Dục Tiên Đồ

Chương 15: Chạy thoát (H)



Cúc tâm phấn nộn bị dương v*t sẫm màu cắm vào, toàn bộ nếp uốn đều bị căng ra.

Huống Hàn Thần thoải mái thở hắt một hơi.

Tay trái hắn đỡ lấy vòng eo tinh tế của nữ tử, tay phải vẫn nắm Mặc Ngọc Địch thọc vào rút ra chỗ tiểu huyệt phía trước, nơi đó bắn ra chất lỏng đầm đìa.

Đầu óc Sở Nhược Đình như sắp nổ tung.

Nàng cúi đầu, vừa lúc có thể thấy nhụy hoa dâm mĩ đang phun ra nuốt vào cây sáo ngọc màu đen, dương v*t dữ tợn của Hàn Thần đang chôn trong cúc hoa nàng đâm càng lúc càng mạnh. Bị khoái cảm đánh úp, Sở Nhược Đình không nhịn được nữa, cơ thể run rẩy lại lần một nữa cao trào. Bởi vì cao trào mà nàng kẹp càng chặt kẹp chặt, Huống Hàn Thần rít một tiếng, bẻ mông nàng ra thúc mạnh vào nơi chật hẹp đó.

Trước khi bắt đầu, hắn còn lo rằng Sở Nhược Đình sẽ sợ đau, nhưng sau khi nếm được tư vị, hắn cũng không còn tâm trạng để ý nhiều như vậy, bụng dưới kịch liệt va chạm với bờ mông mật đào non mềm, trắng nõn tựa như đậu hủ, toàn thân run lên.

Dưới thân Sở Nhược Đình bị làm đến sưng lên, tiểu huyệt và cúc hoa đều bị lấp đầy, nàng chỉ có thể nằm bò trên giường nức nở.

Dục vọng mênh mông dưới đáy lòng Huống Hàn Thần bị khơi dậy, hắn đâm sâu vào bên trong nàng hết lần này tới lần khác, ngay cả khi cách một tầng da thịt mỏng hắn vẫn cảm giác được Mặc Ngọc Địch đang cắm ở phía trước. Vật cứng rắn chà xát da thịt mềm mại, khi rút ra thì các nếp gấp bên trong cũng đồng thời ôm chặt lấy nó, Huống Hàn Thần nhìn đến đỏ mắt, xoa nắn bờ mông mềm mại gia tăng tốc độ đâm rút.

"Tha cho ta đi mà! Ta từ bỏ!"

Sở Nhược Đình lắc đầu nguầy nguậy, đáng thương xin tha.

Huống Hàn Thần lại càng mạnh bạo hơn, nhiều lần thâm nhập vào nơi sâu nhất. Khoái cảm từ cả phía trước và sau quét đến, Sở Nhược Đình không cách nào kiềm chế, từ tiểu huyệt đang co rút chảy ra một dòng âm thủy trong suốt.

Nàng như bị bủa vậy trong dư vị ấy, cả người run rẩy.

Huống Hàn Thần cũng không nhịn được nữa.

Hắn ôm chặt eo thon Sở Nhược Đình, trêni trán nổi gân xanh, thở dốc vài tiếng, quy đầu lớn đâm sâu vào bên trong cúc huyệt, bắn từng luồng tinh dịch vào.

Sở Nhược Đình vốn tưởng rằng lần này Huống Hàn Thần hẳn đã thỏa mãn, bỗng nhiên thấy hắn rút Mặc Ngọc Địch ra.

Cửa huyệt trước được buông lỏng khiến Sở Nhược Đình thoải mái kêu lên.

Huống Hàn Thần cười cười, dưới ánh trăng sáng chăm chú nhìn Mặc Ngọc Địch trong tay, thân sáo dính đầy dâm dịch, sáng lấp lánh. Hắn không biết lại nghĩ tới cái gì, tròng mắt chuyển động, rút dương v*t từ cúc huyệt Sở Nhược Đình ra, ngay sau xoay cổ tay, cắm sáo ngọc vào.

Cúc huyệt bị vật hình trụ lạnh lẽo lấp đầy, dương tinh Huống Hàn Thần vừa bắn, một giọt cũng không thể chảy ra.

Cơ thể Sở Nhược Đình run rẩy, hỏi hắn: "Ngươi định làm gì? Mau...... Mau rút ra đi."

Huống Hàn Thần giơ tay đánh vào bờ mông cong cong kia một cái, "Gấp làm gì."

Sở Nhược Đình nghe vậy liền thấy một loại linh cảm xấu.

......

Trăng sáng giữa trời khuya, ánh trăng cùng làn gió mát xuyên qua hiên cửa sổ tràn vào căn phòng.

Trên giường, nam nhân tinh tráng đang rong ruổi trên cơ thể trắng nõn lả lướt của nữ tử, trong phòng tràn ngập không khí của tình dục, tiếng thở dốc trầm thấp cùng tiếng rên rỉ của nữ nhân giao hòa.

Sở Nhược Đình chưa bao giờ nghĩ rằng đêm có thể dài như vậy.

Huống Hàn Thần phóng thích hai lần nhưng vẫn chưa chịu buông tha cho nàng, lại ấn nàng lên giường, đè trên tường, ôm lên ghế...... Có bao nhiêu tư thế đều đã làm đủ. Nếu hắn làm tiểu huyệt phía trước thì sẽ lấy sáo ngọc cắm ở cúc hoa phía sau; đến khi đâm tới cúc hoa phấn nộn, thì tiểu huyệt phía trước lại bị sáo ngọc lấp đầy. Sở Nhược Đình không nhớ nổi nàng đã ra bao nhiêu lần, cuối cùng một đợt sóng tình đánh tới, nàng bị làm đến hôn mê.

Chờ đến lúc nàng từ từ chuyển mình lại phát hiện bản thân đang trần trụi nằm trong lòng Huống Hàn Thần, cảm thấy trong cúc huyệt có dị vật đang cắm, có lẽ là pháp bảo bản mạng Mặc Ngọc Địch của hắn.

Búi tóc Huống Hàn Thần tán loạn, hình như hắn đang ngủ.

Ánh mặt trời tươi đẹp ngoài cửa sổ hắt lên ngũ quan tuấn lãng của người đang nằm ngủ, Sở Nhược Đình tựa hồ có loại ảo giác bọn họ không phải thù địch, mà là một đôi phu thê bình thường.

Sở Nhược Đình lập tức áp cái ý niệm hoang đường này xuống, đối mắt dò xét xung quanh tìm cách chạy trốn, bỗng nhiên lại nghe thấy âm thanh của Huống Hàn Thần: "Làm sao, muốn chạy?"

Hắn mở bừng mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt dần tái nhợt của Sở Nhược Đình.

"Không dám." săc mặt Sở Nhược Đình uể oải.

Huống Hàn Thần thuần thục vuốt ve từng tấc da thịt trên eo nàng, nhưng lại không hề càn rỡ tiến thêm một bước. Hắn giống như một lão bằng hữu đang cùng nàng nói chuyện phiếm: "Ngươi nói cha ngươi đã giết nương của ngươi...... Thế cha ngươi là ai?"

Sở Nhược Đình hơi trầm ngâm, "Tông chủ ngự thú tông Đông Tô, Sở Tân Thịnh."

Sở Tân Thịnh là hoa hoa công tử có tiếng, con cái đầu ấp tay gối đông đảo, lại mang họ Sở, dùng hắn để quăng nồi quá là thích hợp. Còn nữa, Đông Tô cách xa Côn Nam vạn dặm, Huống Hàn Thần muốn đi chứng thực thì ngựa có chạy như bay đi chăng nữa cũng mất khoảng chừng nửa tháng.

Này nửa tháng cũng đủ để Sở Nhược Đình trốn khỏi hắn rồi.

Huống Hàn Thần cũng từng nghe nói qua về Sở Tân Thịnh, hắn tò mò nói: "Sở tông chủ là tu sĩ tu vi Nguyên Anh kỳ, ngươi chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ thì định báo thù như nào?"

Sở Nhược Đình trầm mặc.

Trong mắt Huống Hàn Thần, nàng chỉ là một kẻ bất lực, tự trách bản thân vì chẳng thể làm gì.

Huống Hàn Thần thở dài, vỗ về eo nàng, tựa như vô tình nói: "Tu luyện theo con đường chính đạo chậm lắm. Nếu không, ngươi cùng ta trở thành tà tu đi?"

Sở Nhược Đình nhịn không được phản bác lại: "Tà ma ngoại đạo tuy rằng có tốc độ tu luyện nhanh, tuy nhiên đả thương được người một ngàn thì tổn hại đến bản thân cũng phải 800, càng về sau càng khó lĩnh hội. Sợ tới khi đạt ngưỡng Nguyên Anh kỳ, việc tu luyện nâng cao tu vi sẽ càng khó khăn!"

Huống Hàn Thần nhẹ nhàng cười: "Này thì có liên quan gì, ít nhất đến lúc ấy, kẻ thù đã bị ta giết sạch rồi."

Sở Nhược Đình lười đáp lại hắn.

Huống Hàn Thần là một vai ác bị thù hận che mờ mắt, trong mắt trừ bỏ muốn giết chết Nam Cung Duẫn và khiến Nam Cung gia bị diệt, thì chẳng còn gì khác. Nhưng Sở Nhược Đình thì khác, khi cha mẹ vẫn còn trên dời, họ đã kỳ vọng rất cao vào nàng, bọn họ hy vọng nàng có thể phi thăng thành tiên. Bây giờ cha mẹ đã chết, Sở Nhược Đình trừ bỏ báo thù, còn phải nỗ lực tu luyện để an ủi linh hồn của bọn họ trên trời cao.

Huống Hàn Thần không tiếp tục ép Sở Nhược Đình dở trò dâm loạn giữa ban ngày.

Hắn còn có việc cần làm.

Trước khi đi, Huống Hàn Thần lệnh cho Sở Nhược Đình phải ở trong phòng chờ hắn, sợ Sở Nhược Đình sẽ đào tẩu, hắn còn đặt một lá phù truy tung lên cánh tay nàng.

Có phù truy tung, ngay cả khi Sở Nhược Đình có chui xuống lòng đất để trốn, cho hắn hắn phải đào ba thước đất cũng sẽ đào nàng ra cho bằng được.

Sắc mặt Sở Nhược Đình xám như tro tàn, nhưng trước mắt nàng cũng không còn cách nào khác.

Cũng may đêm qua thu thập được không ít dương tinh từ Huống Hàn Thần, Sở Nhược Đình quyết định đả tọa tu luyện không ngừng để nâng cao tu vi.

Từng đó thời gian, Huống Hàn Thần ban ngày thì mất tăm không thấy bóng dáng, đêm đến, mới chui vào cửa sổ, lột sạch quần áo Sở Nhược Đình, phóng túng cả đêm. Sở Nhược Đình rất nhiều lần bị hắn cắt ngang trong lúc tu luyện, trong lòng tức giận nhưng lại không dám nói, còn phải dùng toàn bộ thủ đoạn để khiến hắn cảm thấy thoải mái. Bị hắn làm đến mệt mỏi, Sở Nhược Đình chỉ dám đấm nhẹ vào ngực hắn, ánh mắt dưng dưng chứa đựng hờn dỗi.

Huống Hàn Thần được nàng dỗ đến là vui vẻ, chủ động thổi sáo cho nàng nghe. Sở Nhược Đình không nghĩ mình còn rất thông hiểu âm luật, nghe hắn thổi một khúc hai lần đã học được.

"Ngươi cũng thông minh đấy, có muốn học thổi khúc khác không?"

"Được ạ." Sở Nhược Đình vui vẻ đáp ứng.

Huống Hàn Thần gác cây sáo lên bàn, dùng tay nới lỏng lưng quần, dương v*t thô dài đập vào má Sở Nhược Đình.

Sở Nhược Đình che má trái lại: "......"

Lại là một đêm phóng túng, mây mưa Vu Sơn(*).

(*)Chỉ việc ăn nằm giữa trai và gái. Xuất phát từ điển tích Sở Tương vương tới đất Cao Đường, nằm mơ thấy một người con gái đẹp tới ăn nằm vơi mình, nàng cho biết, nàng chính là thần nữ núi Vu, buổi sáng làm mây, tối làm mưa. (Google)

Hừng đông vừa lên, Sở Nhược Đình chủ động từ trên giường đứng dậy, giúp Huống Hàn Thần mặc quần áo thắt đai lưng, động tác tự nhiên lưu loát.

Huống Hàn Thần nhìn chằm chằm nàng, nàng quay mặt đi, không giấu được hai má nàng dần ửng đỏ thẹn thùng.

"Tuy rằng không biết ngươi cần đi làm việc gì, nhưng...... Bảo trọng." Sở Nhược Đình giúp hắn vuốt phẳng nếp nhăn trên vạt áo, nhẹ nhàng dặn dò.

Trái tim Huống Hàn Thần bỗng thấy ấm áp lạ thường.

Hắn ôm Sở Nhược Đình vào lòng, cúi đầu hôn đôi môi đỏ, cười nói: "Ta biết rồi, ngoan ngoãn chờ ta trở lại, chờ chuyện này giải quyết xong xuôi, ta sẽ đưa ngươi đi đâu đó chơi."

Sở Nhược Đình hôn lại hắn, thẹn thùng giấu đôi tay trong tay áo, nhẹ nhàng gật đầu.

Nội tâm cùng thân thể Huống Hàn Thần đều đang vô cùng thỏa mãn.

Tiểu dã miêu(*) dám tính kế hắn mới qua vài ngày ngắn ngủi, tựa hồ đã bị hắn chinh phục.

(*)Mèo hoang nhỏ

Sau khi tiễn Huống Hàn Thần đi như thường lệ, sắc mặt vốn đầy ôn nhu của Sở Nhược Đình lập tức chỉ còn lạnh nhạt.

Nàng vơ vét toàn bộ đồ vật có giá trị Huống Hàn Thần lưu tại nhét vào túi trữ vật, rút ra một thanh chủy thủ mỏng như cánh ve, ấn vào cánh tay trái.

Nơi đó có một vết màu chu sa, là phù truy tung Huống Hàn Thần lưu lại trong thân thể nàng.

Đêm qua, Sở Nhược Đình cùng Huống Hàn Thần giao hợp, dưới sự trợ giúp của 《 mị thánh quyết 》, tu vi đột phá Trúc Cơ tầng thứ ba. Nàng còn phải đi vào bí cảnh Linh Chân, không thể cứ ngẩn người ở đây cùng Huống Hàn Thần hoan ái được!

"Huống Hàn Thần à Huống Hàn Thần, ngươi thật sự cho rằng một tấm phù truy tung phù mà có thể giữ chân ta được sao?"

Sở Nhược Đình nhét khăn vào trong miệng cắn chặt, ngay sau đó nắm lấy chủy thủ sắc bén, trong lòng thầm đếm một hai ba, lập tức đâm vào cánh tay!

Phụt ——

Một vệt máu đỏ tươi bắn lên vách tường, vô cùng bắt mắt.

Vũ khí sắc bén đâm vào da thịt, cảm giác đau nhức khiến trước mắt Sở Nhược Đình dần tối đen. Nhưng nàng vẫn cắn chặt răng, xẻo phù truy tung cùng máu thịt ra!

"Xong!"

Sắc mặt Sở Nhược Đình tái nhợt, nhưng tâm trạng lại cực kỳ vui sướng.

Nàng quấn chặt miệng vết thương, nuốt dịch dung đan đã chuẩn bị vào, vội vàng rời đi.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~