớt nên nàng bị mất thăng bằng, suýt nữa thì cả người ngã lên mặt đất. Bỗng nhiên nàng được một đôi bàn tay to đỡ lấy.

“Nha đầu.”

Âm thanh nghẹn ngào vang lên.

Tần Lam ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt đỏ lên Quân Lôi Đình, biểu cảm trên khuôn mặt cực kỳ bi thương và khổ sở giống như giây tiếp theo là có thể khóc vậy.

“Nha đầu, con, con...”

Quân Lôi Đình nhìn Tần Lam, nữ nhi mà ông đặt trên đầu quả tim để sủng ái mà giờ phút này lại chật vật đáng thương đến như vậy. Sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy trắng, trên cổ có một vệt đỏ dài đã kết vảy, xung quanh bầm tím hết cả lên, nhìn xuống thì thấy bàn tay chảy máu đầm đìa, vừa nhìn đã biết là do sợi tơ vàng làm tổn thương.

Điều khiến cho ông đau lòng nhất chính là đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của nữ nhi nhìn về phía ông nhưng lại không hề gọi ông một tiếng “Phụ thân”. Trong ánh mắt kia có sự quan sát, xa lạ nhưng không hề có chút vui vẻ nào. tâm trạng mà Quân Lôi Đình ngấm ngầm chịu đựng cuối cùng cũng sụp đổ rồi.

Đường đường là một Đại Tướng quân nhưng lại nức nở thành tiếng: “Nha đầu, con không nhận ra phụ thân sao?”