Đừng Ép Anh Động Tâm

Chương 18: “anh đừng như vậy, tôi sợ.”



Editor: Phan
Dư Tư Nghiên bị một cuộc điện thoại gọi đi, Giang Điềm nhiều chuyện hỏi thêm một câu, Dư Tư Nghiên lại thần thần bí bí không chịu nói, Giang Điềm nghĩ đến bảy tám phần cũng là liên quan đến tên Kiều Thời Duyên kia, vừa nhắc tới người này, Dư Tư Nghiên liền nói chuyện mập mờ, Giang Điềm thở dài đành phải thả người đi.

Cùng Dư Tư Nghiên đến trạm tàu điện ngầm rồi tách ra, Giang Điềm liên hệ với Vương Nam, trực tiếp đến Xuân Thụ Cảnh.

“Người kia là ai?” Giang Điềm chỉ vào bóng người xa lạ trong video giám sát, tìm tòi trong đầu một vòng, cô nhíu mày nói: “Trước đây tôi chưa từng gặp qua anh ta.”

Tầm mắt Giang Điềm dừng ở trên màn hình tinh thể lỏng, hình ảnh dừng lại lúc người phục vụ đẩy xe thức ăn đi qua từ hành lang, vừa lúc đâm vào cô, từ góc độ trên màn ảnh nhìn thấy, đối phương đưa lưng về phía camera, sau khi hai người tứ chi va chạm ngắn ngủi, người phục vụ vội vã đẩy toa thức ăn rời đi.

Vương Nam ngồi trước phòng điều khiển, ông ấn nút tạm dừng, giải thích: “Hai ngày trước có tuyển thêm nhân viên tạm thời, hôm qua là ngày đầu tiên đi làm.”

Giang Điềm suy nghĩ, đưa ra yêu cầu, “Có thể cho tôi phương thức liên lạc của anh ta không?”

Vương Nam đẩy ghế đứng dậy, nói thẳng: “Tối hôm qua xảy ra chuyện, anh ta liền từ chức, cũng bởi vì là nhân viên tạm thời, cũng không cần làm thủ tục nhập chức, chúng tôi cũng không có thông tin chi tiết của anh ta.”

Ông đem kịch bản có sẵn người nọ bảo nói ra một mạch, đảm bảo không có sơ hở gì, sau đó không chớp mắt nhìn về phía Giang Điềm.

Giang Điềm đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó truy vấn: “Đến số điện thoại cũng không có?”

Vương Nam lắc đầu, thản nhiên nói: “Không có.”

Giang Điềm thở dài, nhìn chằm chằm hình ảnh giám sát một cách thất thần, với năng lực của cô, với tình huống trước mắt căn bản không có khả năng tìm được đối phương, nói cách khác dù là thực sự đối phương muốn hại cô, cô không chỉ không biết được động cơ, thậm chí đến hắn ta là ai cũng không biết.

Vương Nam sắc mặt không đổi, ngoài miệng thấp giọng trấn an: “Tôi có thể cho cô nghỉ vài ngày, hôm qua xảy ra chuyện quán bar ít nhiều cũng có chút trách nhiệm.” Ông dừng một chút, sau đó cười nói: “Mà cô yên tâm đi, sẽ không có lần sau.”

Giang Điềm chớp mắt mấy cái, Vương Nam đâu vào đấy phun ra chuỗi dài lời kịch bản, cô trong lòng càng lo nghĩ sâu, lời nói quán bar có trách nhiệm rõ ràng là lời khách sáo, thái độ của Vương Nam đối với cô cũng quá ôn hòa rồi, chưa nói đến việc không nói hai lời liền đồng ý cho cô xem camera giám sát, bây giờ lại còn cho cô nghỉ…..

Cho đến khi rời khỏi Xuân Thụ Cảnh, Giang Điềm vẫn không hiểu ra sao, cô uống phải nước khoáng có thuốc gây mê, nếu Trương Toàn chỉ là trùng hợp thấy, rồi nhân cơ hội xuống tay, vậy thì rốt cuộc ai đã đánh chủ ý lên cô, hay là nói người phục vụ chính là người của Trương Toàn?

Vòng một vòng lớn như vậy, Giang Điềm một chút ý nghĩ cũng không có, để tay lên ngực tự hỏi, cô ở Xuân Thụ Cảnh căn bản không đắc tội với người nào, có trải qua một việc không thoải mái duy nhất, chỉ có Lục Minh Chu.

Giang Điềm suy nghĩ một lúc, đi dọc theo con đường về phía trước, cũng không biết đã đi bao lâu rồi, sắc trời bắt đầu u ám, tầng mây ép tới rất thấp, tích tụ bên phải bầu trời, một mảng tối tắm mịt mờ, những hạt mưa rơi xuống kèm theo cơn gió mạnh thổi qua.

Dự báo thời tiết bảo là sẽ có những cơn mưa giông và sấm chớp vào buổi tối.

Giang Điềm sờ sờ túi xách, quên mang theo ô, cô đi đến tòa nhà bên phải, đúng lúc có người đẩy cửa ra, Giang Điềm nhìn lần đầu tiên đã nhận ra đối phương, là người chú đã nhét tiền boa cho cô ở bên ngoài phòng bệnh.

Hai người đi ngang qua nhau, đối phương rõ ràng không nhận ra cô, chạy chậm đến phía trước, khom người xuống bên cạnh chiếc ô tô con đỗ bên đường.

Giang Điềm thu hồi ánh mắt, nhìn tòa nhà đằng sau lưng, là triển lãm tranh được trang trí lịch sự tao nhã, trước cửa bày biện tấm poster ba chiều, chữ viết thoải mái thanh tân ghi thời gian mở cửa cùng từ tiếng anh ‘Free’.

Cơn mưa càng lớn, Giang Điềm suy nghĩ một lúc, đẩy cửa kính bước vào.

Bên trong lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, tổng cộng ba tầng, ở giữa có cầu thang xoắn ốc, giống như dây leo kéo dài hướng lên trên, trong phòng lấy ánh sáng rất tốt, trần nhà treo những ngọn đèn thủy tinh.

Cửa ra vào có để một cái bàn, các nhân viên thấy cô đến gần, liền mỉm cười đưa cho cô một cuốn sổ nhỏ, Giang Điềm đưa tay nhận lấy, vừa đi vào trong vừa cúi đầu lật xem vài trang.

Nội dung bên trong quyển sổ cũng không phức tạp, giới thiệu sơ lược về thời gian sáng tác và bối cảnh của những bức tranh, đối với họa sĩ giới thiệu càng ngắn gọn, chỉ in một dòng chữ cực nhỏ ở ngay trang đầu:

Chu Niệm, họa sĩ, nhiếp ảnh gia.

Giang Điềm tự hỏi vài giây, chưa từng nghe qua người này, cô thu hồi quyển sổ nhét vào trong túi, tầm mắt nhìn vòng qua một vòng, phần lớn là tranh vẽ người, đa số vẽ nhi đồng là chính, Giang Điềm đối với hội họa không hiểu biết nhiều lắm, tầng hai là các tác phẩm nhiếp ảnh, cô đang muốn lên tầng, điện thoại trong túi rung lên, “da da da” tiếng chuông đột ngột vang lên, Giang Điềm xấu hổ tắt điện thoại, nhưng một hồi sau, điện thoại lại reo, cùng với dãy số xa lạ.

Giang Điềm bước nhanh rời buổi triển lãm, trú ở dưới mái hiên, cô tiếp điện thoại, đối phương trực tiếp tung ra một câu: “Đang ở đâu?”

Giang Điềm khó hiểu: “Anh là?”

Đối phương hỏi lại: “Nghe không hiểu?”

Giọng nói có chút quen thuộc, giọng nam trầm, tiếng nói êm tai, Giang Điềm thử hỏi: “Lục Minh Chu?”

Bên đầu kia tựa như có tiếng cười trầm thấp, xuyên qua ống nghe truyền đến màng nhĩ, gương mặt Giang Điềm có chút bỏng, cô đưa di động ra xa một chút, Lục Minh Chu vẫn nói câu kia, Giang Điềm ngoan ngoãn báo địa chỉ, không nói được vài câu, điện thoại liền bị treo.

Giang Điềm: “…..”

…..

Lục Minh Chu cầm điện thoại, bỏ lại vào trong túi.

Tần Lệ ngồi đối diện anh, lúc này, nghiêng ngón tay cầm thìa nhỏ múc lấy cà phê, Lục Minh Chu thái dương trực nhảy, anh thu lại tài liệu trên bàn, một xấp thật dày, thấp giọng hỏi: “Sao lại nhiều như vậy?”

Tần Lệ chép miệng một cái, hếch cằm về hướng văn kiện trong tay Lục Minh Chu, “Cô nhóc này không có gì để tra, một nửa chỗ đó là của mẹ cô ta.” Anh ta buông thìa nhỏ xuống, hướng Lục Minh Chu nhướng mày: “Biết mẹ cô ta là ai không?”

Lục Minh Chu tùy tay giở trang, đọc nhanh như gió, anh thuận miệng đáp: “Đường Mật?”

Tần Lệ nhún nhún vai, lời ít ý nhiều nói: “Cũng không phải là trùng tên, chính là người hát 《Giấc mơ》, lúc trước ký hợp đồng với Thành Niệm, cũng được coi là nghệ sĩ thế hệ đầu tiên, danh tiếng năm đó nổi như cồn, chỉ là cũng rơi rất thảm, về sau liền lui vòng để kết hôn.” Anh ít nhiều có chút thổn thức, chẹp miệng, sau đó lại thở dài: “Nhưng mà chính là như vậy, người đến người đi, hôm nay có thể có người nâng ngươi lên, không chừng ngày nào đó liền tường đẩy ngươi ngã xuống.”

Nghe vậy, động tác ở đầu ngón tay Lục Minh Chu dừng lại, chợt lòng bàn tay nhẹ vuốt dọc trang giấy, không phát biểu ý kiến.

Tần Lệ thấy anh không lên tiếng, lại đổi đề tài, “Cậu bây giờ rảnh rỗi như vậy sao? Say rượu thua cá cược liền thực sự chạy đi giao chuyển phát nhanh.”

Lục Minh Chu cúi đầu như cũ, ánh mắt rơi vào mấy chữ bé bé lít nha lít trên trên văn kiện, anh không nhanh không chậm giải thích: “Hạng mục lớn nhất hơn nửa năm nay của Bác Ân chính là mảnh đất thôn Quan Bắc kia, giai đoạn trước phá dỡ hình như đã kết thúc, giai đoạn thiết kế hiện tại không vội, lại nói có Kỷ Thịnh rồi, tôi coi như cho mình được nghỉ.”

Tần Lệ thấy anh chững chạc đàng hoàng, không khỏi cười ra tiếng: “Nghỉ hay vẫn là đi tìm người.”

Lục Minh Chu vuốt chân trang giấy, chỉ cười không nói.

Tần Lệ còn nói tiếp: “Nhiều năm trôi qua như vậy rồi còn thực sự cần thiết sao? Cậu làm sao biết được cô bé ấy là ai và có thể thay đổi như nào chứ?”

Lục Minh Chu rõ ràng không muốn nhiều lời, anh đem mấy trang tài liệu gộp vào nhau, đẩy ghế dựa ra đứng dậy, khách khách khí khí nói: “Phiền cậu để bụng rồi, hai bức tranh của mẹ tôi có lẽ là điểm đột phá, tra ra được cô bé buộc tóc đuôi ngựa là ai, có lẽ sẽ biết năm đó chết…..” Anh dừng lại, không thể tiếp tục nói ra.

Tần Lệ không thể làm gì, thở dài ra một hơi, anh nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, mưa rất to, đập vào trên cửa kính lốp bốp rung động, anh đột nhiên nhớ tới cái gì, giọng nói khó nén lo lắng: “Trời mưa rồi, cậu lái xe tới à?”

Lục Minh Chu nhẹ gật đầu, đang chuẩn bị nâng bước đi ra ngoài, cánh tay Tần Lệ duỗi ra chặn trước anh, “Có thể lái xe không?” Anh dừng một chút, nói: “Để tôi đưa cậu về.”

Lục Minh Chu gạt tay anh ta ra, đôi mắt hơi ảm đạm, chợt lại cười yếu ớt: “Không sao.”

“Lục Minh Chu!” 

“Thật sự không có việc gì.”

…..

Giang Điềm tránh ở dưới mái hiên trú mưa, thời gian chờ đã lâu rồi, cô gọi điện thoại cho Lục Minh Chu, máy bận.

Cũng lạ, nửa tiếng trước, Lục Minh Chu ở trong điện thoại hỏi cô ở đâu cũng không nói để làm gì, cô rầu rĩ đã chờ anh lâu rồi, hay là dứt khoát rời đi.

Mưa càng rơi càng lớn, bóng người trên đường thưa thớt, cô lùi vào trong, nhưng vẫn bị hắt mưa bụi hơn nửa người.

Giang Điềm đành phải nhắn tin cho anh: Tôi đi về trước.

Đợi ba phút, không thấy trả lời.

Giang Điềm lại gửi đi một câu khác: Tôi đi đây.

Lại ba phút sau, vẫn đá chìm đáy bể.

Ngực Giang Điềm giống như bị đá nhỏ đè nặng, có chút ngột ngạt, cô mấp máy môi, tình thế khó xử, cô đem túi xách che lên đỉnh đầu, chạy vào làn mưa.

Cần gạt nước lắc lư trái phải, nước mưa tích tụ phía trước kính chắn gió lại bị gạt xuống.

Lục Minh Chu ngắt điện thoại, giọng nói Tần Lệ vẫn còn văng vẳng bên tai, đầu lưỡi anh hung hăng đá vào quai hàm, áp xuống tiếng tim đập phập phồng kịch liệt, di động rung lên hai cái, là tin nhắn của Giang Điềm.

Con đường phía trước rẽ một cái là đến triển lãm tranh của Chu Niệm, không tính đèn xanh đèn đỏ, ba phút là có thể đến.

Anh muốn cầm lấy điện thoại, nhưng đôi tay nắm tay lái lại không nghe sai sử, mu bàn tay nổi gân xanh, anh không nháy mát mà nhìn chằm chằm tình hình giao thông phía trước, xe trên đường không nhiều lắm, cần gạt nước lay động trái phải, liều mạng phân tán lực chú ý của anh.

Trán bắt đầu đổ mồ hôi, giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu dọc theo trán lăn xuống dưới, lướt qua cằm nhọn rơi xuống cổ áo rộng mở.

Đèn đường cùng vạch phản quang trên đường tạo thành những tia sáng chói mắt, từ cửa kính chiếc rọi vào, trong mắt ngắn ngủi nở rộ rồi lại thoáng vỡ vụn, Lục Minh Chu khẩn trương nuốt nước bọt, yết hầu nhấp nhô, trong đầu có chút hình ảnh hiện về, lại nhanh đến không có cách nào giữ lại, anh cắn chặt hàm răng, ép mình nhìn về phía trước. 

“Bụp ——”

Đột nhiên có người xuất hiện trong tầm mắt, Lục Minh Chu đột ngột đẫm phanh lại, thân thể theo quán tính mà đập về phía trước, lại bị dây an toàn trước ngực kéo về sau, hai nguồn lực hợp lại, khiến đầu Lục Minh Chu đập vào tay lái, trên trán chợt truyền đến một trận đau đớn thấu tim.

Lục Minh Chu cắn răng, hít một hơi.

Kìm lại cơn đau, anh chống tay lái ngẩng đầu mình lên, nhanh chóng cởi bỏ dây đai an toàn, kéo mở cửa bước xuống xe.

Mấy mét cách đó, cô gái cũng bị hoảng sợ, cô lảo đảo vài bước, ngồi phệt xuống trên lối đi bộ, hô hấp dồn dập.

Lục Minh Chu bước nhanh lên phía trước, cũng không rảnh lo máu đang chảy xuống từ trên trán, cực kì lo âu hỏi thăm.

Cô gái vẫn không hết sợ hãi, cô lắc đầu, hai tay chống lấy đầu gối đỡ mình đứng dậy, cô vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy người trước mắt trên trán máu hòa với nước mưa chảy xuống, cô run giọng nói: “Anh không sao ——”

Mới nói được đầu câu, cô thấy rõ người tới, tim đập lỡ một nhịp, cô lo lắng kinh hô ra tiếng: “Lục Minh Chu! Anh chảy máu!”

Lục Minh Chu ban đầu ngẩn ra, nhìn đến cô gái quen thuộc trước mắt, ngay sau đó phản ứng lại, cảm xúc bất an mãnh liệt trong ngực nhanh chóng dâng lên, kiềm chế sự tức giận đang gào thét không chịu khống chế, anh bỗng nhiên níu chặt cổ tay phải Giang Điềm, cả giận nói: “Không nhìn đường sao! Tôi mà chậm một bước cô có biết được hậu quả là gì không!”

Giang Điềm bị anh cao giọng quát sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cô giãy cổ tay, “Anh buông ra trước… Anh buông ra…..”

Không hề có hiệu quả, cổ tay bị cơ bắp mạnh mẽ vặn chặt, từng đợt đau muốn chết, tay trái Giang Điềm liều mạng gỡ tay anh ra, “Đau… Anh buông ra!”

Cánh tay lại bị anh đột nhiên túm lấy, Lục Minh Chu banh khuôn mặt, sắc mặt âm trầm, anh không chút do dự đem Giang Điềm ném về hướng ô tô, từng câu từng chữ mang theo sát khí âm tào địa phủ, “Nếu tôi chậm một bước! Cô mẹ nó liền chết dưới bánh xe! Có biết hay không!”

Giang Điềm sau lưng truyền đến đau rát, đuôi xương cụt tê dại làm toàn thân cô giật mình, cô ngã lên mui xe ô tô, nước mưa bùm bùm nện trên mặt, một lạnh một nóng, Giang Điềm thật sự không chịu nổi, nháy mắt trên khóe mắt rơi xuống nước mắt, hòa với nước mưa mơ hồ hai mắt đẫm lệ.

Cho tới bây giờ chưa thấy ai không nói lí lẽ như vậy, cô quy quy củ củ băng qua đường, rõ ràng là anh vượt đèn đỏ, hiện tại lại cho bộ dáng chuẩn bị ăn thịt người…..

Lục Minh Chu cúi đầu nhìn xuống, cánh tay chống trên bả vai Giang Điềm, lạnh lùng nói: “Nói đi!”

Giang Điềm chung quy là không chịu nổi, Lục Minh Chu tựa hồ đang tức giận ngập trời, cơn mưa to cũng không hề ngớt đi, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, cô chợt khóc thành tiếng, ngực bởi vì khụt khịt mà phập phồng kịch liệt, cô duỗi tay đẩy anh, Lục Minh Chu không chút nhúc nhích, cô lấy mu bàn tay lung tung lau nước mắt, nói năng lộn xộn, “Lục Minh Chu… Tôi sai rồi… Tôi… Anh đừng như vậy… Tôi sợ…..”

Cũng không biết chữ nào lôi thần chí gần như đã dập nát của Lục Minh Chu quay trở lại, phía sau lưng anh chợt cứng đờ, sau đó hàm răng đang cắn chặt dần buông lỏng ra, môi rớm máu, tạo thành một vòng đỏ.

Anh nặng nề thở ra một hơi, giọng khàn khàn nói ra mấy chữ: “Thật xin lỗi…..”

Yên tĩnh mấy giây.

Anh kéo Giang Điềm đứng dậy, nhưng lại không lui về sau, Giang Điềm va vào trong ngực anh, lại đụng mạnh thêm một cái, trong lòng Giang Điềm càng ấm ức, khóc nấc lên, lại bị tiếng mưa rơi xôn xao tách ra.

Giang Điềm hoảng hốt hoàn hồn, đôi tay đặt ở giữa hai người, đem anh đẩy ra, Lục Minh Chu lại liên tục thì thầm nỉ non “Thật xin lỗi”, theo tư thế ôm chặt lấy cô…..