Dục Tiên Đồ

Chương 154: Rời đi



Sở Nhược Đình cứ nghĩ tới cái tính ai cũng chê của Hách Liên U Ngân là chả yên tâm nổi. Nàng đến gò Côn Luân ngay khi rèn xong pháp bảo.

Gò Côn Luân sở hữu bầu trời bao la cùng biển mây bạt ngàn, tuyết rơi rào rạt trên những ngọn núi uốn lượn vô tận, tất cả vẽ nên bức tranh bình yên.

Nàng tới chưa bao lâu mà đã có người gọi từ đằng sau, “Mẫu thân!”

Thanh Thanh nhào tới nhanh như gió, nó rúc vào lòng nàng rồi nũng nịu cọ cọ.

Sở Nhược Đình vuốt chiếc sừng nhỏ trên đầu bé rắn xanh, vui vẻ hỏi dạo này nó thế nào; Thanh Thanh ngoan ngoãn ngẩng đầu trả lời. Một người một thú mới nói dăm ba câu là lại có người hô, “Sở Sở!”

Sở Nhược Đình quay đầu nhìn, Kinh Mạch, Tuân Từ, Tạ Tố Tinh, Du Nguyệt Minh, và Huống Hàn Thần đang đi cùng nhau.

Lâu rồi không gặp, cả đám xông lên vây quanh nàng.

Huống Hàn Thần nhanh nhẹn nắm tay Sở Nhược Đình, đôi mắt hắn tràn ngập tình cảm dịu dàng tựa nước, “Nhược Đình, Nhạn tiền bối nói nàng bế quan, thế nửa năm qua nàng có tiến bộ không?”

Sở Nhược Đình quả thật bận tu luyện tại Vô Niệm Cung, không rảnh rang lấy một khắc.

Đêm qua song tu cùng Hách Liên U Ngân, hắn chẳng được lợi gì nhưng tu vi nàng hình như đã tiếp cận Phân Thần hậu kỳ.

Sở Nhược Đình vừa định trả lời thì Tạ Tố Tinh túm cổ áo Huống Hàn Thần rồi kéo hắn sang bên cạnh, thiếu niên ghé mặt sát nàng, “Nhược Đình nhớ ta không!”

Du Nguyệt Minh chen vô, “Nhược Đình, sao nàng xuất quan mà không báo cho ta?”

“Con công! Tránh ra!”

“Ngươi tránh thì có!”

“Hai đứa bây nhích qua chút coi!”

Thanh Thanh co rụt người trong lòng Sở Nhược Đình, “Mấy ông cha này dễ sợ quá.”

Tuân Từ đứng phía sau, tay hắn cầm chuôi kiếm với khóe miệng hơi cong lên. Kinh Mạch đứng sát cạnh hắn, bối rối hỏi, “Sư huynh, họ làm gì thế?”

Cả đám ồn ào làm Sở Nhược Đình đau hết cả đầu, vẻ mặt hằm hằm của nàng thành công bịt miệng bọn họ.

Cô gái chủ động hỏi han Tuân Từ, “Mắt sư huynh ổn chứ?”

Tuân Từ vừa ngỡ ngàng vừa vui sướng, “Vẫn ổn.”

“Ma quân có cầm nước mắt Hồng Giao đấy, hắn chưa đưa cho ngươi à?”

“Ma quân đang bàn chuyện với Nhạn tiền bối.”

Sở Nhược Đình gật gù.

Nàng nhìn đám thanh niên, “Mọi người gặp ma quân rồi đúng không?”

Huống Hàn Thần miệng cười nhưng mắt không cười, “Gặp rồi. Hắn quả xứng danh Thấp Hải ma quân, đến gò Côn Luân mà sai chúng ta bưng trà rót nước cho hắn. Chắc hắn chả muốn ở chung với chúng ta đâu.”

Du Nguyệt Minh tức giận tố cáo, “Hắn sai ta quạt cho hắn.”

Tạ Tố Tinh cũng giận dữ kể, “Còn bắt ta đấm chân nữa.”

Sở Nhược Đình cau mày nhìn Tuân Từ, “Có việc này thật à?”

Tuân Từ chần chừ giây lát trước lúc gật đầu.

Kinh Mạch muốn nói đỡ giùm ma quân vài câu, song hắn nghĩ mãi cũng chẳng ra ma quân có điểm gì đáng khen.

Hách Liên U Ngân tới gò Côn Luân sớm hơn nàng cả nửa buổi chỉ vì muốn ra oai phủ đầu? Sở Nhược Đình nhăn mặt, “Để ta đi gặp hắn.”

Nhóm người tiến về phía nhà tranh, Sở Nhược Đình đi tuốt đằng trước trong dáng vẻ hùng hổ muốn hỏi tội.

Huống Hàn Thần đi kế bên và báo nàng biết vụ Kiều Kiều.

Sở Nhược Đình ngẩn ngơ khi biết Kiều Kiều lầm đường lạc lối. Chuyện này đáng lẽ không nên phát sinh, nhưng đồng thời lại rất hợp lý.

Huống Hàn Thần hạ thấp giọng, “Kiều Kiều thành tà ma nên nhất định phải bị trừ khử. Nhược Đình, nàng cho ta một lá bùa truyền âm đi, lúc cần chúng ta có thể liên lạc với nhau…”

“Bùa truyền âm?” Du Nguyệt Minh thính tai, hắn chen vô giữa hai người. “Nhược Đình! Ta cũng muốn bùa truyền âm!”

Tạ Tố Tinh kêu, “Ta nữa!”

“Sở Sở cho ta một cái luôn nhé!” Kinh Mạch không biết bọn họ la hét cái gì, nhưng cứ bắt chước Tống Cư là chuẩn.

Kinh Mạch thấy Tuân Từ lặng thinh bèn dùng khuỷu tay thúc hắn, “Sư huynh có muốn không?”

Tuân Từ đáp, “…Muốn.”

Thái dương Sở Nhược Đình giật giật, đây là lý do nàng không muốn đưa họ bùa truyền âm!

Huống Hàn Thần biết nàng nghi ngại, hắn nghĩ ra một kế vì không muốn mất liên lạc với nàng, “Nhược Đình, thế này đi, chúng ta hãy ký khế ước linh hồn. Ký khế ước giúp chúng ta biết tình hình của nhau, nếu nàng không muốn thì chẳng ai trong chúng ta quấy rầy được. Nàng thấy sao?”

Khế ước linh hồn đâu khác gì khế ước chủ tớ với linh thú.

Sở Nhược Đình làm chủ, một suy nghĩ từ nàng đủ khống chế sự sống cái chết của họ.

Việc lớn vậy mà các chàng trai đều tỉnh bơ, bọn họ lần lượt dâng lên máu trong tim mình; ngay cả Thanh Thanh cũng tham dự. Sở Nhược Đình nào nỡ từ chối khi họ đã làm tới mức này, nàng ký khế ước và những đốm sáng lấp lánh tượng trưng cho thần thức đối phương tức khắc xuất hiện trong thức hải nàng.

Nhóm người nói chuyện ồn ào suốt quãng đường đến nhà tranh.

Bên kia khung cửa sổ vuông vức, Sở Nhược Đình thấy Hách Liên U Ngân ngồi dặt dẹo với hai chân gác trên bàn còn quần áo thì luộm thuộm.

Thiếu nữ nổi giận.

“Hay cho ngươi, Hách Liên U Ngân!”

Nàng xắn tay áo vào nhà tranh.

Hách Liên U Ngân vừa định cầm chơi nghiên mực ở trên bàn của Nhạn Thiên Sơn thì nghe thấy một tiếng quát nghiêm khắc, “U Ngân, ngài quên ta dặn gì rồi hả?” Sở Nhược Đình chỉ đống sách lẫn giấy tờ lộn xộn trên đất. “Gò Côn Luân không phải Vô Niệm Cung, không có con rối quản sự giúp ngài dọn dẹp nên ngài đừng làm bẩn nhà Thiên Sơn!”

Sở Nhược Đình lộ diện cái là bênh vực hắn, hai hàng lông mày của Nhạn Thiên Sơn lặng lẽ giãn ra. Hắn thong thả đến bên Sở Nhược Đình, vừa lạnh lùng liếc Hách Liên U Ngân vừa điềm đạm bảo, “Kẻ vô lễ quen thói bất lịch sự, nàng đừng bận tâm.”

Nàng bắt tại trận chiêu trò thị uy của Hách Liên U Ngân.

Hắn tức lắm nhưng chẳng cãi được, giọng hắn nghe bực bội lại buồn thiu, “Sao ngươi toàn bênh hắn thế?”

Sở Nhược Đình nghiêm túc nói, “Ngài nhặt đồ dưới đất lên đã.”

Hách Liên U Ngân biết bản thân làm sai, dẫu vậy hắn đời nào cho Nhạn Thiên Sơn cơ hội chế giễu mình. Nam tử nghiến răng quát, “Kinh Mạch! Lại quét dọn coi!”

“Vâng, ma quân!” Kinh Mạch ngoan ngoãn nghe theo.

Sở Nhược Đình lắc đầu thở dài.

Nàng áy náy nhìn Nhạn Thiên Sơn, “Thiên Sơn, chúng ta nói chuyện một lát đi.”

Hai người đơn độc tới hậu viện nhà tranh.

Đất trời yên tĩnh, tuyết trắng lả tả.

Sở Nhược Đình nhẹ nhàng giơ tay phủi tuyết trên vai hắn, nàng ngước nhìn góc nghiêng tuấn tú của người đàn ông, “Thiên Sơn, người có giận không…”

“Không.” Thật ra Nhạn Thiên Sơn hơi hơi tủi, song khoảnh khắc thấy nàng, tất cả hóa thành hư không.

Hắn nắm bàn tay lạnh băng của nàng và ủ trong tay mình.

“Nhược Đình, nàng còn nhớ câu ta hỏi vào đêm nàng đi không?” Nhạn Thiên Sơn thở dài, “Ta đã biết sớm muộn gì cũng có ngày Hách Liên U Ngân đến gò Côn Luân.”

Sở Nhược Đình cúi đầu.

Nàng bình tĩnh biểu lộ tâm tư, “Thiên Sơn, ta không muốn lừa người bằng những câu như ‘người là duy nhất’, ‘chỉ thích mình người’. Ta thật lòng yêu mọi người, ai cũng vô cùng quan trọng trong tim ta. Thế này…có khiến người trách ta đa tình không?”

Ban đầu Nhạn Thiên Sơn ngớ ra, sau đấy hắn mỉm cười.

Nam tử kéo nàng vào lòng, hòa nhã nói, “Nàng không đa tình thì sao ta chiếm nổi dù chỉ một vị trí nhỏ.”

Hắn thấy may vì nàng đa tình.

Chứ không thì ngoại trừ Kinh Mạch, mọi người đều là kẻ thua cuộc.

Sở Nhược Đình dựa vào ngực hắn, môi nở nụ cười.

Hắn luôn hiểu nàng.

Một giọt máu đỏ thẫm bất chợt bay tới trước mặt cô gái.

Sở Nhược Đình sửng sốt, “Đây là…”

Nhạn Thiên Sơn mím môi, “Khế ước.”

Nàng đã ký khế ước linh hồn với những người kia, sao thiếu phần hắn được.

Sở Nhược Đình dở khóc dở cười.

Nhạn Thiên Sơn ký khế ước xong, hắn đề nghị nàng đi gặp cha mẹ Tạ Tố Tinh với Du Nguyệt Minh vào ngày mai.

Sở Nhược Đình rất ngạc nhiên.

Xưa nay Nhạn Thiên Sơn mặc kệ chuyện hồng trần, sao tự dưng lại kêu nàng xuống núi? Nàng hỏi thành lời thắc mắc của mình, Nhạn Thiên Sơn đáp rằng đây là việc nên làm.

Sở Nhược Đình thấy cũng có lý.

Nàng lo âu nhìn quanh nhà tranh, “Tu vi ma quân cứ giảm sút…”

“Ta sẽ nghĩ cách cùng hắn, chuyện này phải từ từ.”

Sở Nhược Đình gật đầu, tạm thời yên lòng.

Oo———oOo———oΟ

Hách Liên U Ngân vốn điên sẵn, thấy Nhạn Thiên Sơn và Sở Nhược Đình trở về tay trong tay thì càng điên hơn.

Hắn muốn bốc hỏa nhưng tu vi suy giảm kinh quá mới phải ráng im miệng.

Những người khác đã ký khế ước với Sở Nhược Đình, nàng cũng hỏi ý Hách Liên U Ngân vì không muốn cô lập hắn. Hách Liên U Ngân quyết đoán nhét giọt máu trong tim vô tay nàng, miệng lẩm bẩm, “Máu trong tim là cái thá gì! Nửa năm qua, ngày nào ta cũng…”

“Khụ.”

Nhạn Thiên Sơn tằng hắng.

Hách Liên U Ngân im bặt, nội tâm hắn kinh hãi do suýt lỡ miệng.

Sở Nhược Đình chẳng truy vấn, nàng còn bận lo cho hồn phách Kinh Mạch lẫn đôi mắt Tuân Từ. Nàng gọi hai người đến, Hách Liên U Ngân miễn cưỡng giao đồ rồi ngồi xuống ghế và ngó lơ mọi chuyện.

Tuy nhiên, lần này hắn không gác chân lên bàn.

Tuân Từ cởi chiếc khăn gấm che mắt để nhỏ nước mắt hồng giao lên nhãn cầu. Lát sau, mắt hắn chớp chớp, núi tuyết kéo dài cùng lá trúc xanh mướt lập tức đập vào mắt chàng trai.

“Tuân huynh thấy ta chứ?” Du Nguyệt Minh quơ quơ quạt trước mặt hắn.

Tuân Từ cười, “Ừm.”

Hắn đứng dậy chắp tay cảm ơn Hách Liên U Ngân.

Không ai lại ra tay đánh người ôn hòa cả. Hách Liên U Ngân khó chịu nhưng thấy Tuân Từ cư xử lễ độ thì cũng “ừm” một tiếng cho hắn đỡ mất mặt.

Kế tiếp đến lượt Kinh Mạch.

Hồn phách hắn nằm trong cái bình hồ lô màu tím trong suốt, nó tỏa ra ánh sáng lờ mờ.

Hách Liên U Ngân tiếc nuối than, “Cờ Phệ Hồn mà được hiến tế hồn phách năm âm tháng âm ngày âm là thành thần khí ngay.”

Sở Nhược Đình trừng mắt, “Sao hả? Ngài không muốn trả?”

“…Đâu có.”

Nhạn Thiên Sơn kêu Kinh Mạch ngồi vô trong trận bàn. Hắn mở nút hồ lô, hai tay thi triển phép thuật, hồn phách Kinh Mạch chui vào đỉnh đầu hắn rồi chậm rãi quay lại thân thể chủ nhân.

Kinh Mạch ngất xỉu.

Mọi người xúm lại nhìn hắn.

Sở Nhược Đình căng thăng lắm, “Liệu Kinh Mạch có mất trí nhớ không?”

Huống Hàn Thần tò mò, “Hay hắn sẽ đổi tính hoàn toàn?”

Tạ Tố Tinh hỏi, “Chứng mù mặt sẽ khỏi chứ?”

Nhạn Thiên Sơn trầm ngâm, “Chắc không sao đâu.”

Kinh Mạch chỉ là một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi lúc Hách Liên U Ngân lấy hồn phách của hắn, thế nên tâm tư Kinh Mạch thuần khiết chẳng hề nhiễm bất kỳ tạp chất nào. Dẫu linh hồn trở về cơ thể thì cũng khó xảy ra chuyện hắn biến thành kẻ tàn bạo khát máu.

Sở Nhược Đình yên tâm đôi chút.

Kinh Mạch mở mắt sau quãng thời gian cỡ chén trà nhỏ.

Ánh mắt trong veo kia phản chiếu gương mặt quan tâm của Sở Nhược Đình.

“Kinh Mạch! Chàng nhận ra ta không?”

Kinh Mạch ngẩng khuôn mặt trong sáng, hắn cười rạng rỡ, “Sở Sở!”

“Còn hắn thì sao?”

Sở Nhược Đình giơ tay chỉ Hách Liên U Ngân.

“Ma quân.”

Nàng chỉ tiếp vô Nhạn Thiên Sơn, “Còn người này?”

“Nhạn tiền bối.”

“Ta thì sao, ta thì sao! Ta là ai?” Tạ Tố Tinh hỏi liên hồi.

Mắt Kinh Mạch sáng rực, “Tống Cư!”

Huống Hàn Thần: “…Bệnh mù mặt không khỏi nổi.”

Nhạn Thiên Sơn chau mày nhìn Hách Liên U Ngân, “Hay là do ngươi?”

Hách Liên U Ngân vội phản bác, “Hắn bị bệnh từ trong bụng mẹ, liên quan gì tới ta?”

Người ta cãi nhau ầm ĩ, Kinh Mạch lại thấy khỏe khoắn hết sức, hắn quyết tâm siết tay, “Nhạn tiền bối, ta có thể tu luyện công pháp ngài dạy rồi!”

Nhạn Thiên Sơn bắt mạch cho hắn rồi gật đầu về phía Sở Nhược Đình.

Mai sau Kinh Mạch vẫn là Kinh Mạch: vui vẻ lạc quan, chân thành lương thiện, và nỗ lực hơn trước gấp bội.

Bởi vì hắn biết mình tiến bộ thì mới được quyền kiêu hãnh đứng bên Sở Nhược Đình.

Sở Nhược Đình đề nghị xuống núi thăm cha mẹ Tạ Tố Tinh cùng Du Nguyệt Minh khiến hai người mừng như điên. Huống Hàn Thần đâu muốn rời xa nàng, hắn nhằng nhặng đòi theo. Sở Nhược Đình thấy số lượng người đi đông vậy bèn dẫn Tuân Từ với Kinh Mạch đi luôn. Thanh Thanh cũng muốn đi nhưng nó và A Trúc đồng thời ngộ đạo vào ban đêm, thành thử hai đứa phải ở lại gò Côn Luân rồi tận dụng cơ hội này để bế quan tu luyện.

Sáng sớm hôm sau, sáu người cùng rời gò Côn Luân.

Nhạn Thiên Sơn lẫn Hách Liên U Ngân dõi theo bọn họ.

Sau khi chắc chắn họ sẽ không vòng trở lại, Nhạn Thiên Sơn lấy ra sen tuyết Tam Thanh và lạnh nhạt mở lời, “Dẫn đường đi.”

Hách Liên U Ngân hơi do dự, hắn bất an hỏi, “Lão tặc…rời gò Côn Luân có ảnh hướng đến cái kiếp số nhảm nhí của ngươi không?”

Sở Nhược Đình cực kỳ lo ngại kiếp số của Nhạn Thiên Sơn, nàng sợ hắn ra ngoài một cái là gặp nạn. Nhạn Thiên Sơn biết nàng lo mới phải kiếm cớ dụ nàng rời khỏi đây.

Côn Luân lão tổ bấm tay tính toán song chẳng tìm thấy câu trả lời.

Hắn lắc đầu, “Đi thôi, đi nhanh về nhanh.”