Dục Tiên Đồ

Chương 40: Chịu trách nhiệm



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mắt bị che làm trước mặt nam tử thành một màu tối đen.

Hắn hoàn toàn chẳng hiểu tình huống hiện tại là thế nào.

Nhiệm vụ thất bại, hắn còn bị thương nặng. Rõ ràng sắp chết nhưng có người cho hắn ăn đan dược trong lúc hôn mê và kéo hắn về từ Quỷ Môn Quan.

Nữ tử xinh đẹp cưỡi trên người hắn.

Con đường chật hẹp trong cơ thể nàng bao phủ dương v*t của hắn, bụng dưới nam tử ngứa ngáy mỗi lần nàng nâng lên hạ xuống; hồn vía hắn cũng điên đảo theo nàng. Đây là cảm giác cực kỳ xa lạ: thoải mái, vui sướng, sảng khoái đến mức quên hết tất cả.

Nam tử chẳng những không đẩy nàng ra mà còn vụng về đáp trả, hắn vô thức ưỡn bụng về phía trước và đâm sâu vào nhụy hoa theo bản năng.

Tay Sở Nhược Đình ấn hai bên eo nam tử, nàng liếc mặt hắn thì thấy tuy chiếc khăn che mất đôi mắt nhưng cái mũi cao thẳng lại được tôn lên. Hắn cắn môi, hai má nhiễm màu đỏ nhục dục.

Sở Nhược Đình rất áy náy, nàng khẽ rên khi khe hở phớt hồng liên tục phun ra nuốt vào dương v*t thô dài cứng cáp. Tư thế nữ trên nam dưới giúp Sở Nhược Đình thỏa thích làm theo tốc độ bản thân. Mông nàng va chạm với hông hắn, nước xuân chảy róc rách và thấm ướt mảng rừng trên háng nam tử, nơi hai người hợp làm một nhầy nhụa khôn tả.

Vòng eo thon cấp tốc vặn vẹo, khoái cảm vọt thẳng lên đầu nam tử. Hắn chả kiềm được nỗi sung sướng lạ lẫm này, tay hắn quơ quào đống cỏ khô. Cuối cùng hắn ngẩng cổ, hầu kết giật giật và một tiếng “hừ” nhẹ phát ra.

dương v*t nằm trong không gian ấm áp giật giật rồi bắn chất lỏng trắng hết đợt này đến đợt khác, vừa nhiều vừa đậm đặc.

Xuất tinh xong thì khoái cảm đỉnh cao kia rút đi tựa thủy triều. Nam tử như say trong giấc mộng, hồi lâu sau hắn mới ngu ngơ dò hỏi bằng cái giọng khàn khàn, “…Vừa rồi ta bị gì thế?”

Sở Nhược Đình điều động Mị Thánh Quyết liên hồi, hấp thu tinh dịch hỗ trợ nàng khôi phục phần nào linh khí.

Khăn bịt mắt cũng chẳng thể che giấu sự hoang mang của hắn.

Sở Nhược Đình chần chừ mở lời, “Ngươi chưa từng làm à?”

“Làm? Làm gì cơ?” Hắn không quá ngu dốt nên lập tức hiểu ý nàng và mệt mỏi đáp, “Ta có bị cưỡng hiếp bao giờ đâu.”

Sở Nhược Đình: “…”

Nam tử đã nói xong nhưng mãi chả nghe thấy tiếng Sở Nhược Đình nên bứt rứt động đậy.

dương v*t chôn sâu trong âm đ*o ẩm ướt cọ xát vách hang, nó đang thủ thế chờ đợi. Hắn mím môi, suy tư giây lát rồi lí nhí bảo, “Xin…hãy tiếp tục.”

Sở Nhược Đình: “…”

Không cần xin thì nàng cũng tiếp tục!

Nghĩ đến đây, nàng đưa đẩy trên người nam tử một lần nữa. Nàng muốn mau chóng hồi phục linh lực, vì vậy nàng điên cuồng vặn mông. Âm vật chà xát phần bụng dưới rậm lông của hắn, khe hở nhỏ bé vặn xoắn dương v*t khổng lồ, quy đầu chạm đến phần thịt mềm nằm sâu trong nhụy hoa. Sóng tình cuộn trào liên miên, Sở Nhược Đình cắn chặt răng nhưng tiếng rên quyến rũ vẫn thoát ra từ bờ môi anh đào.

Giữa rừng cây xanh um tùm, thi thoảng sẽ có tiếng chim hót ríu rít hòa chung với tiếng nam nữ mây mưa đầy gợi dục.

Lần này, hai người cùng nhau lên đỉnh.

Bàn chân Sở Nhược Đình căng ra, tay nàng siết ống tay áo nam tử còn bụng dưới thì run lẩy bẩy.

Nam tử phóng thích t*ng trùng vô trung tâm nhụy hoa, hắn khao khát ôm nàng vào lòng để lấp đầy lỗ hổng vô tận sau cao trào. Song hắn vừa vươn tay thì Sở Nhược Đình đã hất nó đi, “Đừng chạm vào ta!”

Nam tử thoáng khựng lại, hắn dè dặt rút tay về. Ngón tay hắn sờ lung tung trên mặt đất, hắn đành tiếp tục bấu víu cỏ khô quanh mình.

Sở Nhược Đình đâu muốn cư xử ác độc vậy.

Nhưng nàng muốn tốt cho hắn thôi.

Hai người tình cờ gặp gỡ, hắn chỉ là vị khách qua đường giúp nàng bổ sung linh lực nên chả cần những hành động thân mật. Đôi bên không biết tên họ của nhau, quên đối phương là kết quả tốt nhất giữa chốn giang hồ này.

Sở Nhược Đình ổn định tâm trạng.

Nàng nâng mông lên, cố gắng dạng chân để điều chỉnh tư thế. Cửa hang lại hé mở chào đón quy đầu trơn nhẵn, dương v*t nương theo chất dịch do hai người tiết ra mà tiến vào thân thể nàng từng tấc một.

Ấm nóng, ươn ướt, khiến thể xác lẫn tinh thần trầm luân một cách mất khống chế.

Nam tử nhịn hết nổi bèn thoải mái thở dài. Giờ hắn thành thạo hơn nhiều, Sở Nhược Đình chưa bắt đầu nhưng hắn đã chủ động thúc hông và hung hăng cắm dương v*t nóng rực vào khe hở.

Phân thân của hắn thô to, Sở Nhược Đình cảm thấy cánh hoa hơi sưng đỏ bị kéo giãn rất khó chịu. Nam tử hứng thú đâm thọc, quy đầu cố tình va chạm nhụy hoa mềm mại. Sở Nhược Đình cong lưng trước xúc cảm tê dại như có sấm chớp chạy xuyên thân thể nàng. Dưới đòn tấn công dữ dội của hắn, nàng cất tiếng rên véo von, mật hoa chảy đầm đìa nơi hai người giao hợp.

Sở Nhược Đình làm không biết bao nhiêu lần với nam tử, cao trào dồn dập tới khiến nàng sướng đến hoa mắt chóng mặt.

Nam tử bắn lượng lớn nguyên dương vô âm đ*o khiến linh lực Sở Nhược Đình khôi phục bảy phần.

Bảy phần là đủ ngăn chặn Ám Chướng Thuật từ Lâm Lộc Vũ.

Thân xác Sở Nhược Đình giao cấu với nam tử, tâm trí tỉnh táo vận chuyển linh lực. Nàng như bị xẻ thành hai nửa; một nửa ngâm trong băng, một nửa bị lửa thiêu.

Khi Ám Chướng Thuật được loại trừ sạch sẽ, nam tử rốt cuộc đánh bạo ôm nàng vào lòng. Ngực hắn giam cầm bờ vai mảnh khảnh, người hắn run run trong lúc rót toàn bộ tinh dịch cho nhụy hoa của nàng.

Nam tử thở hổn hển, hắn không nỡ rút dương v*t đã bắn xong ra khỏi khe hở mất hồn.

Hắn giơ tay định kéo khăn bịt mắt nhưng Sở Nhược Đình đè bàn tay với khớp xương rõ ràng của hắn xuống, nàng lạnh nhạt bảo, “Dừng ở đây đi.”

Hai người vừa trải qua màn ân ái kịch liệt mà quần áo nửa thân trên vẫn chỉnh tề, chỉ nhăn nhúm đôi chút.

Sở Nhược Đình tập trung linh lực còn thừa tại đan điền rồi đứng dậy, dương v*t âm ấm trượt khỏi cơ thể nàng cùng nước mật trong suốt nhỏ tí tách.

Chân nữ tử mềm oặt, nàng phải mất một lúc để thích ứng. Nàng cúi đầu sửa sang quần áo, đồng thời cảm ơn hắn, “Đa tạ.”

Sở Nhược Đình cho nam tử ăn Hộ Tâm Đan nhưng nàng gần như hút cạn sức lực hắn. Hắn giãy giụa định đứng lên, tuy nhiên thân thể bủn rủn làm hắn bất lực.

Đúng lúc ấy, thần thức đang bao trùm khu vực này của Sở Nhược Đình phát hiện có người đến gần.

Nam tử mới gỡ khăn đã thấy nàng xoay người rời đi, hắn hấp tấp túm váy nàng, “Ngươi đi đâu?”

Mấy người kia mỗi lúc một gần hơn, Sở Nhược Đình lo sốt vó nên lạnh lùng nạt, “Buông ra!”

Nam tử không chịu, đôi tay hắn nắm chặt mép váy nàng. Dưới tóc mái lòa xòa là cặp mắt trong sáng đang chăm chú ngắm nhìn nàng.

Tim Sở Nhược Đình đập lỡ một nhịp.

Nàng cố kìm nén cảm giác tội lỗi để nhấc chân đá văng hắn rồi xách váy bỏ chạy.

Oo———oOo———oΟ

Những người kia xuất hiện ngay sau khi Sở Nhược Đình chạy trốn.

Họ gồm hai người, một nam một nữ và sở hữu tu vi xấp xỉ Kim Đan. Cả hai mặc trang phục đen, thắt đai lưng vàng đồng, khăn buộc trán thêu hoa văn mây giống hệt nam tử.

“Thủ lĩnh!”

“Kinh Mạch!”

Hai người thấy nam tử nằm ngửa dưới tàn cây bèn gấp gáp tiến lên.

Bọn họ thuộc về Vô Niệm Cung ở Thấp Hải, là thích khách tử sĩ[1] dưới trướng Thấp Hải ma quân.

Vài ngày trước, ba người tuân lệnh ma quân đi vây bắt một con yêu thú Xích Viêm Tông Hùng[2] cấp sáu, ai ngờ lại đụng trúng hai con đực với cái. Kinh Mạch đơn độc đánh lạc hướng gấu cái, đồng bọn hắn thì gắng gượng đối phó gấu đực. Khi cả nhóm gặp lại, Kinh Mạch đã nằm nửa sống nửa chết trong rừng đước này.

Mùi đặc trưng sau giao hợp còn bám lấy khu rừng.

Nam tu tên A Ngũ nâng Kinh Mạch dậy với vẻ mặt đau đớn, hắn bảo nữ tu, “Đại Anh, con Xích Viêm Tông Hùng cái kia phát rồ, thấy thủ lĩnh đẹp trai liền chà đạp hắn!”

Tay Đại Anh ôm thanh đao cửu hoàn[3] lớn, nàng ấy lãnh đạm trả lời, “Vậy chúng ta sẽ giết gấu cái để báo thù rửa nhục cho hắn.”

Kinh Mạch ngẩn ngơ như đang chìm trong thế giới riêng.

A Ngũ lo lắng lay hắn, căm phẫn tuyên bố, “Thủ lĩnh, con gấu cái trốn ở đâu? Bao giờ ngươi khỏi hẳn thì chúng ta đi băm nó!”

“Đừng.” Kinh Mạch nghe thế bèn ngẩng đầu ngăn cản.

Hắn bần thần trong phút chốc mới thổ lộ, “Ta…ta muốn tìm nàng.”

A Ngũ đồng tình, “Ngươi đương nhiên phải tìm nó, ma quân đang chờ chúng ta về báo cáo đó!”

“Không phải…” Kinh Mạch chẳng biết giải thích với họ thế nào, “nàng đã cứu ta.”

Viên đan dược kia không thể là thứ tầm thường.

Nếu không thì sao đủ sức lôi hắn về từ cõi chết, còn tặng hắn muôn vàn khoái lạc.

Hắn thật sự…thật sự rất thích cảm giác khi ở bên nàng.

Kinh Mạch trầm ngâm một lát, hắn vỗ vai A Ngũ, “Đại Anh, các ngươi đừng nhúng tay vào chuyện này.”

Người Vô Niệm Cung đều biết thủ lĩnh mắc chứng mù mặt, A Ngũ cũng quá quen với căn bệnh của hắn.

Hắn ân cần hỏi, “Chúng ta không nhúng tay thì ngươi tính làm sao?”

Kinh Mạch vừa nhìn chằm chằm chiếc khăn thêu mây trên tay vừa nhíu mày suy nghĩ. Rất lâu sau, khóe miệng hắn hơi cong lên, “Bắt nàng chịu trách nhiệm.”

Đầu óc A Ngũ bất giác hiện lên tướng mạo của Xích Viêm Tông Hùng – thân cao tám trượng, móng vuốt như đao, nước dãi nhỏ giọt dọc theo răng nanh sắc nhọn.

Mặt hắn biến sắc khi nói, “Đừng…không cần đâu, thật đấy.”
Chú thích

[1] Tử sĩ giống người đánh bom tự sát, không biết sợ chết là gì. Họ thường đảm nhiệm công việc ám sát hoặc đột kích.

[2] Tông hùng = gấu nâu, xích viêm = lửa đỏ.

[3] Dạng đao gắn chín cái vòng giống thế này: