Đừng Gọi Tôi Ngủ Gật

Chương 3: Tôi tên Kha Tùy, không phải Ngủ Gật!



Có lẽ giữa hai người này thật sự có chút quan hệ cũng nói không chừng đó? Bỏ đi thôi, Lưu Cẩn nàng gần đây nhất định là rãnh rỗi không có chuyện gì làm rồi.

"Alo? Là Tần lão sư a, xin hỏi cô có chuyện gì sao?" Lưu Cẩn nhận điện thoại thuận tay tắt đi âm nhạc.

"Mấy đứa trẻ kia sao không hiểu chuyện như vậy a!" Lưu Cẩn nghe xong lời nói của Tần lão sư, nhịn không được nổ ra một câu như vậy. Hóa ra mấy đứa nhỏ vì một chút mâu thuẫn nhỏ lại ra tay đánh nhau, còn làm mẻ đầu nữa! Chuyện này còn đáng không!

"Tần lão sư, cô đợi chút, tôi lập tức qua đó!" ngắt điện thoại, Lưu Cẩn cầm lấy túi xách trực tiếp hướng đến phòng y tế mà chạy.

Rất may vết thương không phải rất lớn, Lưu Cẩn dẫn tiểu nam sinh đầu nở hoa kia vào khoa não, chuẩn bị cho hắn kiểm tra chi tiết một lượt xem thử có cái gì hậu di chứng các loại.

"Bác sĩ, đứa trẻ này thì làm phiền anh rồi" sau khi nhìn thấy nam sinh và bác sĩ vào phòng kiểm tra, Lưu Cẩn lúc này mới ỉu xìu ngồi ở trên ghế. Kha Tùy cảm thấy thế giới này thật sự nhỏ đến đáng thương, mới có mấy ngày không gặp mặt, cô thì lại chạm phải nữ nhân tên Lưu Cẩn này.

Chẳng lẽ nữ nhân này lại được người nào nhờ cậy, đưa người đến bệnh viện khám khoa não sao?

Đừng nói, Kha Tùy cô lần này vẫn thật sự là đoán trúng rồi..

"Lưu tiểu thư, chào cô a." Kha Tùy một tiếng chào hỏi trước, Lưu Cẩn mở mắt ra vừa nhìn đột nhiên đen mặt.

Chào gia hỏa, lại là cô! Mỗi lần thấy được cô tôi thì không có chuyện tốt gì!

Lưu Cẩn nhớ lại lần đầu gặp được Kha Tùy thì hại đến bản thân xém chút đi làm trễ, cho đến bây giờ cô ấy còn nhớ được tổ trưởng trong trường tên lão nam nhân đó mắng lớn đến tai sắp điếc "Lưu Cẩn, cô thân là cô giáo, lại dẫn đầu phạm sai! Cô có biết như vậy là làm gương xấu cho mấy đứa nhỏ không! Cô có biết không.."

Tóm lại mà nói, đây là một lần kinh nghiệm bi thảm.

"Ân, chào cô a.." Lưu Cẩn chào qua loa, có quỷ mới biết cô tên họ là gì a! Gặp mặt hai lần cũng không biết tự mình giới thiệu!

"Đúng rồi, chúng ta cũng tính là lần thứ ba gặp mặt rồi chứ? Vẫn thật sự là có duyên đó!" Kha Tuỳ thấy nữ nhân trước mắt bộ dạng sinh khí dồi dào kia, không biết tại sao bổng nhiên rất muốn trêu chọc cô ấy.

Quỷ mới có duyên với cô đó! Thành phố N thì lớn như vậy, cho dù tôi và cô có duyên, đó cũng là nghiệt duyên!

"Phải a, nếu chúng ta đã có duyên như vậy, vậy tiểu thư cô nhất định không để ý nói cho tôi biết tên của cô chứ?"

Lần trước điền bệnh án cũng là nữ nhân này điền tên mình, cả nhìn cũng không để nhìn một cái, vẫn thật sự là nữ nhân nhỏ nhen! Sau đó lại là trực tiếp vào phòng kiểm tra, cả kêu tên bệnh nhân cũng tránh..

Càng nghĩ càng giận, Lưu Cẩn cười như không cười nói, hận không thể một cái cắn nát răng!

"Lưu tiểu thư khách sáo rồi, tôi họ Kha tên Tùy." Kha Tùy nói rất là lạnh nhạt, vẫn là gương mặt liệt kia.

"Họ Kha tên Tùy.. Kha Tùy? Ngủ Gật (do giống phiên âm)!" Lưu Cẩn nghi hoặc lặp lại lần nữa, tiếp đó cười nói, "ha ha ha, cười chết tôi rồi, cô mặt liệt như vậy lại tên là Ngủ Gật! Cô nhất định là biết gần đây tâm trạng tôi không tốt, cố ý đến chọc cười tôi chứ?"

"Lưu tiểu thư.. xin cô nhớ rõ, tôi tên Kha Tùy, không phải Ngủ Gật!" KhaTùy nhìn thấy đối phương cười đến gương mặt giống như đóa hoa cúc, không kiềm chế được nghiến răng nhấn mạnh bốn từ cuối cùng.

"Ân ân, tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ không ở trước mặt cô ngủ gật, ha ha ha.." Lại là một tiếng cười phóng túng, Lưu Cẩn thấy tâm trạng muộn phiền mấy ngày qua ở trước mặt Kha Tùy toàn bộ biến mất sạch sẽ.

"Ở đây là bệnh viện, tiểu thư vẫn xin chú ý yên lặng." Một hộ sĩ tốt bụng nhắc nhở.

"Ah.. thật xin lỗi, tôi sẽ chú ý một chút." Lưu Cẩn lắng nghe đột nhiên bối rồi không ngừng, quả nhiên người vẫn là đừng quá đắc ý quên đi hình tượng!

Con mắt nhìn qua bên kia liếc một cái, Kha Tùy đang cười trên sự đau khổ của mình. Mặt liệt chết tiệt cô! Để a đầu cô đắc ý với tôi!

"Khụ khụ, xin hỏi vị nào là Kha tiểu thư?" Bác sĩ đúng lúc xuất hiện phá tan cục diện bối rối.

"Chính là tôi." Kha Tùy bước lên một bước, đi đến cái bàn phía trước.

Hộ sĩ lại ở ngoài cửa kêu lên, "Người nhà của Vương Trạch?"

"Thật xin lỗi, tôi không phải người nhà của hắn, tôi là cô giáo của hắn, xin hỏi đứa nhỏ này không chuyện gì chứ?" Lưu Cẩn vừa nghe thấy có người kêu tên của nam sinh kia, vội vã đi qua.

"Trong não đứa nhỏ không có máu tụ, có thể yên tâm, chỉ là trong khoảng thời gian vết thương chưa hoàn toàn tốt phải chú ý ăn uống, ăn đạm bạt nhiều chút thì tốt." Một bác sĩ khác từ phòng kiểm tra đi ra ngoài, nghiêm túc phân phó. "Được, cám ơn bác sĩ rồi. Tôi thì đưa đứa trẻ này về nhà." Lưu Cẩn cám ơn, nói xong thì dẫn nam sinh rời khỏi.

Trước khi đi, nàng bổng nhiên phát lòng từ bi hướng Kha Tùy từ biệt "Kha tiểu thư, vậy tôi đi trước một bước."

"Được, cô đi đường cẩn thận." Kha Tùy cũng lịch sự trả lời một câu. Đợi đến bóng dáng của Lưu Cẩn và nam sinh kia biến mất ở cuối hành lang, Kha Tùy mới trịnh trọng dò hỏi, "Bác sĩ Lý, bác chỉ con thường đau đầu là vì trong não của con có một khối u đè lên thần kinh?"

"Phải, nếu như conkhông nhanh chóng tiếp nhận phẫu thuật, khối u đó thì sẽ từ từ chèn ép thần kinh thị giác của con, con sẽ bị mù, nghiêm trọng còn sẽ uy hiếp đến tính mạng của con." bác sĩ Lý tình ý sâu xa nói.

".. Xác xuất phẫu thuật thành công có bao nhiêu?" Kha Tùy hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn là hỏi ra.

"Không đến 12%.. trình độ trị liệu trong nước còn xa không thể bảo đảm thành công phẫu thuật cắt bỏ khối u."

"Vậy nước ngoài thi sao?" Kha Tùy khẩn trương hỏi, hai tay nắm chặt đan xen vào nhau "50%"

"Nếu như con không làm phẫu thuật, còn có thể sống bao lâu?" Trầm mặt rất lâu, Kha Tùy mở miệng.

"Nếu như con uống thuốc đúng giờ? Chắc có thể sống đến 30 tuổi.."

"Được, con biết rồi. Cám ơn bác, bác sĩ Lý." Kha Tùy lạnh nhạt trả lời.

"Thời gian còn có không đến bốn năm có thể tiêu xài phung phí, mình nên thế nào cảm ơn ông trời ban ơn chứ?" Kha Tùy hoàn toàn không có ý thức coi là một người sắp chết, ngược lại lời nói mang theo may mắn tự nói với mình.

Cô đối với sống chết ngược lại là không có cái gì còn để ý, ân hận duy nhất là chưa có yêu qua bất cứ người nào. Xác thực sống cuộc sống của người trưởng thành hai mươi sáu năm thế nhưng cả một lần yêu đương cũng chưa có nói qua, cô làm người vẫn thật sự là quá thất bại a!

Nhìn thấy tác phẩm của mình chưa update xong, ở đáy lòng thở dài một hơi. Cho dù bản thân bốn năm sau thì phải chết, ít nhất cũng phải đem hố mấy vạn năm lấp xong rồi chết chứ!

Kha Tùy vùi đầu vào mã tự, tiếng gõ bàn phím vang lên trong căn phòng trống rỗng. Có chút khát nước, Kha Tùy rời khỏi ghế chạy đi rót cho mình một ly nước, con mắt nhìn thật sâu liếc nhìn thuốc trong túi, rồi lấy ra.

Uống xong thuốc, Kha Tuỳ mở trang mạng ra xem một chút lưu ngôn ở dưới văn, một lưu ngôn của bạn trên mạng tên là Tiểu Cẩn rất là có hứng, "Tác giả quân, da mặt của bạn thật sự dày a!" Tiếp theo bản thân tùy ý để lại câu nói xù lông ở phía dưới.

"Ha ha, da mặt của bổn quân rõ ràng rất mỏng!" Đúng đó, da mặt của Kha Tùy cô luôn mỏng, nếu như uống một chút thì sẽ đỏ mặt coi như là da mặt mỏng..

Hôm nay thì như vậy trước đi! Kha Tùy đưa tay tắt trang, thu dọn trên bàn một chút chuẩn bị đến quán bar kế bên uống chút rượu.

Hết chương 3