Đừng Ép Anh Động Tâm

Chương 6: Sau này có mà —— quản thận



Editor: Phan
Bầu không khí xung quanh ngưng đọng lại.

Lời tuyên bố mạnh mẽ hào hùng của Giang Điềm như sấm dội mặt đất, trong khoảnh khắc, vài đôi mắt “xoẹt xoẹt xoẹt” quét về phía cô.

Trán Lục Minh Chu giật giật, biểu cảm có chút nghiền ngẫm, một hồi lâu sau, cũng chỉ có thể miễn cưỡng thốt ra một câu, “Cô suốt ngày suy nghĩ cái gì vậy?”

Giang Điềm không lên tiếng, giọng điệu Lục Minh Chu hơi nặng, sự hào hùng của Giang Điềm một giây trước lập tức xẹp xuống, cô lắc đầu.

“Đinh ——” Tiếng thang máy kêu lên.

Giang Điềm phản ứng nhanh, nhấc chân chạy ra ngoài, nhưng vừa mới ra khỏi thang máy, khuỷu tay cô đã bị người túm nhẹ, giây lát sau đối phương buông tay ra, Lục Minh Chu đứng phía sau cô, ánh mắt bảo cô đợi một chút.

Trông khí thế của anh quá cứng rắn, Giang Điềm dừng bước chân, thấy anh xoay người nói chuyện với bác sĩ nam bên cạnh, đám người ở đại sảnh tầng dưới ồn ào, làm cô không nghe được hai người nói cái gì, chỉ nghe được mấy từ vụn vặt.

Sau một hồi, nam bác sĩ nhàn nhạt cười, vỗ vai Lục Minh Chu, rất tự nhiên ôm lấy cô gái bên cạnh rời đi, Lục Minh Chu lúc này mới đi về phía cô, Giang Điềm ngẩng đầu nhìn anh.

Lục Minh Chu đút tay trong túi quần, đứng cách Giang Điềm hai bước chân, làm như vô ý hỏi, “Đi đâu đấy?”

Giang Điềm kéo kéo dây túi đeo ngang ngực, thì thầm, “Đi mua cơm.”

Lục Minh Chu nhướng mày, “Thật trùng hợp.”

Giang Điềm còn đang hoang mang, Lục Minh Chu đã liệt kê ra một danh sách dài các món ăn với giọng điệu thong thả.

Giang Điềm: “…”

Lục Minh Chu nhìn cô mấy giây, khóe môi gợi lên một vòng cung nhỏ, “Không phải cô nói là tôi có yêu cầu gì thì cứ việc nói sao?”

Giang Điềm không được tự nhiên mím môi, ánh mắt nhìn lên, “Tôi biết…”

Giang Điềm còn đang kinh ngạc, liền thấy Lục Minh Chu nheo nheo mắt, ý vị sâu xa nói, “Chẳng lẽ —— Cô chỉ tùy tiện nói chơi thôi sao?” Anh khẽ nhướng mày, cuối câu còn lên giọng.

Ánh mắt cô trầm xuống, “Tôi nói nghiêm túc mà.”

Giang Điểm có thể ngửi thấy ý đồ xấu trong cái ánh mắt cười như không cười của anh, người này chủ ý cố tình chèn ép cô.

Lục Minh Chu căn bản không cho phép cô từ chối, bổ sung như lẽ đương nhiên, “Mua rồi mang đến ngoại khoa ngực phòng 805.”

Vóc dáng Lục Minh Chu rất cao, trông phải hơn mét tám, Giang Điềm cao có mét sáu, cô hơi ngẩng đầu lên, sau một lúc, cô khẽ xoa xoa cổ, lấy điện thoại từ trong túi ra, “Lúc nãy không nghe rõ, anh có thể nói lại lần nữa không?”

Lục Minh Chu lặp lại một lần nữa, tốc độ nhanh đến nỗi Giang Điềm chỉ nghe loáng thoáng mấy chữ “Sủi cảo tôm”, còn chuỗi dài phía sau bị tự động cắt xén.

Giang Điềm: “…”

Lục Minh Chu phớt lờ vẻ mặt đầy oán giận của Giang Điềm, anh đưa tay phải ra, lòng bàn tay ngửa lên, “Đưa di động cho tôi.”

Giang Điềm do dự nửa giây, đặt điện thoại vào lòng bàn tay anh.

Lục Minh Chu nhận lấy điện thoại, hỏi hai chữ, “Mật khẩu.”

Giang Điềm nói một dãy số, ngón tay Lục Minh Chu thao tác nhanh chóng, sau một hồi, anh đã gõ vào đầy một bản ghi nhớ, một lát sau, anh đem điện thoại trả cho Giang Điềm.

Giang Điềm chậm chạp ngó qua danh sách đồ ăn, cô dời khỏi bản ghi nhớ, trước hết đổi mặt mã điện thoại.

Lục Minh Chu thu hết một màn này vào đáy mắt, trên mặt biểu cảm nhàn nhạt, theo sát né người sang một bên, đi đến thang máy phía sau lưng, Giang Điềm gọi anh lại, “Đợi đã.”

Lục Minh Chu kiên nhẫn xoay người, Giang Điềm thả lại di động vào trong túi, duỗi tay ra trước mặt anh, “Tiền đâu?”

Lục Minh Chu: “…”

Giang Điềm giật giật năm ngón tay, ngón cái cùng ngón trỏ còn phối hợp xoa xoa hai cái.

Lục Minh Chu dừng lại, đôi tay với vào túi quần sờ sờ, chỉ có nửa gói giấy ăn, tay phải anh lại tìm kiếm túi phía sau, miễn cưỡng lấy ra một tờ tiền giấy, đặt vào lòng bàn tay Giang Điềm.

Giang Điềm cúi đầu xem xét, trong tay là một tờ 20 nhân dân tệ bị gấp thành hình hộp vuông, cô yên lặng một giây, lại ngẩng đầu, mắt không nháy nhìn anh.

Cổ họng Lục Minh Chu khẽ động, “Không đủ à?”

Giang Điềm vẫn im lặng, lại thấy Lục Minh Chu lấy ra nửa gói khăn giấy bao bì sang trọng đưa cho cô, “Lau mồ hôi đi, trang điểm của cô nhòe rồi.”

Giọng nói thốt ra, anh ngay lập tức mỉm cười với cô, đủ làm lay động trái tim bao thiếu nữ, rồi anh mỉm cười thờ ơ quay về phía thang máy.

Giang Điềm: “…”

***

“A —— dừng lại dừng lại! Sao lại thế này!”

Cách một cánh cửa, âm thanh bên trong vẫn có 100% lực xuyên thấu.

Trần Minh cuống quít từ ghế dựa đứng lên, đang chuẩn bị mật báo, đã bị người trước mắt chặn lại, ông đành phải cúi mặt nói một câu, “Tiểu Lục tổng, Lục tổng ông ấy….” 

Lục Minh Chu giơ cánh tay phải vỗ vai Trần Minh một cái, nói một cách thấu cảm, “Tôi đều đã biết, Lục tổng ông ấy bệnh không nhẹ, mỗi ngày đều ăn không ngon ngủ không yên, mới có ba ngày mà đã sụt ba mươi cân.”

Môi Trần Minh phát run.

Ông đi theo bên người Lục Viễn Hoài nhiều năm như vậy, cũng có hiểu biết ít nhiều về tính tình đứa con trai này của ông ấy, ngày thường nhìn có vẻ nói chuyện rất tốt, cũng không có bộ dáng cao cao tại thượng, nhưng nếu đắc tội với người này, đó chính là ‘ăn không hết, gói đem đi’, Tiểu Lục tổng là người mang thù.

Lục Minh Chu đặt tay còn lại lên tay nắm cửa, cũng không đẩy cửa vào, anh mỉm cười, “Chú Trần à.”

Trần Minh là người hiểu chuyện, gãi đầu giả vờ bộ dáng ngớ ngẩn, “Các người nói chuyện, tôi đi vệ sinh.”

Nụ cười trên mặt Lục Minh Chu càng sâu, rút cánh tay đặt trên vai Trần Minh lại, đẩy cửa đi vào.

Hạng mục thi đấu thể thao, cực kì sôi động.

Lục Viễn Hoài nhịn không được vỗ tay, “Bóng tốt ái chà chà ——” ông kêu lên nửa chừng, nhìn thấy Lục Minh Chu tiến vào cửa, liền vội vàng giơ tay che ngực, giọng nói thay đổi 180 độ, “—— đau chết mất.”

Lục Minh Chu: “…”

Lục Viễn Hoài cau mày, ánh mắt ai oán, “Ai mở TV vậy? Ồn muốn chết.”

Lục Minh Chu khịt mũi, cầm điều khiển từ xa tắt TV, anh đi đến mép giường đứng yên, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: “Bố uống thuốc chưa?”

Lục Viễn Hoài nửa tựa trên đầu giường, tay ông vẫn che ngực như cũ, nhíu mày, “Không phải bố bảo anh đi mua đồ ăn sao?” Ông khịt mũi nặng nề một tiếng, “Mấy giờ rồi mà còn không cho người ta ăn cơm?”

Lục Minh Chu cười hào phóng, anh hắng giọng, nói vừa nghiêm túc lại hợp lí, “Còn không phải do con muốn ở bên bố nhiều hơn sao, đã tìm người chạy việc, nếu không sao có thể nhanh như vậy trở về đúng lúc mà bắt gặp ——”

Anh khựng lại, khiến Lục Viễn Hoài miễn cưỡng cười cười, anh lại nói tiếp, ” —— bố đang phát bệnh chứ.”

Lục Minh Chu thu lại vẻ tươi cười, mày kiếm cau lại, vẻ mặt lo lắng sốt ruột, “Đau như vậy, để con gọi bác sĩ cho thêm thuốc.” Vừa nói, tầm mắt anh vừa tự nhiên rơi về hướng chuông báo trên đầu giường.

Lục Viễn Hoài chậm rãi thở ra một hơi, tay che ngực hơi buông lỏng, mỉm cười nói, “Nó cũng không đau lắm.”

Lục Minh Chu lại cười, cao giọng, “Phải không?”

Lục Viễn Hoài nhìn con trai thay đổi vẻ mặt như bậc thầy Côn khúc, trong lồng ngực thoáng chốc tuôn trào một cỗ bi phẫn, ông dứt khoát không diễn nữa, không kiên nhẫn xua tay về phía Lục Minh Chu, “Tránh xa ra, đừng đứng gần ta như vậy.”

Lục Minh Chu nghe lời lùi về sô pha phía sau, xoay người ngồi xuống đệm êm ghế sô pha, tùy tiện lấy một cuốn tạp chí lật vài trang, sau đó hờ hững nói, “Công ty bố kí hợp đồng với mấy người không tồi, bố đây ánh mắt thật sáng suốt, tuổi già chí chưa già ——”

Ấn đường Lục Viễn Hoài nhíu lại, lạnh giọng đánh gãy lời, “Nói tiếng người đi!”

Tạp chí trong tay Lục Minh Chu được thu lại, bị ném trực tiếp xuống bàn, nói thẳng vào vấn đề, “Bố lại đang náo loạn cái gì? Bao nhiêu khỉ già làm xiếc của bố đâu rồi?”

Khóe miệng Lục Viễn Hoài run rẩy, ông cầm một chiếc gối lên ném về phía sô pha, “Còn không phải do chuyện tốt của anh à! Bố lúc tức giận bảo anh đi chuyển  phát nhanh anh liền cho là thật mà chạy đi đưa chuyển phát nhanh?!”

Lục Minh Chu tránh được một cú tấn công, anh cụp mi mắt xuống mỉa mai, “Hóa ra con nghe lời bố cũng là sai ư.”

Lục Viễn Hoài mắng, “Cái rắm!”

Lục Minh Chu khoanh tay gác sau đầu, anh nói một nửa giấu một nửa, rất có kỹ xảo trần thuật sự thật, “Cùng cá cược với đám người Kỷ Thịnh, chẳng phải con đã thua sao?”

Toàn bộ cơ mặt Lục Viễn Hoài cũng bắt đầy run rẩy, ông lạnh giọng ngắt lời, “Thua cuộc nên anh liền mặc kệ công ty bị phá sao? Anh lớn từng này rồi còn làm việc không suy xét hậu quả như vậy!”

Tuy nói như vậy, nhưng Lục Viễn Hoài tuyệt đối không tin, với hiểu biết của ông về Lục Minh Chu, Lục Minh Chu tuyệt đối sẽ không vì một cái cá cược nhỏ nhoi mà chạy đi làm chuyển phát nhanh, trong đó khẳng định có ẩn tình, chỉ là ông không biết, thằng nhóc thối này cũng không muốn nói.

“Công ty bị phá?” Lục Minh Chu đầu tiên chọn nghiêm túc, sau đó một lần nữa cười toe toét, “Tam thập nhi lập(1), con còn ba năm nữa, bố đợi một chút.”

Lục Viễn Hoài nghẹn gần chết, cái này là bản lĩnh bốn lạng đẩy ngàn cân(2), ông đấu không lại, phòng bệnh rộng rãi đột nhiên tĩnh lặng, nghĩ tới nghĩ lui ông đành thay đổi chiến lược, giọng điệu Lục Viễn Hoài dịu lại, “Cẩu Tử à, con về giúp đỡ ba ba đi, ba ba lớn tuổi, vất vả hơn nửa đời người rồi.”

Lục Minh Chu: “…”

Ông nghẹn ngào, mắt ánh lệ, “Cẩu Tử, ba ba thực sự mệt mỏi, muốn hiện tại thừa dịp còn có thể đi lại, liền đi Châu Phi xem voi, đi Thổ Nhĩ Kỳ ngồi khinh khí cầu, đi New Zealand sờ sờ bò sữa lớn.”

Lục Minh Chu: “…”

Cẩu Tử, nhũ danh mà người mẹ đang ở trên thiên đường đã đặt cho anh, Lục Viễn Hoài lúc còn trẻ rất thích văn học, thế nhưng lúc ấy lại tùy theo Chu Niệm làm bậy.

Khi còn nhỏ đám người Kỷ Thịnh sẽ không sợ sống chết mà gọi anh là “Nhị Cẩu Tử”, sau này mọi người đều hiểu chuyện, rất nhiều năm rồi không có ai gọi anh như vậy, những người kêu đều bị anh đánh cho suýt chút nữa không tìm thấy đường về nhà.

Lục Viễn Hoài vẫn còn đang diễn, một lần nữa nói trong nước mắt, “Đại Cẩu Tử, con giúp ba ba có được hay không?”

Lục Minh Chu vuốt vuốt huyệt thái dương, hiếm khi có được lúc đứng đắn nói, “Bố à ——”

Lục Viễn Hoài vui mừng trong bụng, cảm thấy việc này có chút giống diễn, đang cân nhắc có nên thêm hai giọt nước mắt hỗ trợ không, liền nghe thấy Lục Minh Chu mặt không biểu cảm mà bổ sung, “Không được.”

Lục Viễn Hoài: “…” 

Lục Minh Chu lại đứng lên, bước đến cuối giường, nghiêm mặt nói, “Việc này được giải quyết bằng hai cách —— hoặc là Kiến trúc Bác Ân đóng cửa, con sẽ về nhà. Hoặc là bố tìm cho con một người mẹ kế, nhân lúc càng già càng dẻo dai thì sinh cho con một thằng em trai, đến lúc đó đừng nói là đi New Zealand sờ bò sữa, bố có muốn xuất gia(3) cũng không ai cản bố nữa.”

Anh dừng lại, chế giễu một câu, “Chỉ là, trước đây  bố quản con, sau này có mà —— quản thận.”

Lục Viễn Hoài đen mặt như đít nồi, trực tiếp tung chăn từ trên giường bệnh nhảy xuống, “Thằng nhóc khốn nạn này!”

Lục Minh Chu không nghĩ tới màn hài kịch sẽ chuyển hướng như này, cảnh giác lui về sau mấy bước, “Sao đã động thủ rồi?”

Lục Viễn Hoài một bên cầm dép lê một bên sắn tay áo lên, bày đủ tư thế.

Sắc mặt Lục Minh Chu không nhịn nổi nữa.

Chợt tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc” vang lên.

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Giang Điềm trước tiên thò nửa cái đầu vào, trông thấy người đàn ông cao lớn, cô mới đẩy cửa tiến vào, bước về trước mấy bước nhỏ rồi dừng lại, sau đó nhẹ nhàng nói: “Lục Minh Chu, tôi đã mua đủ hết rồi.”

Vừa đúng lúc, Lục Minh Chu thả lỏng cảnh giác, nhấc chân đi về hướng cửa.

Lục Viễn Hoài ở phía sau rõ ràng ngẩn ra, sau đó cũng phản ứng nhanh, duỗi tay ném một túi hạt dẻ vào gáy Lục Minh Chu.

Lục Minh Chu lắc người, anh quay lại, đang định mở miệng trấn an, ai ngờ nghênh diện lại là cái túi hạt dẻ, chợt truyền đến giọng nói giận dữ của bố, “Thằng nhóc anh thế mà đến trẻ vị thành niên cũng không buông tha!”

Lục Minh Chu: “……….”