Đừng Gọi Tôi Ngủ Gật

Chương 4: Cô bạn anh ôm trong lòng là bạn của tôi



"Cho một ly rượu rum."

"Tiểu thư, rượu rum của cô." Kha Tùy gọi một ly rượu rum, bưng ly rượu từ từ đến một góc tương đối yên tĩnh hơn, từ từ uống.

"Tuy không có sống được mấy năm, nhưng không có nói không thể uống rượu!" Kha Tùy có chút vui mừng thì thầm, híp mắt nhìn đến một nơi rối loạn.

Bổng nhiên, một bóng người quen thuộc đập vào trong tằm mắt của Kha Tùy, sao lại là nữ nhân ngu ngốc đó? Nhíu chân mày, Kha Tùy phát hiện từ lúc quen biết nữ nhân Lưu Cẩn này, mặt liệt của cô có xu hướng rạn vỡ.

"Vị tiểu thư xinh đẹp này có thể nể mặt cùng uống ly rượu không?" Một vị quý công tử rất là nho nhã phái đến một nam tử bưng một ly chân cao đi đến.

"Ha ha, cám ơn ý tốt của anh trước, tự tôi có rượu." Lưu Cẩn nhấc lên ly rượu trong tay biểu ý đối phương đừng si tâm vọng tưởng, nhưng nam nhân đó hình như không thấy được miễn cưỡng nói, "Tiểu thư đừng rượu mời không uống đi uống rượu phạt, ở trong quán bar này không có nữ nhân nào dám giống như cô không lưu tình từ chối tôi, cô là đầu tiên, đồng dạng cũng là cuối cùng!"

"Vậy tôi cung kính không bằng tuân lệnh, uống xong ly rượu này anh thì có thể buông tha tôi rồi chứ?" Lòng biết chính mình lúc về sợ gặp phải kẻ này, Lưu Cẩn ngược lại cũng ngại từ chối tiếp, dứt khoác thuận theo cây leo xuống, nhận lấy ly rượu trong tay nam nhân, ở trước mặt người đó một hơi uống cạn.

"Được rồi, rượu tôi cũng uống xong rồi, anh có thể để tôi đi rồi chưa?" Lưu Cẩn đem ly úp ngược, bên trong không có một giọt rượu men theo ly chảy dọc xuống.

Nam tử thấy được Lưu Cẩn không hề phòng bị uống hết ly rượu mình đưa cho nàng, trong mắt trượt qua một tia sáng đắc ý, nụ cười có chút thô tục.

"Nếu đã uống rượu rồi, cô và tôi đừng ngại tìm địa phương cố gắng giao lưu tình cảm tiếp." Nam tử thuận thế bắt lấy eo của Lưu Cẩn, đem cả người cô ấy giam giữ ở trong ngực.

Ou! Sắc lang ngươi dám chiếm tiện nghi của lão nương! Trước giờ chỉ có nương T (gái mang tính công) ta chiếm tiện nghi người khác!

Nếu như ánh mắt có thể giết chết người, nam nhân sắc dục huân tâm (*) trước mắt này sớm thì bị cô ấy ngàn đau vạn quả rồi.

(*) sắc dục huân tâm: Tình dục làm con tim mù quáng.

Dùng sức giãy giụa được một chút, Lưu Cẩn khó chịu phát hiện, chính mình dùng không đủ sức, hơn nữa hình như còn bị người hạ thuốc cái loại giống như**

Ngươi vô lại, còn dám hạ thuốc ta!

Lưu Cẩn đang nghĩ thế nào mới có thể thoát nam nhân có ý đồ khôn lường với mình này, bổng nhiên nghe được giọng nói quen thuộc

"Vị tiên sinh này, cô bạn anh ôm trong lòng là bạn của tôi. Nếu như anh không để ý, vẫn xin đem cô ấy giao cho tôi tốt hơn, nếu không tôi không để ý ngày mai sẽ ở tòa án hoặc là trong tù thấy được anh" Kha Tùy vân đạm phong khinh nói để ngôn ngữ của nam nhân hoảng hốt, ngôn ngữ sắc mặt thay đổi vô số, cuối cùng vẫn là tức giận hừ một tiếng, đem Lưu Cẩn nhét vào trong tay của Kha Tùy.

Ngửi được mùi vị quen thuộc, Lưu Cẩn lúc này mới hoàn toàn yên tâm dựa ở trong lòng của Kha Tùy, nhiệt độ trên mặt từng chút từng chút dâng cao, hơi thở hương rượu nhàn nhạt trên người Kha Tùy xông vào khoang mũi, tim của Lưu Cẩn không chịu khống chế đập nhanh một nhịp.

"Ê! Ngủ Gật, cô để ta đánh một cái có được không?" Nếu như nói Lưu Cẩn nữa câu trước có chút nhã từ không rõ, nữa câu sau thì có thể phỏng đoán rất rõ được cô ấy chung quy là Ngủ Gật hay là Kha Tùy.

"Cũng nói rồi, tôi tên Kha Tùy, không phải Ngủ Gật!" Kha Tùy bắt đầu tuyệt vọng nói, người trong lòng vẫn rất không tự giác khiêu chiến giới hạn của cô.

"Tôi mặc kệ cô tên Kha Tùy hay Ngủ Gật, tôi thì muốn kêu cô Ngủ Gật!" Lưu Cẩn đầu óc phát choáng đem đầu nhích gần đầu vai Kha Tùy, khí tức nồng ấm mềm mại phả ở bên tai cô ấy.

"Cũng nói rồi, đừng kêu tôi Ngủ Gật!" Kha Tùy cảm thấy bản thân hôm nay ra cửa quên coi hoàng lịch rồi, sớm biết thì nên tránh nữ nhân như yết xà (*) này.

(*) Yết xà: Rắn và bò cạp.

"Nóng.. tôi rất nóng.." Đầu của Lưu Cẩn ở trên vai Kha Tuy cọ lấy cổ của Kha Tùy, nhiệt khí thở ra đốt cháy trái tim của đôi bên.

"Ngoan, đừng lộn xộn, chúng ta trở về, về nhà hạ nhiệt cho cô." Kha Tùy ổn định tâm trí, quấn quanh thân thể như lửa của Lưu Cẩn, vừa lê vừa kéo đem nàng kéo vào trong chiếc xe, Kha Tùy vì chăm sóc Lưu Cẩn bất đắc dĩ ngồi đến phía sau, hơn nữa còn muốn phòng ngừa bác tài xế dùng ánh mắt khác lạ nhìn mình và Lưu Cẩn, chỉ đành che lấy cánh môi đỏ sẫm của Lưu Cẩn, một bên bối rối giải thích nói là bạn bè uống say, không khí lại nóng.

Lại không ngờ, một cái lưỡi nhỏ linh hoạt ướt trơn nhẹ nhàng liếm láp lòng bàn tay của Kha Tùy một cái, để đáy lòng của cô siết chặt theo, hô hấp rõ ràng chậm trễ.

Rất không dễ dàng xuống xe, Kha Tùy nữa đỡ nữa ôm Lưu Cẩn đi vào thang máy, rất may bây giờ đã là một hai giờ sáng, người của cả tầng lầu cơ hồ đều đang ngủ, cũng không có người chú ý được khác thường giữa hai người. "Lưu Cẩn, cô đi chậm một chút!" Kha Tùy thấy Lưu Cẩn vừa ra thang máy liền đẩy mình ra đi về phía trước, rất là bất đắc dĩ ở phía sau kêu lên một tiếng.

"Tôi không có say.. tôi không say, tôi chỉ là cảm thấy.. rất nóng rất nóng!" Lưu Cẩn lao đảo hướng đến phòng của Kha Tùy trong ấn tượng mà đi.

"Này, tôi đỡ cô đi, cô cẩn thận nhìn đường chút." Kha Tùy cảm thấy nói đạo lý với con quỷ say này đồng dạng như ông nói gà bà nói vịt, dứt khoác cũng không nói Lưu Cẩn uống say rượu, chỉ là dặn dò nàng nhìn dưới chân để tránh chân trái đạp trúng chân phải đem chính nàng vấp ngã cùng lúc còn muốn đem Kha Tùy cô kéo xuống nước.

"Tôi biết mình đi đường!" Lưu Cẩn chợt hô lớn một tiếng, xém chút thì phải đụng đầu lên tường rồi. Vẫn may Kha Tùy mắt tật tay nhanh kéo chặt lấy cổ tay của Lưu Cẩn, cơ thể Lưu Cẩn không chịu khống chế đụng trúng lồng ngực của Kha Tùy phát ra một tiếng vang, ngay sau đó Kha Tùy cũng yếu ớt ho khan mấy tiếng, cuối cùng móc ra chìa khóa, đột phá gian nan khó khăn trở về nhà.

"Cô ở đây ngoan ngoãn ngủ cho tôi!" Kha Tùy đem cái tên gia hỏa ở trong lòng kia rất là mơ hồ quăng lên giường rồi chính mình đi rút hai bộ đồ ngủ trong ngăn kéo ra, một bô ̣chưa từng mặc là chuẩn bị cho Lưu Cẩn, còn có một bộ là bản thân cô mặc.

"Cô là ai? Muốn làm gì với tôi!" Lưu Cẩn dùng sức che lấy ngực, một bộ dạng ngoan cường thà chết cũng không phục ngược lại làm cho Kha Tùy cười đến cong mi mắt, "Lưu Cẩn cô yên tâm, tôi không phải cái gì sắc lang, tôi là Kha Tùy."

"Huh? Cái gì Kha Tùy a, tôi còn muốn tiếp tục ngủ gật đó!" Lưu Cẩn trở người chuẩn bị tiếp tục ngã đầu ngủ, cuối cùng vẫn là bị nóng tỉnh lại.

Nàng khó khăn rên rỉ một cái, thanh âm mềm mại tê xương, nhịp tim của Kha Tùy càng nhanh thêm chút, không kìm được buồn bực, vẫn thật sự là rượu không say người người tự say! Đem điểm hoang tưởng đó trong lòng bỏ lại sau não, Kha Tùy lại leo lên giường đem Lưu Cẩn kéo lên.

Thân thể vừa tiếp xúc đến thân thể Kha Tùy, Lưu Cẩn cả người an tâm thở phào một hơi. Sau đó cả người ngã ra sau, mang theo Kha Tùy bị Lưu Cẩn kéo xuống, Kha Tùy úp trên người Lưu Cẩn, hơi thở quấn quít lấy nhau, rất là ám muội, không khí một chút trở nên tế nhị, Kha Tùy thấy người dưới thân, hơi thở không kìm được rối loạn rồi.

"Đứng dậy, tôi đưa cô đi tắm!" Nghiến răng, Kha Tùy nổ lực bình ổn tâm trạng rung chuyển của mình, dùng sức kéo Lưu Cẩn giống cái đầu heo chết tiệt từ trên giường leo lên.

"Kha Tùy, cô.." Lời Lưu Cẩn còn chưa nói xong, thì bị Kha Tùy lôi vào phòng tắm.

Cánh cửa 'rầm' một tiếng đóng lại, trong không gian yên tĩnh ẩn ẩn truyền đến tiếng nước.

Hai tay run giúp Lưu Cẩn cởi xuống quần áo, thấy toàn thân uyển chuyển của nàng, Kha Tùy nhịn không được nhổ ra một câu, "Xem không ra cô vẫn có nội hàm dã man!"

"Cô mới biết a.." Lưu Cẩn mang theo một tia ý say, dương dương tự đắc trả lời.

"Có nội hàm nữa cũng phải tắm rửa sạch sẽ cho tôi!" Kha Tùy nhìn theo nữ nhân say ở trước mắt, góc trán bầm tím có chút sưng.

Đặc biệt thân thể bóng mướt của con người kia bị nước làm ướt không phòng bị dựa vào trong ngực mình, đáy lòng có chút cảm giác quái dị, Kha Tùy vừa muốn mở miệng nói, "Này! Cô.."

"Ngô.." Lưu Cẩn ngẩng đầu liếc nhìn cô, tựa hồ là không chịu được cô nhiều lời, trực tiếp dùng môi của mình phong lấy miệng của cô. Kha Tùy chỉ cảm thấy trong lòng có sợi dây đàn đứt rồi, bộ não lừ lừ đừ đừ, không biết phản ứng như thế nào.

Cảm thấy được đối phương hồi đáp lộn xộn nụ hôn của mình, Lưu Cẩn hài lòng híp mắt, tiếng rên không hề keo kiệt từ trong cổ họng tràn ra

Chuyện sau này trở nên thuận theo tự nhiên, Lưu Cẩn vì cơ thể vô lực, không thể không đem quyền chủ động cho gà mờ Kha Tùy không hề trãi nghiệm. Nhưng mà rất may Lưu Cẩn có kinh nghiệm làm T (công), biết làm sao mới có thể để nữ nhân thỏa mãn, liền bắt đầu chỉ đạo Kha Tùy.

"Hôn tôi.." Lưu Cẩn nhẫn nại chỉ đạo Kha Tùy, giương lên cái cổ trắng nõn theo động tác của đối phương. Kha Tùy thuận theo nụ hôn bên miệng của Lưu Cẩn, đem cơ thể mềm mại chắn ở trên gạch men phòng tắm, nước nóng xối lấy cơ thể của hai người. Kha Tùy hưng phấn mở hàm răng của Lưu Cẩn ra, đầu lưỡi vô sư tự thông (không thầy dạy mà tự hiểu) ở bên trong khoấy động, quấn lấy lưỡi của Lưu Cẩn, tiếng rên đứt quãng ở bên tai vọng lại.

Một tay mượn lấy cơ thể của Lưu Cẩn trượt xuống, một tay khác từ từ di chuyển lên, từ bụng dưới bằng phẳng trượt qua trực tiếp đến trên nơi tròn trịa đầy đặn, hòa theo tiết tấu, ngón trỏ và ngón cái nắn quả thực màu đỏ của đỉnh núi cho ra, cảm thấy nó từng chút từng chút từ mềm trở nên cứng.

Lưu Cẩn bị động tác thân mật của Kha Tùy kích đến toàn phân phát run, thân thể càng thêm dính lấy Kha Tùy.

Nụ hôn tinh tế rơi ở trên cái cổ thon dài, để lại từng dấu vết hôn đỏ sậm, nhiệt khí thăng lên quanh quẩn cơ thể của hai người, cái đẹp lờ mờ bằng hoặc hơn một chút.

"Ah.. nhanh.. vào nhanh đi, tôi chịu không nổi rồi.." Lưu Cẩn run giọng, rất là khó chịu ra lệnh.

Khoảnh khắc trầm lặng, Kha Tùy áy náy nói, "Nhưng mà tôi.. tôi không biết a!" nhất niệm (một suy nghĩ) thiên đường nhất niệm địa ngục, đến được chỗ Kha Tùy chính là nhất ngữ (một lời nói) địa ngục rồi..

"Không sao.. không sao đâu.." Lưu Cẩn một hơi bực bội ở trong lòng, không biết sao cô không nói sớm a! Hại tôi treo lơ lửng như vậy không lên không xuống!

Cam chịu đè xuống hỏa khí trong lòng, Lưu Cẩn thở gấp, nhẫn nại nói, "Tôi dạy cô" Nói xong cũng không đợi Kha Tùy phản ứng lại, trực tiếp nắm lấy tay của cô, di chuyển dưới thân mình.

"Ngô ah.." Lúc trống rỗng được ngón tay lấp đầy, Lưu Cẩn nhịn không được rên nhẹ một tiếng.

Kha Tùy chỉ cảm thấy ngón tay của mình một đoàn ẩm ướt nóng hổi mềm mại bao lấy, không hề cản trở thông suốt đến đáy. Kha Tùy trực tiếp để Lưu Cẩn đau đớn kêu ra tiếng, thở dốc mấy cái, lại nghe được giọng nói não nề của Kha Tùy, "Thật xin lỗi, tôi.. tôi làm đau cô rồi."

Lưu Cẩn thật sự cảm thấy chuyện làm tình cùng gà mờ này so với lần đầu của cô ấy còn đau hơn a!

Ngón tay của Kha Tùy luôn chôn ở trong người mình không dám có chút động tác nào, sợ lại làm đau nàng.

Lưu Cẩn thấy được Kha Tùy thận trọng đối với mình như vậy, trong lòng ấm áp, liệt vào điểm đó đột nhiên thích ứng của chính mình, chậm rãi mở miệng, "Có thể rồi, cô cử động đi.."

Kha Tùy không có nói, trực tiếp dùng động tác hồi đáp lời nói của Lưu Cẩn, ngón tay dán lên tường thịt, thử vào ra, đợi đến khi thấy được biểu tình của Lưu Cẩn không đau khổ nữa, mới bắt đầu tốc độ nhanh chóng.

"Đúng.. cứ như vậy, trước chậm sau nhanh.. hú hú.." Lưu Cẩn chợt bắt đầu cảm tạ nghề nghiệp giáo viên này dạy dỗ cô, phải nhẫn nại chỉ dẫn 'học sinh' của mình! Vừa chịu chỉ bảo, vừa không biết thì hỏi, còn thật sự rất phối hợp.

"Lực đạo như vậy vẫn thỏa mãn sao?" Kha Tùy tà mị khơi lên khóe miệng, giọng nói trầm thấp khàn khàn u u nói.

"Ngủ gật! Cô.. ah.." Lưu Cẩn nghe ra ý vị trêu chọc trong lời nói của Kha Tùy, vừa muốn mở miệng quát mắng cô, cơ thể lại bị nặng nề va chạm một cái.

"Ah.. đừng, đừng.. dừng! Dừng!" Đại não của Lưu Cẩn trống rỗng một mảng, khoái cảm xung kích mỗi một sợi thần kinh. Cuối cùng một ngọn sóng khoái cảm xông đến, Lưu Cẩn yêu kiều thở một tiếng ôm chặt lấy cơ thể của Kha Tùy, trực tiếp ngất đi.

Kha Tùy ôm Lưu Cẩn hôn mê đi qua, tỉ mỉ vì mình và nàng lau sạch thân thể, sau đó thay đổi đồ ngủ dìu nàng vào phòng ngủ của mình.

Hết chương 4.