Dục Tiên Đồ

Chương 32: Kiếp trước



Chiêu này của Du Nguyệt Minh ép Lâm Lộc Vũ hành động thận trọng.

Nếu ông ta dám nặng tay với Sở Nhược Đình, Hà Cạnh sẽ không tha cho Kiều Kiều.

Tu sĩ đều muốn nịnh bợ Bắc Lộc Du thị nên tất nhiên vỗ tay khen ngợi đề nghị từ Du thiếu chủ.

Lâm Lộc Vũ không thể phản đối, ông ta mượn gương nước của Thanh Hư đạo nhân. Một tay ông ta ấn đầu Sở Nhược Đình, một tay cầm gương nước; ký ức do Sưu Hồn Thuật đào ra sẽ hiện hết lên gương nước. Công khai trước mặt bao người như vậy là hoàn toàn công bằng.

Dương Minh chắp tay, sự chờ mong lập lòe trong mắt hắn, “Bắt đầu thôi.”

Sở Nhược Đình luống cuống.

Việc đã đến nước này thì nàng hết đường thoát.

May nàng không dẫn Thanh Thanh đi cùng.

Nàng đâu ngờ biến số tên Dương Minh sẽ phá đám kế hoạch báo thù. Sưu Hồn Thuật…tu sĩ chính đạo thì ai lại nghĩ đến Sưu Hồn Thuật? Miệng Sở Nhược Đình chẳng thể phát ra tiếng, nàng đành căm hận nhìn về phía Dương Minh. Hắn đang dựa lưng vào tường, ngón tay thon dài nghịch một cây sáo ngọc đen tinh xảo.

Dương Minh cảm nhận được ánh mắt nàng bèn ngẩng đầu cười.

Cơn rùng mình lan từ gót chân nàng lên toàn thân, mặt Sở Nhược Đình trắng bệch trong phút chốc.

Huống Hàn Thần!

Hóa ra là Huống Hàn Thần!

Sở Nhược Đình chưa kịp nổi giận thì đỉnh đầu lập tức gánh chịu lực hút cực mạnh, cứ như có bàn tay thô bạo muốn lôi kéo thức hải trong nàng.

Không!

Nàng quyết không để người khác thấy bí mật của mình! Nếu Kiều Kiều Tu Chân Ký bị phát hiện thì toàn bộ Phù Quang Giới sẽ hỗn loạn!

Sở Nhược Đình cắn chặt răng chống cự.

Nhưng nàng càng chống cự thì càng thống khổ.

Chất lỏng ấm áp chảy xuống từ mũi nàng.

Tạ Tố Tinh hốt hoảng, hắn vùng vẫy làm xích sắt trên người kêu loảng xoảng. Hắn quát, “Ê! Dừng lại! Dừng lại! Nàng chảy máu rồi!”

Dòng máu kia cực kỳ chói mắt.

Huống Hàn Thần thoáng mủi lòng, “Sở Nhược Đình, đừng phản kháng.”

Lâm Lộc Vũ thờ ơ, năm ngón tay siết chặt.

Sở Nhược Đình cảm tưởng có người xé rách da đầu nàng, kế tiếp lấy búa đập vỡ sọ rồi móc ra bộ não trắng phau.

Nàng chịu hết nổi, thức hải hóa thành một màn đen.

Oo———oOo———oΟ

Hoa xuân khoe sắc thắm, ánh nắng chan hòa muôn nơi.

“Đại sư huynh! Lại đây, ta cho ngươi xem món bảo bối này.”

Gương nước hiện hình ảnh cô bé xinh xắn đáng yêu ngồi ở đầu tường và vẫy tay với thiếu niên đang luyện kiếm trong sân.

Tuân Từ bị thương nặng nên được hai đệ tử đồng môn dìu. Hắn vừa nhìn là nhận ra ngay cảnh tượng trong gương nước, năm ấy hắn mười hai còn Sở Nhược Đình mới sáu tuổi. Hồi ức chua xót trỗi dậy, Tuân Từ che lại lồng ngực đau nhói, mắt hắn nóng lên. Thì ra với Sở Nhược Đình, ở bên hắn là ký ức khắc sâu vào tâm khảm sao?

Tuân Từ thuở nhỏ cau mày hỏi, “Bảo bối gì?”

Bé Nhược Đình nhảy từ trên tường xuống, nàng cẩn thận lấy một trái linh quả ra khỏi ngực áo. Linh quả trong suốt trơn bóng, nó có ý thức và bắt chước Sở Nhược Đình kêu, “Đại sư huynh, đại sư huynh.”

Cậu nhóc Tuân Từ kinh ngạc, “Là linh quả trong yến hội hôm qua, muội trộm trí quả[1] hả? Nhị sư muội to gan quá, mau đi xin lỗi sư phụ.”

“Không!” Bé Nhược Đình ôm linh quả vào lòng, dịu dàng dỗ dành. “Chưởng môn sẽ ăn nó mất.”

“Nó chỉ là trái cây thôi.”

“Nó biết nói, nó biết đau.”

Tuân Từ thuở niên thiếu thở dài, hắn giơ tay xoa đầu nàng, “Nhị sư muội, lương thiện như vậy không tốt đâu. Mai sau hành tẩu giang hồ thì muội làm sao bây giờ?”

Bé Nhược Đình lè lưỡi với hắn, “Lo gì chứ, dù trời sập thì cũng có cha mẹ ta gánh!”



Hình ảnh chuyển sang linh vị của phu thê Sở Hoán được thờ tại Anh Hồn Đường.

Đèn hồn thuộc về hai người đã đắt.

Sở Nhược Đình nằm trên bồ đoàn mà gào khóc.

Nàng khóc rất lâu rồi rúc mình dưới bàn thờ, sau đấy vừa thút thít vừa ngủ thiếp đi.



Giọng nói ngọt ngào của Kiều Kiều bỗng phát ra từ gương nước.

“Nhị sư tỷ, xin lỗi… Muội…muội không ngờ Sở trưởng lão và Ngọc trưởng lão sẽ chết dưới móng vuốt của Tiêu Long[2].” Kiều Kiều òa khóc, hai mắt đỏ hoe. “Muội chỉ muốn có roi Thương Vân giống tỷ thôi, hu hu, muội thật lòng không muốn hại chết họ.”

Chát!

Sở Nhược Đình dốc sức quất Kiều Kiều, “Ngươi muốn thì ta có thể đưa roi cho ngươi! Sao ngươi lại khiến cha mẹ ta mất mạng?”

Kiều Kiều che bả vai bong tróc trong đau đớn, nàng ta khóc tới mức thở hổn hển, “Nhị sư tỷ, là sư phụ thu xếp cho hai vị trưởng lão đưa muội đi. Muội không biết, muội thật sự không biết vì sao mọi chuyện thành ra thế này! Muội thấy hai vị trưởng lão đánh không lại Tiêu Long bèn nhanh chóng trở về báo với sư phụ…”

“Ngươi không biết dùng bùa truyền âm à? Ngươi một mình chạy trốn và bỏ mặc bọn họ chết ở đó?”

Kiều Kiều lắc đầu, nàng ta khóc toáng lên, “Muội không biết, muội không biết gì hết.”

Roi Thương Vân được chế tạo từ gân Tiêu Long, nàng ta chỉ thấy nó đẹp chứ không có ý gì khác. Xưa nay nàng ta chưa từng mưu toan hại chết hai vị trưởng lão.

Sự ngô nghê của nàng ta chọc giận Sở Nhược Đình.

Nàng định vung roi nhưng Tuân Từ bỗng xuất hiện. Hắn chụp roi và đẩy Kiều Kiều nhỏ xinh ra đằng sau mình, còn giáo huấn nàng, “Nhị sư muội, bi kịch đã phát sinh thì không thể cứu vãn, muội hà tất phải trút giận lên tiểu sư muội? Hai vị trưởng lão mà còn sống sẽ không muốn thấy muội bắt nạt đồng môn!” Hắn quẳng roi Thương Vân rồi dẫn Kiều Kiều đi.

Sở Nhược Đình nhìn hai người dắt tay nhau bằng đôi mắt đỏ ngầu. Nàng siết nắm đấm, những giọt lệ quật cường vương nơi khóe mắt và quyết không chảy xuống.

Hình ảnh tan biến, để lại màu đen lòm trong gương nước.

Tuân Từ không tin nổi.

Đó là hắn ư? Sao hắn có thể nói mấy lời này với Sở Nhược Đình? Cõi lòng hắn bốc cháy, Tuân Từ lại phun ra máu. Trái tim hắn đau thắt, nhưng hắn chẳng phân biệt được mình đau vì thời niên thiếu dại khờ hay vì gân cốt đứt thành từng khúc.

Gương nước mờ căm.

Có người nghi hoặc bật thốt, “Ủa? Chỉ vậy thôi á?”

Lâm Lộc Vũ biến sắc, ông ta bất chợt gia tăng pháp lực rồi tàn nhẫn bóp đầu Sở Nhược Đình. Ông ta lạnh lẽo nói, “Ranh con, còn dám phản kháng!”

Mọi người nghe vậy liền kinh hãi, bị tu sĩ Nguyên Anh lục soát linh hồn mà tiềm thức vẫn cố đấu tranh.

Tức nghĩa Sở Nhược Đình đang che giấu một bí mật vô cùng quan trọng.

Không…

Không thể để ông ta bới móc ký ức kia, tuyệt đối không được!

Nội tâm Sở Nhược Đình giãy giụa nhưng lực bất tòng tâm. Máu tươi tràn ra từ khóe miệng nàng, thức hải hóa thành bóng tối một lần nữa. Trong gương nước, có thiếu nữ đơn độc vật lộn với Mê Dạ Phong tại núi Huyền Hoa. Khuôn mặt Sở Nhược Đình lúc này trông vẫn hơi trẻ con, nàng dốc toàn lực chém giết Mê Dạ Phong. Khi nàng sắp giành chiến thắng, Kiều Kiều xông đến và phá hủy bùa trận pháp của nàng.

Hai người cùng trúng độc.

Tuân Từ ôm Kiều Kiều đi mất, còn Sở Nhược Đình bị Lý Phong…

“Không thể nào! Chuyện này không thể nào!” Tuân Từ dùng hết sức bình sinh để kéo tay áo đồng môn đứng cạnh, hắn vừa chỉ vô gương nước vừa gào, “Sưu Hồn Thuật có vấn đề… Nó sai rồi! Người giúp Nhược Đình giải độc là ta, không phải Lý Phong! Không phải gã!”

Bên trong gương nước vang lên tiếng khóc thê lương từ Sở Nhược Đình.

“Tha cho ta đi, tam sư đệ!” Sở Nhược Đình trúng độc nhưng vẫn đau khổ van xin, “Ta thà chết còn hơn! Xin ngươi đấy, xin ngươi đừng đụng vào ta!”

“Ha ha, nhị sư tỷ chắc chưa từng nghĩ kiêu ngạo như ngươi mà vẫn bị Lý Phong ta cưỡi!”

Lý Phong cười ác độc, gã túm chặt hai chân nữ tử rồi kéo nàng vào rừng.

“Không… Ta không muốn!”

Sở Nhược Đình bò trên mặt đất, mặt nàng nhem nhuốc bởi bùn đất lẫn nước mắt. Tay nàng quyết liệt bấu víu song nàng đâu thể chống lại sức mạnh của Lý Phong. Mười móng tay trắng như ngọc đứt gãy, vết cào sâu hoắm in lên mặt đất bằng máu tươi đầm đìa.



Sở Nhược Đình bị làm nhục mọi bề.

Nàng vẫn khó thoát khỏi sự khống chế của Lý Phong dù đã quay về Thanh Kiếm Tông.

Bốp!

Cú bạt tai hung bạo đánh thẳng vào mặt nàng, Sở Nhược Đình nổ đom đóm mắt còn khóe miệng thì rỉ máu.

Lý Phong túm mái tóc đen dài của nàng, gã dốc sức quật nàng vô tường đá, thậm chí còn văng tục, “Điếm thối! Bày đặt làm trinh tiết liệt nữ hả? Con đĩ nhà ngươi bị ta ** chán chê còn gì!”

“Không cho ta làm thì sẽ ta sẽ loan tin khắp thiên hạ!”

“Từ nay về sau, mọi người sẽ biết con gái danh sĩ Sở Hoán và hiệp nữ Ngọc Kiều Dung là con đĩ dâm đãng bị ngàn người cưỡi vạn người đè!”

“Cha mẹ ngươi sẽ hổ thẹn vì ngươi!”

Sở Nhược Đình chẳng còn lựa chọn khác, nàng giấu thân mình đầy thương tích và trốn chui trốn nhủi để nuốt nước mắt vào lòng.

Song sự nhẫn nhịn của nàng không thể đổi lấy bình yên.

Kiều Kiều lỡ lời trước đồng môn, chuyện nàng với Lý Phong bại lộ. Trong nháy mắt, tất cả đồng môn đều chỉ trỏ, xa cách, trách cứ, và cười nhạo nàng.

“Hì hì, ngày thường nàng ta ra vẻ chướng mắt mọi người nhưng chả biết bị Lý Phong đè thành bộ dạng gì đâu.”

“Cứ tưởng mình là con gái trưởng lão thì ghê gớm lắm à?”

“Chỉ biết ức hiếp tiểu sư muội nên đây là quả báo, đáng đời!”

Sở Nhược Đình nhục nhã khôn xiết, nàng cầm roi Thương Vân mà chạy về động phủ, sau đấy núp vô một góc để khóc thỏa thích.

Nàng khóc sướt mướt nên chẳng phát hiện một thiếu niên thong dong bước ra từ phía sau mình.

Tạ Tố Tinh vốn đang đắm chìm trong ký ức bi thảm của Sở Nhược Đình, hắn biến sắc khi thấy mình đột ngột lộ diện ở gương nước.

Cù Như giữ xích sắt trói hắn với thái độ chờ xem hài kịch.

Sưu Hồn Thuật tìm kiếm những ký ức sâu thẳm, thế mà Tạ Tố Tinh lại hiện diện trong trí nhớ của Sở Nhược Đình. Phải chăng đó là bằng chứng hai kẻ này tằng tịu với nhau? Nghĩ đến đây, Cù Như khấp khởi mừng thầm; hắn muốn Kiều Kiều hết hy vọng.

Mọi người nào ngờ Tạ Tố Tinh đến không phải để an ủi Sở Nhược Đình, hắn lãnh đạm chất vấn, “Ngươi là kẻ hay đối đầu với Kiều tỷ tỷ của ta?”

Sở Nhược Đình ngước nhìn với đôi mắt hoang mang đẫm lệ, “…Ngươi là ai?”

“Ta là ai không quan trọng.” Tạ Tố Tinh nhếch mép cười. “Dù sao hôm nay cũng là ngày chết của ngươi.”

Bốn cái đinh bằng xương bắn ra từ tay hắn và găm vào cổ tay lẫn mắt cá chân Sở Nhược Đình.

Máu tươi chảy dọc theo tứ chi rồi lan ra khắp nơi.

Sở Nhược Đình ngửa đầu kêu thảm thiết, nàng nức nở gào, “Rốt cuộc ngươi là ai? Có chết thì ta cũng muốn biết lý do mình chết!”

Tạ Tố Tinh trong gương nước nói những lời tàn nhẫn nhất bằng vẻ mặt thản nhiên. Bởi vì Sở Nhược Đình gây sự với Kiều Kiều, hắn không nỡ để Kiều Kiều chịu ấm ức nên tính giết Sở Nhược Đình.

“Tự dưng ta không muốn ngươi chết nữa…” Tạ Tố Tinh cười mỉm chi, hắn vặn mặt Sở Nhược Đình, tay phải đồng thời rút ra chủy thủ được làm từ xương Ninh Lang Ngư.

Sở Nhược Đình kinh hoàng xin tha dưới tay hắn, “Đừng! Đừng! Ta sai rồi, ta không đối đầu với Kiều Kiều nữa… Ngươi đừng rạch mặt ta!”

Tạ Tố Tinh đâu thèm quan tâm.

Tay hắn chém xuống và chậm rãi rạch mười bảy, mười tám nhát trên mặt nàng. Sau khi biến khuôn mặt xinh đẹp như hoa của thiếu nữ thành ma chê quỷ hờn, hắn thỏa mãn rời đi.

Lúc ánh nắng ban mai ló dạng, vũng máu đọng dưới thân Sở Nhược Đình đã khô.

Nữ tử vừa khóc sụt sùi vừa đau đớn rên rỉ, nàng giật đống đinh khỏi cổ tay làm gân cốt bị tổn thương và máu đỏ phun trào. Nước mắt chà xát vết thương trên mặt gây đau nhức không thôi, nàng ôm lấy gương mà nằm khóc câm lặng trên nền đất.

Tạ Tố Tinh như bị sét đánh ngang tai.

Thiếu niên trong ký ức Sở Nhược Đình giống một phiên bản sống tại thời không song song. Hắn quả thật thừa sức làm ra chuyện trong gương nước nhưng hắn không có làm!

Khoan đã…

Tạ Tố Tinh chợt nhớ lại cái đêm hắn song tu với Sở Nhược Đình.

Sở Nhược Đình muốn giết hắn.

Nước mắt nữ tử tuôn rơi, nàng cầm con dao bén nhọn định rạch nát mặt hắn!

“Tạ Tố Tinh, ngươi có biết ta hận ngươi thế nào không?”

“Ta hận ngươi tàn nhẫn vô tình, hận ngươi gàn dở phách lối! Ân oán giữa ta và Kiều Kiều thì liên quan gì đến ngươi?”

“Sao ngươi lại chõ mũi vào việc người khác?”

“Sao ngươi lại hãm hại ta!”

Tiếng gào thê lương quanh quẩn bên tai hắn. Chân Tạ Tố Tinh lảo đảo, cơ thể hắn thoáng lắc lư.

Lúc ấy Sở Nhược Đình chả hề tẩu hỏa nhập ma, nàng thật sự đã trải qua những việc đó.

Tạ Tố Tinh ngơ ngác nhìn gương nước, hắn chợt thấy lạnh cả người. Hắn không ngừng run rẩy, dường như đã hiểu ra điều gì.



“Mau cút khỏi Thanh Kiếm Tông!”

“Ngươi mà ở đây thì đúng là nhục cho sư môn, ta hổ thẹn vì làm sư đệ của ngươi!”

“Còn dài dòng với ả làm gì. Chưởng môn đã ngầm đồng ý, Sở Nhược Đình không phải đệ tử Thanh Kiếm Tông!”

Đệ tử đồng môn đuổi nàng ra khỏi sư môn.

Sở Nhược Đình bò trên bậc thang, nàng ngước nhìn bằng gương mặt chằng chịt vết thương rồi nhịn khóc để nói, “Ta muốn gặp đại sư huynh!”

“Đại sư huynh với Kiều sư muội đang bế quan, ngươi có bản lĩnh thì cứ việc tìm họ.”

“Ha ha, hay con ả dâm đãng này vẫn nhớ nhung đại sư huynh?”

“Ả mà cũng xứng?”

Hy vọng cuối cùng của Sở Nhược Đình sụp đổ.

Ánh sáng trong mắt nàng tắt ngúm.

Bốn mùa ở Thanh Kiếm Tông đều là mùa xuân nhưng ngày đó trời bỗng đổ cơn mưa.

Những giọt mưa nặng trĩu rơi lộp bộp xuống đất, khiến bùn lầy bắn tung tóe.

Sở Nhược Đình bị trục xuất khỏi sư môn, nàng nhìn xung quanh mà chẳng biết đi về đâu. Nàng để mặc cơn mưa tầm tã xối ướt thân thể chứ không thi triển phép thuật tránh mưa.

Nàng một thân một mình và thất tha thất thểu đi trong rừng. Đột nhiên, chân nàng vấp phải rễ cây làm nàng ngã oạch vào vũng bùn.

Sợi dây lý trí căng quá cũng đến hồi phải đứt.

Đôi mắt Sở Nhược Đình đục ngầu, nhờ nước mưa lau trôi nước mắt mà nàng mới dám ôm mặt khóc thành tiếng và thổ lộ nỗi khốn khổ lẫn bi thương tận đáy lòng. Tiếng mưa che lấp tiếng khóc của thiếu nữ.

Nàng kịch liệt đấm mặt đất lầy lội, vừa ngửa mặt nhìn trời vừa điên cuồng gào thét, “Ta có gì sai chứ? Rốt cuộc ta đã làm gì sai?”

“Kiều Kiều hại chết cha mẹ ta, còn khiến ta chật vật như vậy, chẳng lẽ ta không nên hận nàng ta sao!”

“Nhưng vì sao…vì sao kẻ bị tra tấn lại là ta?”

Sở Nhược Đình oán hận trời đất lẫn bản thân. Cơ thể gầy yếu của nàng quỳ mọp giữa cơn mưa, hai vai nàng run bần bật khi nức nở,  “…Ai nói ta biết với! Rốt cuộc ta đã làm gì sai?”

Đáng tiếc, không có ai trả lời nàng.

Khi mưa tạnh, nàng vẫn phải kiên cường đứng lên.

Dung mạo nát bấy thì dùng vải che, xương gãy thì chờ nó lành.

Sở Nhược Đình đơn độc lang thang Phù Quang Giới, nàng săn giết yêu thú và gặt hái linh thực để sống tạm.

Tại Nam Côn, nàng gặp một vị thần y. Thần y bảo có thể trị lành vết dao trên mặt nàng, nàng chỉ cần thế chấp roi Thương Vân cho hắn, tới hồi nàng kiếm đủ linh thạch thì đến chuộc là được.

Hắn thành công thuyết phục Sở Nhược Đình.

Nàng khao khát trở lại làm cô nương trẻ tuổi xinh đẹp chứ đâu muốn cả đời làm “ma lem” như người khác chế giễu.

Song nàng thiếu kinh nghiệm chốn giang hồ, nàng vừa giao roi Thương Vân thì thần y bốc hơi khỏi nhân gian. Sở Nhược Đình luống cuống hỏi thăm khắp nơi mới biết thần y kia do tà tu cải trang thành.

Tà tu này tên Huống Hàn Thần.

Huống Hàn Thần lừa đi món đồ quý giá nhất của nàng.

Sở Nhược Đình chạy đến ngôi miếu hoang – nơi nàng gặp Huống Hàn Thần – rồi gắng sức đập cửa miếu. Nữ tử khóc thất thanh đầy tuyệt vọng, “Thiên hạ có vô số tu sĩ, tại sao ngươi lại gạt ta?”

“Huống Hàn Thần, trả roi cho ta. Đấy là di vật duy nhất cha mẹ để lại cho ta…”

“Cầu xin ngươi… Cầu xin ngươi…trả lại cho ta.”

Nàng dựa vào cửa miếu mà gào khóc, lệ rơi trên khuôn mặt chi chít sẹo làm nó trông vừa dữ tợn vừa thê thảm.

Tà tu đã lấy đồ thì làm gì có chuyện trả lại.

Kể từ đấy, Sở Nhược Đình không bao giờ gặp Huống Hàn Thần nữa.

Tiếng khóc bi ai của nữ tử xuyên thấu gương nước và liên tục vang vọng trong Lăng Tiêu Điện, ai nghe cũng đau thắt lòng.

Nơi đây chìm vào tĩnh lặng, các tu sĩ không biết nên nói gì.

Rất lâu sau, một giọng nói cay đắng cất lên trong điện, “…Đủ rồi, dừng lại đi.”

Người lên tiếng là Dương Minh.

Mặt hắn chả biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, nhưng đáy mắt lại dâng trào thứ tình cảm khó hiểu.

Lâm Lộc Vũ nổi giận, “Đề xuất lục soát linh hồn là ngươi, ngăn cản cũng là ngươi? Một khi ta ra tay thì nhất định phải có kết quả, ai cho phép ngươi phá rối!” Lâm Lộc Vũ chẳng những không buông tay mà còn độc ác đè đầu Sở Nhược Đình.

Sở Nhược Đình run rẩy dưới bàn tay ông ta, lệ máu chảy xuống từ mắt nàng.

Ký ức tiếp tục hiện trên gương nước.

Sở Nhược Đình đánh mất pháp bảo bản mạng nên trúng độc lúc săn giết yêu thú. Chân trái nàng dần thối rữa, vết thương lan đến bắp đùi, nàng chỉ còn nước chờ chết.

Nàng sống đầu đường xó chợ cho đến ngày tiến vào Bắc Lộc. Thiếu nữ tình cờ nghe được Bắc Lộc Du thị làm từ thiện, mỗi tu sĩ có thể nhận một túi linh mễ cùng một viên linh thạch trung phẩm.

Sở Nhược Đình cũng đi.

Nàng cần viên linh thạch kia để mua thuốc giải độc.

Nàng lê cái chân thối rữa đến chờ ba ngày ba ngày đêm tại nhà cứu tế của Du thị. Nhưng khi tới lượt nàng thì bọn họ báo đã phát hết.

Sở Nhược Đình hoảng loạn níu tay một vị quản sự, “Ta không cần linh mễ! Cho ta một viên linh thạch thôi, hạ phẩm cũng được!”

“Cút cút cút!” Quản sự chê nàng dơ dáy, hất tay xô nàng ngã xuống đất.

Sở Nhược Đình đau đớn nhíu mày, nàng dùng khuỷu tay chống đất mãi mà không bò dậy nổi.

Nàng nằm rạp trên đất, thảm hại cùng cực giống kẻ cù bơ cù bất. Đôi mắt ngậm nước ngước nhìn đúng lúc thiếu chủ Du thị đi ngang qua.

Con người Du Nguyệt Minh y hệt tên hắn, cao quý tựa ánh trăng sáng.

Còn Sở Nhược Đình là đống bùn mà ánh trăng ấy vĩnh viễn không thể chiếu tới.

Du Nguyệt Minh thấy Sở Nhược Đình liền che mũi.

“Tránh ra! Thối quá!” Hắn tỏ vẻ ghét bỏ nhưng tay phải lại bắn ra một viên linh thạch sáng lấp lánh.

Linh thạch nhanh chóng lăn đến chân Sở Nhược Đình.

Sở Nhược Đình nắm chặt viên linh thạch thượng phẩm trong lòng bàn tay, nàng nở nụ cười khờ dại như thể đã tìm thấy hy vọng.



Mắt Du Nguyệt Minh đỏ hoe.

Hắn từng xuất hiện trong quá khứ của Sở Nhược Đình?

Không, đấy không phải hắn.

Hắn ái mộ nàng không hết thì sao có thể ghét bỏ nàng?

Ký ức của Sở Nhược Đình tựa thật tựa giả, Du Nguyệt Minh hoang mang tột độ. Dường như chính định mệnh cũng bối rối nhưng rồi vẫn gắn kết họ với nhau.



Sở Nhược Đình dùng viên linh thạch giải độc và mua hàng đống đan dược chất lượng kém nhằm mục đích đẩy tu vi lên Kim Đan kỳ. Sau khi hứng chịu lôi kiếp, cơ thể nàng thủng lỗ chỗ. Kịch độc từ mớ đan dược còn khiến nàng bệnh nặng liên miên.

Nàng chưa chết.

Cuộc đời Sở Nhược Đình đã hết hy vọng nhưng nàng vẫn muốn báo thù.

Nàng lẻn vào Thanh Kiếm Tông, vừa nhìn thấy Kiều Kiều liền ra tay đánh lén. Tu vi nàng quá thấp, Kiều Kiều lại được cả đám đàn ông bảo vệ, vì vậy cuộc hành thích của nàng thế nào cũng thất bại.

Kiều Kiều rúc vào lòng Tạ Tố Tinh, sợ hãi tới mức khóc nỉ non. Tuân Từ chắn trước Kiều Kiều, hắn nghiêm túc khuyên nhủ Sở Nhược Đình, “Nhị sư muội, đừng u mê nữa!”

Sở Nhược Đình quát, “Ngươi tránh ra!”

Tuân Từ che chở phía trước Kiều Kiều, đôi mắt dịu dàng đầy kiên định, “Kiều Kiều là tiểu sư muội của ta, ta sẽ không để muội hại Kiều Kiều.”

Vương Cẩn rút ra thanh kiếm Hàn Sương rồi tức khắc thọc xuyên Sở Nhược Đình.

Hai tay Sở Nhược Đình ôm trái tim bị đâm thủng, gió lạnh thấm vào máu qua miệng vết thương, khiến toàn thân nàng lạnh băng. Nàng nhìn người xung quanh mà chỉ thấy bọn họ xấu xí lẫn nực cười.

Thiếu nữ cười ra nước mắt, “Kiều Kiều là tiểu sư muội của ngươi… Ta thì sao? Ta là cái gì?” Nàng khàn khàn hỏi một câu cuối cùng, “Suốt tám mươi năm ở bên nhau, trong mắt các ngươi…ta rốt cuộc là cái gì?”

Đệ tử? Sư muội? Bằng hữu? Không, nàng chỉ là nhân vật làm nền.

Tuân Từ không đành lòng, hắn nhìn xuống phía tây bằng đôi mắt đỏ hoe.

Sở Nhược Đình nắm thân kiếm lạnh buốt, nàng ngã ngửa vào vũng máu.

Cảnh vật sau cùng mà nàng nhìn thấy là bầu trời với làn khói mù vô tận.

Thật giống cuộc đời thảm thương ngắn ngủi của nàng. Tịch mịch, cô độc, ngập tràn bất lực.
Chú thích

[1] Trí quả dịch ra là trái cây có trí thông minh.

[2] Con rồng cháy khét =)). Đùa đấy, chắc là rồng thuộc hệ lửa hay thân có màu than đen.