Dục Tiên Đồ

Chương 47: Kết anh



Hèn gì ngay từ lần đầu gặp mặt, nàng đã thấy Kinh Mạch hành động quái lạ.

Hèn gì Kinh Mạch ngốc nghếch cứ như đầu óc có vấn đề.

Hóa ra hắn thiếu một hồn một phách nên không phải người bình thường.

Sở Nhược Đình chẳng nói nên lời cảm xúc bất chợt trào dâng, cũng không hiểu vì sao mình rơi nước mắt. Có lẽ vì thương hại hắn, có lẽ vì nghĩ trời cao bất công, có lẽ vì nàng bi ai thay hắn.

Đây là lần đầu Kinh Mạch thấy nàng khóc.

Hắn luống cuống nâng mặt nữ tử, dùng mặt trong của ngón tay lau đi những giọt lệ trên má nàng và nôn nóng hỏi, “Sở Sở sao thế?”

“Không có gì.”

Sở Nhược Đình xoay người rồi chùi nước mắt.

Nàng nhìn mặt biển mênh mông xanh thẳm trong lúc ổn định tâm trạng, “Ma quân có nói muốn hồn phách của ngươi để làm gì không?”

Kinh Mạch lắc đầu, “Ma quân chỉ bảo làm vậy thì ta có thể trở trành cao thủ đệ nhất thiên hạ.”

“Đệ nhất thiên hạ?”

Bộ tưởng Lâm Thành Tử hay Côn Luân lão tổ không tồn tại chắc?

Sở Nhược Đình lạnh lùng cười nhạo, mấy lời đó của ma quân chỉ đủ sức lừa Kinh Mạch thôi.

Kế tiếp nàng hỏi Kinh Mạch về ma quân, hắn phần lớn chẳng trả lời được. Hắn là thuộc hạ đắc lực nhất của ma quân chủ yếu vì hắn chưa từng chất vấn lý do. Ma quân sai làm gì thì hắn làm nấy, chỉ mong hoàn thành nhiệm vụ chứ chả thèm bận tâm mình sống hay chết.

Cuộc nói chuyện này ứ đọng trong tim Sở Nhược Đình.

Song nàng không biểu lộ ra.

Sinh hoạt của nàng chẳng hề thay đổi; mỗi ngày đều luyện khí, bắt cá, hai người cùng nhau cười đùa và điên cuồng ân ái.

Song tu khi thể xác lẫn tinh thần thả lỏng giúp Mị Thánh Quyết kích hoạt tiềm năng trong Sở Nhược Đình. Một năm trôi qua, linh khí tại đan điền của nàng bành trướng mãnh liệt; nó từ làn sương trắng dày đặc biến thành chất lỏng di chuyển khắp tứ chi gân cốt.

Sở Nhược Đình đã học xong quyển thứ hai, nàng hiểu sâu hơn về thiên địa và nhật nguyệt. Nàng mơ hồ cảm giác ngày kết anh đã đến rất gần.

Ở Phù Quang Giới hiện giờ, có chưa đầy trăm người là tu sĩ kết anh. Những người này hoặc làm khách quý của tông môn, hoặc làm trưởng lão hay chưởng môn của một môn phái. Ngay cả khi họ là tán tu thì vẫn được người người tôn kính.

Nếu Sở Nhược Đình có thể kết anh bằng cốt linh non trẻ, Vương Cẩn cũng phải khiếp sợ. Tỉ lệ báo thù thành công của nàng sẽ tăng lên theo.

Chỉ cần nghĩ đến đây là nhiệt huyết Sở Nhược Đình sôi trào.

Nàng gác lại mọi việc và chuẩn bị nghênh đón lôi kiếp khi kết anh. Lôi kiếp không giáng xuống hôm nàng kết đan, nhưng Sở Nhược Đình nào dám đảm bảo lần này cũng thế. Nàng chế tạo một số lượng lớn pháp bảo phòng ngự để đặt quanh thân, sau đó ngồi tại trung tâm trận pháp phòng ngự mà nàng đã vẽ kỹ lưỡng.

Tu sĩ bình thường mà kết anh nhất định sẽ có mấy chục người hộ pháp, song Sở Nhược Đình chỉ có mình Kinh Mạch ở bên.

Với nàng thì vậy là đủ rồi.

Sở Nhược Đình bế quan một tháng. Trong một tháng ấy, nàng đắm chìm vào dòng suy nghĩ của chính mình, còn Kinh Mạch lủi thủi ngồi xổm trước cửa để canh gác cho nàng.

Tới ngày thứ bốn mươi hai, Sở Nhược Đình rốt cuộc ngộ đạo.

Kết anh khác kết đan, muốn kết anh thì cần đập nát đan trước. Vô số tu sĩ không chịu nổi cơn đau khi phá hủy đan nên dừng bước tại đây, Sở Nhược Đình lại chẳng rên lấy một tiếng.

Nàng tự tay bóp vụn kim đan được nuôi dưỡng trong đan điền, cơn đau làm Sở Nhược Đình muốn cắn gãy hàm răng.

Toàn thân nàng run bần bật, hai mắt đỏ như máu, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.

Đây đã là thử thách đơn giản nhất.

Sau khi kim đan nát, linh khí sẽ hỗn loạn.

Thức hải dậy sóng khiến nàng thống khổ cùng cực. Tuy nhiên, Sở Nhược Đình nhất thiết phải chịu đựng nỗi đau bị xé xác và luyện kim đan vỡ nát thành nguyên anh.

Kim đan nát bấy dần mọc tay chân trẻ sơ sinh, đây là hình dạng ban đầu của nguyên anh.

Lúc nguyên anh hóa thành thai nhi, lôi kiếp sẽ kéo đến. Vượt qua lôi kiếp chính là cá chép hóa rồng!

Sở Nhược Đình đau tới chết đi sống lại, lục phủ ngũ tạng như bị người ta kéo căng. Dường như có một âm thanh đang hướng dẫn nàng từ nơi tăm tối xa xôi trong thức hải, “Bỏ cuộc đi.”

“Kết anh thì sao chứ? Kiều Kiều là con cưng của Thiên Đạo, tu vi nàng ấy vĩnh viễn cao hơn ngươi.”

“Ngươi đánh không lại Vương Cẩn đâu, Vương Cẩn là chưởng môn cao cao tại thượng của Thanh Kiếm Tông.”

“Chậc, ngươi còn chả thắng nổi Tạ Tố Tinh hay Huống Hàn Thần.”

“Ngươi chỉ là một hạt bụi giữa trời đất bao la, hà tất phải trái ý trời mà sửa lại vận mệnh?”

Sở Nhược Đình cau mày, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng. Nàng suýt bị giọng nói kia thuyết phục, song nghĩ đến mình chưa báo thù thì bỏ cuộc cái quái gì? Thanh âm này là tâm ma trên đường kết anh! Nàng không cho phép quyết tâm của mình dao động!

Nàng cắn răng, cố gắng chịu đựng cơn đau thấu tim gan, “Ta có là hạt bụi thì ta vẫn sẽ tự khống chế vận mệnh bản thân.”

Giọng nói trong thức hải ngây ngô đáp, “Ngươi nhất định sẽ thất bại.”

Sở Nhược Đình bật cười.

Kiếp trước nàng đã thất bại còn gì. Thất bại thì làm lại từ đầu thôi.

“Ta sợ mọi thứ…ngoại trừ thất bại!”

Bên ngoài trận pháp, nội tâm Kinh Mạch nóng như lửa đốt.

Hắn không thấy được tình hình của Sở Nhược Đình nên giống con kiến bò trên chảo nóng, cứ cuống quýt xoay tới xoay lui tại chỗ.

Linh điểu bay lượn giữa bầu trời quang đãng, thế rồi trận pháp đột ngột phóng ra ánh sáng vàng kim. Mây đen từ bốn phương tám hướng tụ lại, lôi kiếp uốn lượn dữ dội tựa rồng rắn giữa các tầng mây dày.

Kinh Mạch ngửa đầu nhìn hiện tượng thiên văn đáng sợ này, hắn vừa cao hứng vừa lo lắng.

Trước ngày bế quan, Sở Nhược Đình dặn hắn rằng kiếp vân tới đồng nghĩa nàng kết anh thành công một nửa.

Mây đen áp sát, cuồng phong gào thét.

Kinh Mạch lập tức rót linh lực vào toàn bộ pháp bảo phòng ngự bên ngoài trận pháp. Tu vi và kinh nghiệm luyện khí của Sở Nhược Đình tiến bộ, dẫn đến chất lượng pháp bảo do nàng rèn cũng cải thiện. Song chẳng biết những món pháp bảo ấy có đủ sức tạm thời chống cự đòn sấm sét hung hãn tột độ kia không.

Phía trong mây đen liên tục phát ra tiếng nổ vang trời, từng đợt sấm chớp nổ tung giữa những đám mây.

Đây là lôi kiếp thuộc về đẳng cấp Nguyên Anh!

Kinh Mạch chỉ sở hữu tu vi Kim Đan, hắn tức khắc choáng đầu ù tai, thậm chí đứng cũng không vững.

Khoảnh khắc sấm sét đánh xuống, trận pháp phòng ngự được khởi động.

Ban đầu tia sét chỉ dày cỡ nhành liễu, càng về sau sức mạnh của nó càng lớn. Ánh sáng đỏ ngập tràn bầu trời, sấm sét rền vang từ trên cao. Pháp bảo phòng ngự lần lượt biến thành phế phẩm, hàng đống hố sâu sinh ra ở bờ biển, đá ngầm cũng hóa bột mịn.

Lôi kiếp thứ chín mươi trút xuống, tất cả pháp bảo lẫn trận pháp của Sở Nhược Đình mất tác dụng. Nàng bị đánh tới da tróc thịt bong và gào thét thảm thiết một cách mất kiểm soát.

“Sở Sở–”

Kinh Mạch vốn nghe lời nàng mà tránh xa nơi đây, nhưng giờ nghe nàng gào thê thảm thì nhịn hết nổi. Hắn liều mạng nhảy vào trận pháp rồi che kín một Sở Nhược Đình đã cháy đen dưới thân mình.

Hơi thở Kim Đan tu sĩ của Kinh Mạch khiến Thiên Đạo khựng lại, tia lôi kiếp cuối cùng bổ chệch xuống mặt biển.

Sở Nhược Đình may mắn thoát nạn nhưng nàng chẳng hề sung sướng.

Nàng phun ra một ngụm máu rồi mắng Kinh Mạch, “Ngươi điên hả? Nếu ban nãy Thiên Đạo không nương tay thì ngươi chết ngắc rồi!”

Kinh Mạch ôm Sở Nhược Đình, vùi đầu vào cái cổ đen thui của nàng và khóc nức nở, “Sở Sở, ta có chết cũng chẳng sao, ta chỉ sợ nàng chết thôi.”

Sở Nhược Đình ngẩn ngơ.

Lâu lắm rồi chả có ai quan tâm nàng sống hay chết, nàng bỗng không biết tiếp lời thế nào khi nghe tâm sự từ đáy lòng của Kinh Mạch.

Nàng đã dốc cạn sức lực để vượt qua lôi kiếp.

Bây giờ đan điền chứa linh khí dồi dào, còn kim đan biến mất. Bên trong thức hải có một đứa trẻ to bằng nắm tay đang say giấc, nhìn kỹ sẽ thấy nó mang gương mặt y hệt Sở Nhược Đình; đây đúng là nguyên anh được hóa thành thai nhi của nàng.

Kể từ đây, nàng chính thức bước chân vô hàng ngũ kẻ mạnh tại Phù Quang Giới.

Bất kể tương lai thế nào, hiện giờ Sở Nhược Đình thật sự vui mừng khôn xiết. Nàng như trút được gánh nặng và rúc vào lòng Kinh Mạch mà nhẹ nhàng nở nụ cười.

Oo———oOo———oΟ

Sở Nhược Đình kết anh thành công nhưng vẫn bị thương.

Sấm sét tạo ra những vết thương chồng chất mãi không khép miệng trên hai tay nàng. Kinh Mạch lo cuống cuồng, hắn thấy Sở Nhược Đình chuẩn bị ra ngoài bèn cấp tốc khiêng nàng lên vai.

Sở Nhược Đình thấy trời đất quay cuồng, nàng hoảng sợ túm tóc hắn, “Kinh Mạch! Ngươi làm gì thế? Mau thả ta xuống.”

Kinh Mạch ngoan cố đáp, “Không! Nàng bị thương!”

Sở Nhược Đình mếu máo giải thích, “Tay bị trầy da tay chứ đâu què chân.”

Kinh Mạch mở cửa rồi hỏi nàng, “Nàng muốn đi đâu, ta sẽ khiêng nàng.”

Sở Nhược Đình tính đi dạo trong thôn để xem có nguyên liệu phù hợp cho luyện khí không. Có điều bị hắn khiêng như vậy thì nàng đâu còn tâm trí làm việc nữa.

Hai người đang mải tranh cãi vì chuyện này lúc ánh sáng trắng của bùa dịch chuyển lóe lên tại cửa ra vào. Sau đấy Đại Anh ôm đao xuất hiện.

Đại Anh không ghé qua đây đã một thời gian.

Kinh Mạch thấy nàng ấy liền hào hứng chào, “A Ngũ! Lâu không gặp, tóc ngươi mọc dài dữ thế rồi à?”

Đại Anh hùng hồn đáp gọn lỏn, “Ừ.”

Ánh mắt nàng ấy dừng trên linh ngư khô.

Sở Nhược Đình đưa cho nàng ấy hai con.

Đại Anh ăn cá xong mới mở miệng thông báo, “Ma quân triệu hồi Kinh Mạch về Vô Niệm Cung.”

“Ma quân cần ngươi tới truyền đạt mệnh lệnh?” Sở Nhược Đình bối rối hỏi, chẳng lẽ ma quân không dùng bùa truyền âm.

Đại Anh nhìn về phía Kinh Mạch, nam tử tức khắc hoảng loạn lùi ra sau mấy bước.

Đại Anh trả lời, “Ma quân triệu tập hắn sáu lần nhưng hắn không đi.” Nàng ấy dùng chuôi đao chỉ khăn buộc trán thêu hoa văn mây của mình. “Đây là pháp bảo truyền lệnh của ma quân.”

Sở Nhược Đình nghe thế liền ngớ người.

Nàng ngỡ ngàng đưa mắt nhìn Kinh Mạch.

Kinh Mạch đã tháo chiếc khăn kia từ lâu, khi nàng tò mò hỏi thì hắn bảo nó siết đầu gây khó chịu. Nàng cứ tưởng đấy là đồ trang sức bình thường nên không hỏi nhiều.

Hắn học được cách lừa gạt từ lúc nào?

Mệnh lệnh của Thấp Hải ma quân mà Kinh Mạch cũng dám cãi lời, Sở Nhược Đình toát mồ hôi hột thay hắn.

Nàng vội hỏi, “Nếu Kinh Mạch đi ma cung thì có trở về không?”

Nếu ma quân muốn giao nhiệm vụ, nàng có thể đồng hành cùng Kinh Mạch. Nàng đã là tu sĩ Nguyên Anh nên đối phó với yêu thú cấp bảy là chuyện nhỏ, tiện thể củng cố tu vi luôn.

Đại Anh im lặng nhìn cá khô.

Sở Nhược Đình chợt cảm thấy hình như Đại Anh biết những việc Kinh Mạch không biết.

Nàng muốn đẩy Kinh Mạch ra chỗ khác nhưng hắn chẳng chịu. Sở Nhược Đình hết cách, nàng móc ra con ốc biển nhỏ rồi ném vô biển. “Mau nhặt nó về.”

Giờ Kinh Mạch mới lò dò chạy đi.

Sở Nhược Đình lại đưa hai con cá cho Đại Anh, nàng tiếp tục truy vấn, “Kinh Mạch đi ma cung làm gì? Bao giờ hắn về?”

Đại Anh chén sạch cá, nàng ấy cụp mắt xuống, đôi mắt luôn luôn lạnh nhạt lấp lóe nỗi khổ sở. “Ta không biết…bởi vì A Ngũ chẳng quay về. Sau khi A Ngũ chết, ma quân đã ném hắn vào đảo Táng Thi.”

Đảo Táng Thi là một bãi rác.

Ngày nào cũng có rất nhiều người chết tại Vô Niệm Cung, ma quân lười thiêu hủy thi thể nên sai người ném toàn bộ xác chết xuống đảo Táng Thi.

A Ngũ…

Sở Nhược Đình thẫn thờ. Nàng vô thức nhớ lại lần đầu gặp hắn; đấy là một người trẻ tuổi ôn hòa, hay cười tủm tỉm lúc nói chuyện.

Nàng biết ma quân rút hồn phách của Kinh Mạch, xem chừng Đại Anh cũng chịu cảnh tương tự.

Chính miệng Đại Anh chứng thực suy đoán trên.

Đại Anh nói, “Ma quân muốn biến chúng ta thành cao thủ lợi hại nhất Phù Quang Giới.”

“…Biến bằng cách nào?”

“Ma quân chọn một người trong số chúng ta để rút hồn phách và chế thành linh hồn của ma khí. Còn thân xác chúng ta được cải tạo thành một con rối bất khả xâm phạm.”

Toàn thân Sở Nhược Đình run rẩy, máu nàng như ngừng chảy.

Nàng nhìn về phía bờ biển, nơi Kinh Mạch đang lò mò kiếm ốc biển cho nàng. “Người được chọn…là ai?”

Đại Anh nhíu mày.

Nàng ấy sờ khuỷu tay nên Sở Nhược Đình mới phát hiện cánh tay nàng ấy đang dần biến thành gỗ; các khớp xương giống được liên kết bằng mộng và lỗ mộng[1], chúng cứng ngắc chứ không mềm dẻo.

“A Ngũ chết, ta thất bại, vì vậy ma quân gọi Kinh Mạch về.”

“Tại sao nhất định phải là các ngươi?”

Đại Anh kiêu ngạo ngẩng đầu, trang trọng nói, “Ma quân nuôi dưỡng hồn phách ba người chúng ta từ nhỏ, lòng trung thành của chúng ta dành cho ma quân có trời đất chứng giám. Chúng ta nguyện sinh ra vì ma quân, chết đi cũng vì ma quân.”

Oo———oOo———oΟ

Sở Nhược Đình suy sụp ngồi trên bậc thang trước căn nhà gỗ.

Đại Anh đã đi rồi.

Nàng ấy không thể mang theo Kinh Mạch.

Nhưng Sở Nhược Đình biết điều gì đến sẽ phải đến.

Sáng sớm hôm sau, Kinh Mạch đứng đối diện gương nước và một lần nữa buộc khăn lên trán.

Hắn xoay người nhìn Sở Nhược Đình đang ngồi yên cạnh bàn, rồi ngồi xổm xuống bên nàng. Nam tử cọ cọ mặt vào lòng bàn tay nữ tử, “Sở Sở, ta sẽ mau chóng trở về.”

Sở Nhược Đình vén tóc mái lưa thưa trên trán hắn, nàng chăm chú ngắm đôi mắt trong veo của thanh niên. “Nếu ngươi không trở về thì sao?”

“…Dù ta có về hay không, Sở Sở…cũng hãy ngày ngày vui vẻ nhé.”

Kinh Mạch vô cùng đau khổ, đây là cảm xúc hắn chưa bao giờ nếm trải. Mắt nam tử cay cay, hắn gom hết dũng khí mới thốt ra những lời này. Khi trút hết tâm tình thì nước mắt hắn cũng chảy xuống.

Kinh Mạch cuối cùng cũng biết mùi vị mang tên thương tâm.

Tay hắn ra sức chùi nước mắt nhưng chẳng thể khiến chúng ngừng rơi.

Hắn buộc phải rời đi.

Ma quân cực kỳ phẫn nộ, đây là lần duy nhất ngài nổi giận với hắn. Ma quân còn đe dọa nếu hắn không về Vô Niệm Cung thì ngài sẽ tự tay giết hắn, giết Sở Sở, giết dân cư quanh Thấp Hải.

Kinh Mạch chả quan tâm bản thân, hay bá tánh Thấp Hải, nhưng hắn quan tâm Sở Sở.

Trong nháy mắt, Sở Nhược Đình muốn nói: Ta sẽ đi Vô Niệm Cung cùng ngươi.

Môi nàng ngập ngừng, câu nói kia chẳng thành lời.

Vô Niệm Cung, là Vô Niệm Cung đấy.

Là nơi mà người bình thường tránh như rắn rết, nàng muốn đi thì khác gì bị điên? Nàng còn phải báo thù, còn đeo trên lưng kỳ vọng của phụ mẫu, nàng không thể đánh mất lý trí vì một ma tu nhỏ nhoi. Hơn nữa, nàng đi thì có ích gì? Đó là Thấp Hải ma quân! Ma quân sẽ nể mặt nàng mà không biến Kinh Mạch thành con rối chắc?

Mơ giữa ban ngày.

Thế nên lúc Kinh Mạch rời đi, Sở Nhược Đình chẳng nói gì.

Nàng xoay lưng lại, cự tuyệt nhìn hắn.
Chú thích

[1] “Mộng” và “lỗ mộng” là kết cấu chính để chế tác đồ nội thất của người cổ đại: không cần dùng đinh, những thanh gỗ vẫn có thể kết nối với nhau một cách chắc chắn.