Dục Tiên Đồ

Chương 45: Chấp nhận



Sở Nhược Đình rốt cuộc chấp nhận Kinh Mạch.

Giống như với Thanh Thanh vậy.

Chẳng biết Thanh Thanh sống cùng Du Nguyệt Minh có ổn không.

Tuy biệt ly khiến người ta phiền muộn nhưng Sở Nhược Đình hiểu cuộc sống vốn dĩ như thế; gặp mặt hay chia cách, buồn bã hay vui mừng đều vô thường.

Chắc nàng bẩm sinh không thể chống cự bản tính lương thiện, Sở Nhược Đình ảo não chấp thuận sống dưới một mái nhà với Kinh Mạch.

Kiều Kiều Tu Chân Ký hoàn toàn không nhắc đến Kinh Mạch lẫn Đại Anh, Sở Nhược Đình đoán bọn họ tép riu hơn cả mình nên chả xứng có tên trong sách. Nàng nhìn Kinh Mạch và tự dưng thấy đồng cảm phần nào. Nếu hắn khăng khăng muốn ở bên nàng, Sở Nhược Đình sẽ giữ hắn lại để điều khiển lẫn lợi dụng.

Giờ vẫn còn sớm, Kinh Mạch ngồi vá lưới đánh cá dưới cây dừa đỏ. Tóc mái lòa xòa vướng mắt nam tử, hắn chốc chốc lại hất tóc, động tác vá lưới vừa vụng về vừa chuyên tâm.

Sở Nhược Đình dõi theo hắn qua cửa sổ, trên bệ cửa là những con ốc biển xinh đẹp được xếp ngăn nắp.

Hôm ấy Kinh Mạch chẳng những tìm được ốc biển mà từ đó về sau, mỗi ngày hắn đều xuống biển tìm con ốc đẹp nhất cho nàng. Qua bao tháng ngày tích lũy, đống ốc biển đủ màu sắc đã tạo thành ngọn núi nhỏ trên bệ cửa sổ.

Sở Nhược Đình mỉm cười, nàng xoay người tiếp tục mân mê lò rèn.

Lần này nàng muốn dùng lửa phàm để chế tạo trận bàn Mê Tung[1] cấp thấp.

Luyện khí kết hợp với trận pháp khó gấp bội luyện khí bình thường. Hễ thiếu hoặc thừa dù chỉ một chút thì trận bàn thành phẩm cũng sẽ khác biệt; thuộc tính, cấp độ, tác dụng đều thay đổi.

Song Sở Nhược Đình kiểm soát thời gian cực giỏi.

Nàng bỏ nguyên liệu vào lò theo thứ tự. Khi chúng tan chảy, nàng cắt ra một sợi thần thức nhằm tái tạo trận pháp nhưng thử mấy lần mà vẫn không hoàn thiện nổi. Sau ba mươi lần thất bại, Sở Nhược Đình dần nắm được bí quyết. Nàng quyết định khắc trận pháp lúc nguyên liệu sắp thành hình, thử nghiệm hai lần thì quả nhiên thành công.

Nếu rót linh lực vào trận bàn Mê Tung cấp thấp, nó đủ sức giam cầm đối thủ tại một khu vực cố định trong thời gian ngắn.

“Sở Sở!” Kinh Mạch khom lưng bước vào nhà, hắn dâng lưới đánh cá đã được đan hoàn chỉnh đến trước mặt nàng và khoe, “Nàng thấy sao? Ta vá đẹp quá ha!”

Sở Nhược Đình luyện khí thành công nên rất cao hứng.

Nàng chợt nảy ra ý xấu khi nhìn đôi tay dính đầy tro bụi từ luyện khí.

Mắt Sở Nhược Đình sáng lấp lánh, “Kinh Mạch, lại đây, ta có chuyện cần nói nhỏ với ngươi.”

Y như rằng, Kinh Mạch đưa tai tới gần, “Chuyện gì thế?”

“À thì…” Sở Nhược Đình duỗi tay rồi nhanh nhẹn quẹt ba đường đen thui lên khuôn mặt tuấn tú của hắn. “Ngươi là con mèo mướp khổng lồ!”

Kinh Mạch hóa phép ra gương nước, khóe miệng hắn cong lên, “Sở Sở ghẹo ta!” Hắn quay đầu và gãi phần hông mềm mại của Sở Nhược Đình.

Sở Nhược Đình ỷ có cơ thể linh hoạt bèn cười toe toét mà tránh né. Trong căn nhà gỗ chật hẹp, hai người truy đuổi nhau giữa tiếng cười rộn rã.

Kinh Mạch vẫn sở hữu tu vi cao hơn Sở Nhược Đình, hắn nắm chuẩn thời cơ để nhảy về phía trước rồi ôm con cá chạch Sở Nhược Đình vào lòng. Sau đấy, hắn đè nàng lên bàn.

Lưng Sở Nhược Đình tựa vào mép bàn, nàng buộc phải ngẩng đầu. Khuôn mặt Kinh Mạch gần trong gang tấc, chóp mũi hai người gần như chạm nhau. Hơi thở đôi bên hòa quyện khiến tim nàng bất ngờ đập loạn nhịp.

Cánh tay Kinh Mạch ôm chặt cơ thể nữ tử, hông hắn đè chân nàng. Sở Nhược Đình cảm nhận được cơ bắp toàn thân Kinh Mạch cứng lại qua lớp váy mỏng của nàng.

Hắn ngửi thấy nó.

Ngửi thấy hương thơm thoang thoảng chỉ thuộc về Sở Sở.

Hầu kết Kinh Mạch giật giật, hắn ghé đầu vô bên tai Sở Nhược Đình rồi dè dặt hỏi, “Sở Sở có thể…có thể cưỡng hiếp ta không?”

Khóe miệng Sở Nhược Đình méo xệch.

“Không.”

Kinh Mạch diệt sạch bầu không khí tình tứ ban nãy.

Nàng áp tay lên bộ ngực cường tráng đối diện mình, nữ tử vừa định đẩy hắn ra thì hàng lông mi xinh đẹp của Kinh Mạch đã ươn ướt. Hắn ôm nàng, bụng dưới vô thức cọ xát còn đôi mắt tràn đầy khẩn cầu, “Ta khó chịu.”

Người Sở Nhược Đình cứng đờ, nàng thất thần suy nghĩ.

Hơn nửa năm qua, Kinh Mạch với nàng tựa hình với bóng nên nàng biết hắn nghĩ gì hằng ngày. Mỗi ngày hắn đều tìm những con ốc biển đẹp, vớt và phơi linh ngư, rửa sạch lưới đánh cá, quét dọn cát bị gió thổi vào nhà. Nếu không làm những việc đó, hắn sẽ lợi dụng lúc nàng tu luyện để lặng lẽ thủ dâm ở bên cạnh.

Sở Nhược Đình muốn giữ thể diện cho hắn nên không vạch trần chuyện này. Về sau hai người gần gũi hơn thì hầu như đêm nào Kinh Mạch cũng lén thủ dâm sau lưng nàng. Song hắn vẫn cố khống chế dục vọng bản năng của đàn ông.

Có rất nhiều lần Sở Nhược Đình cho rằng hắn sẽ mất khống chế và tấn công nàng. Hắn mà làm vậy thì đương nhiên nàng đủ tư cách đuổi hắn đi.

Nhưng chẳng có lần nào như thế cả.

Nếu muốn nắm tay nàng, hắn sẽ hỏi ý kiến một cách đáng thương vô cùng.

“Sở Sở…” Kinh Mạch cúi đầu rồi dán mặt vào lòng bàn tay thiếu nữ và nhẹ nhàng cọ cọ. “Ta có thể hôn nàng không?”

Sở Nhược Đình sửng sốt.

Đây là cảm giác được tôn trọng ư?

Nàng bỗng thấy buồn cười. Thứ cảm xúc ngọt ngào kỳ lạ xuất hiện nơi đáy lòng nàng, giống như khi ăn trái linh quả mới hồi còn nhỏ.

Nàng vuốt má hắn chứ không cự tuyệt.

Hành động này hiển nhiên trả lời Kinh Mạch rằng nàng đồng ý.

Hắn vui sướng tột độ mà nâng thân hình mềm mại của Sở Nhược Đình rồi ôm vào lòng. Kinh Mạch đỡ gáy nàng, hắn hôn môi nữ tử như chết đói. Động tác của hắn không hề thuần thục, nụ hôn này khiến Sở Nhược Đình suýt ngạt thở. Nàng chần chừ giây lát mới vòng tay quanh cổ thanh niên, sau đấy hơi hé miệng và chủ động quấn lấy lưỡi hắn.

Kinh Mạch lần đầu hôn môi.

Hắn cảm nhận được cái lưỡi thơm ngọt kia trườn vào miệng mình. Nam tử thoáng ngẩn ngơ rồi mừng rỡ hệt như vừa phát hiện kho báu, hắn tham lam ngấu nghiến bờ môi anh đào của Sở Nhược Đình.

Giữa lúc tấn công bằng môi lưỡi, hai người đụng phải nguyên liệu luyện khí trên bàn và làm than gỗ rớt đầy đất.

“Lò rèn của ta…” Sở Nhược Đình chưa nói xong thì Kinh Mạch đã lấp kín môi nàng.

Sở Nhược Đình vặn eo, nàng đấm vai hắn và trách mắng như đang làm nũng, “Lò rèn của ta trị giá hai linh thạch đấy, đừng làm bể nó.”

“Ngày mai ta sẽ bắt nhiều linh ngư hơn.” Thân dưới Kinh Mạch đã cứng như sắt, nó trương phồng thật khó chịu. Hắn nặng nề thở dốc bên tai Sở Nhược Đình nhưng vẫn nhớ vụ lò rèn, “Bao giờ tích cóp đủ linh thạch, ta nhất định sẽ mua cho Sở Sở lò rèn tốt nhất trần đời.”

Người ta bảo tuyệt đối đừng tin những gì đàn ông nói trên giường, vì vậy đương nhiên Sở Nhược Đình không để tâm lời hứa hẹn của hắn.

Tu luyện Mị Thánh Quyết khiến cơ thể nàng mẫn cảm, động tình kết hợp với Kinh Mạch – người nàng không chán ghét – giúp lần ân ái này diễn ra rất đỗi tự nhiên.

Kinh Mạch nào hiểu tán tỉnh, hắn ngắm đôi mắt Sở Nhược Đình mà chỉ thấy chúng đẹp hơn cả vầng trăng tròn trên biển. Hắn hôn lông mi, hai mắt, cái cổ của nàng và mút lấy vành tai nhỏ xinh. Thế rồi tay hắn vội vàng cởi đai lưng nữ tử.

Chiếc váy rơi xuống dưới bàn.

Thân dưới Sở Nhược Đình trần truồng, da thịt nàng hơi lạnh. Nàng ngượng ngùng kẹp hai chân, song bộ phận trơn bóng kia đã sớm ướt và chảy nước đầm đìa.

Kinh Mạch si mê ngắm nàng.

Hắn hơi khom người và để sát mặt vào đóa hoa phớt hồng, trong lòng còn lo sợ mình đang nằm mơ.

“Sở Sở,” hắn nuốt nước bọt, “chỗ này của nàng đẹp quá.”

Hắn cảm thấy bệnh mù mặt hình như có chuyển biến tốt.

Hai má Sở Nhược Đình nóng lên, nàng dùng mũi chân đạp vai hắn và hờn dỗi bảo, “Nói bậy gì đó.”

“Ta không nói bậy.” Kinh Mạch chớp mắt, ngay sau đó, hắn áp cái mũi thẳng lên khe hở trơn trượt.

Hành động đột ngột trên khiến thân thể Sở Nhược Đình run rẩy, nàng nghẹn ngào hỏi với âm điệu véo von, “Kinh Mạch, ngươi đang làm gì thế?”

Kinh Mạch vươn lưỡi và dịu dàng liếm dòng nước óng ánh, hắn đáp mập mờ, “Ta phải nhớ kỹ Sở Sở.”

Mọi vị trí lẫn từng tấc một.

Đều phải khắc ghi vào tâm khảm.
Chú thích

[1] Trận bàn là công cụ kích hoạt trận pháp. Mê tung có nghĩa là lạc đường.