Đừng Gọi Tôi Ngủ Gật

Chương 8: Yêu em, Tùy



Thời gian trôi qua rất nhanh, hôm nay đã là ngày cuối cùng hợp đồng quy định rồi, Kha Tùy quả nhiên giống như bản thân nói không trở về, Lưu Cẩn âm thầm thu dọn hành lý của mình, rời khỏi căn nhà cùng Kha Tùy sống chung, hợp đồng cũng vì thế hủy bỏ.

Xa mình xa nhà đã sáu ngày rồi, Kha Tùy một cuộc điện thoại cũng không có gọi, Lưu Cẩn không thể không bắt đầu nghi ngời mình và Kha Tùy có phải từng nói qua yêu đương không. "Kha Tùy, cô mau trở về đi, tôi còn có một câu luôn không có nói cho cô biết.." Lưu Cẩn đứng ở dưới lầu họ từng sống, căn phòng đó vẫn như cũ không có nữa điểm ánh sáng, con mắt ảm đạm rủ xuống, nàng không chịu được bấu chặt móng tay của mình.

Phải rồi, mình và cô ấy chẳng qua là hợp đồng luyến ái mà thôi, bây giờ chẳng qua là thời gian vừa đến, tất cả trở về điểm ban đầu mà thôi.

Không nản lòng mở ra bài Lâm An Nhất Mộng, hiển nhiên vẫn là thời gian Kha Tùy rời khỏi. Lưu Cẩn một lần lại một lần làm mới trang web, chờ đợi kỳ tích sinh ra, nhưng mà..

Trái tim từng chút từng chút trầm xuống, cửa phòng bị người gõ lên, lòng của lưu Cẩn lại bị nhấc lên, là cô ấy đến tìm mình sao?

"Xin hỏi là Lưu Cẩn tiểu thư phải không?" Mở cửa ra, thấy được là một nam tử trẻ tuổi treo nụ cười chức nghiệp.

"Là tôi, anh tìm tôi có chuyện sao?" Lưu Cẩn thu lại nụ cười hân hoan, bình đạm hỏi.

"Là thế này, tôi là nhân viên đưa thư, chỗ này có một phong thư mang tên Lưu Cẩn. Vẫn mời Lưu tiểu thư nhận."

"Cám ơn" lễ phép tiếp nhận thư tín, Lưu Cẩn đóng cửa phòng, ngồi ở trước máy tính xé ra phong thư.

Thì ở thời điểm này, hệ thống sưu tập của Tấn Giang bổng phát ra nhắc nhở, Lâm An Nhất Mộng update rồi! Lưu Cẩn bỏ xuống lá thư trên tay, nhấn mở chương ra, không kịp chờ đợi nàng nhìn lên.

Từ khi Kha Tùy rời khỏi nhà, Lưu Cẩn trái lại lần nữa xem Lâm An Nhất Mộng, đem chương lần trước nợ một lần đọc xong hết.

[ "Tiểu vương gia, ngươi có nghĩ đến không! Điện hạ sớm thì muốn giết ngươi rồi, nếu không phải cấm kị uy vọng trong nhân gian của ngươi, điện hạ cũng sẽ không đến bây giờ ra tay với ngươi. Không xứng đáng rồi, tiểu vương gia!"

"Nghĩ đến Hoàn Nhan Hoằng ta cả đời vì quốc gia vì xã tắc, đến bây giờ lại rơi đến cục diện như thế! Nếu như ông trời thương tiếc thấy, kêu Hoàn Nhan Lượng không thể chết tốt!" Cẩn nhi, bây giờ nàng chắc trở về thời đại thuộc về nàng chứ? Xin nàng tha thứ ta tự chủ trương, ta chỉ hy vọng sau khi nàng trở về thời đại đó, có thể quên được ta.

"Tướng quân, đại sự không ổn! Quân Tống đánh đến rồi!" Một tiểu tướng vội vã chạy qua, kề ở bên tai của tướng lĩnh đại Kim nhẹ giọng nói ra.

"Các ngươi trông coi tốt Hoàn Nhan Hoằng cho ta! Nếu như hắn chạy rồi, cẩn thận cái đầu của các ngươi!"

Quân Tống đến rất nhanh, không bao lâu thì đánh đến quân Kim thua tan tác, mà quân lính vốn phụ trách trông coi Hoàn Nhan Hoằng sớm thì chạy đến không hình không bóng rồi, chỉ có Hoàn Nhan Hoằng một mình đứng tại chỗ không hề bận tâm nhìn theo tướng quân trẻ tuổi trang bị đầy đủ từ từ đến gần mình.

"Hoàn Nhan Hoằng, không ngờ có một ngày ngươi cũng sẽ bại ở trong tay ta đó? Nói cho ta biết, ngươi đem công chúa đưa đi đâu rồi!" Hàn Ngạn Chất tay cầm trường kiếm, khí phách dâng trào nhìn Hoàn Nhan Hoằng.

Hoàn Nhan Hoằng không hề lo sợ nhìn thẳng Hàn Ngạn Chất "Cẩn nhi chỉ là đi nơi nàng ấy nên đi, không thể bẩm báo khác. Còn về ngươi nói ta bại ngươi ở điểm này, ta không có gì để nói."

"Đi, đem kiếm của ngươi cho hắn!" Hàn Ngạn Chất đạp tên quân sĩ bên người một cái, ra lệnh hắn đem kiếm đưa cho Hoàn Nhan Hoằng.

Hàn Ngạn Chất muốn quan minh chính đại thắng Hoàn Nhan Hoằng, đem vinh dự của hắn toàn bộ đạp ở dưới chân, hắn muốn dùng sự thật chứng minh mình mới là anh hùng của công chúa!

"Cám ơn Hàn tướng quân." Hoàn Nhan Hoằng cũng không tranh cãi, nhận lấy trường kiếm tiểu tướng đưa qua, hai người như thế bày ra tư thế, quyết trận tử chiến.

Quân Tống thấy chủ tướng của mình và tiểu vương gia của Kim quốc so võ, rối rít tự giác lùi ra sau, cho hai người một trận địa trống rất lớn.

Hai người giao thủ vô cùng hồi hợp, Hoàn Nhan Hoằng chiếm hết thượng phong, Hàn Ngạn Chất tránh không vững, bị đối phương gạt đi trường kiếm trong tay.

Hoàn Nhan Hoằng thấy được Hàn Ngạn Chất tất bại vô nghi (không tránh khỏi thua cuộc), muốn lúc này thu tay, suy cho cùng Hàn Ngạn Chất mới là thật sự thích hợp lưu lại bên công chúa đại Tống Triệu Cẩn. Suy nghĩ như vậy, Hoàn Nhan Hoằng bỏ xuống trường kiếm, chuẩn bị vươn tay đỡ lên Hàn Ngạn Chất, ai đoán được dị biến xảy ra, Hàn Ngạn Chất hai mắt đỏ ửng nhặt lấy trường kiếm Hoàn Nhan Hoằng quăng trên đất hướng đến Hoàn Nhan Hoằng đâm tới..

"Hàn Ngạn Chất, ngươi dừng tay cho ta!" Ngựa hí một tiếng, một trang phục thiếu nữ trên lưng ngựa nhảy xuống.

Nhưng mà đã muộn rồi, thân kiếm của trường kiếm đã đâm vào thân thể của Hoàn Nhan Hoằng, máu tươi từ miệng vết thương phun trào mãnh liệt ra ngoài, nhuộm đỏ áo giáp.

"Công chúa điện hạ.." Hàn Ngạn Chất không kịp ngăn cản động tác của Triệu Cẩn, Triệu Cẩn thở gấp chạy đến quỳ ở trước mặt Hoàn Nhan Hoằng, để cô ngã ở trong lòng chính mình.

"Khụ khụ.. Cẩn nhi, sao nàng còn không đi.." Hoàn Nhan Hoằng ngã vào lòng Triệu Cẩn, máu tươi theo khóe miệng trào ra, Triệu Cẩn sớm đã rơi nước mắt đầy mặt, dùng tay áo của mình giúp Hoàn Nhan Hoằng lau khóe miệng.

"Hoàn Nhan Hoằng, ngươi từng hứa với ta sẽ không.. sẽ không tham gia trận chiến tranh này, tại sao ngươi vẫn là đến?" Triệu Cẩn nghẹn ngào, dùng tay che lấy vết thương của Hoàn Nhan Hoằng, máu tươi lại nhuộm đỏ ngón tay trắng nõn của Triệu Cẩn.

"Cẩn nhi, để.. để ta nói xong.. khụ khụ, ta sợ sau này ta cũng không có cơ hội nữa."

"Ngươi nói đi, ta ở đây nghe!" Triệu Cẩn ôm chặt thân thể Hoàn Nhan Hoằng trượt xuống, lệ rơi theo tiếng.

"Người ta yêu luôn là nàng.. khụ khụ, ta và Nhã nhi không có xảy ra bất cứ quan hệ nào.. nàng.. nàng vẫn là không thể tiếp nhận tình yêu của ta sao?"

"Ta biết! Tất cả của ngươi ta đều biết! Ta chỉ là giận ngươi không đến tìm ta!" "Nếu như.. còn có kiếp sau.. khụ khụ, ta nhất định sẽ không buông tay!"

"Ngốc quá, người ta yêu luôn là ngươi, cũng chỉ có ngươi!" Máu tươi của Hoàn Nhan Hoằng thấm ướt chiếc nhẫn trên tay của Triệu Cẩn chiếc nhẫn phát ra một trận ánh sáng trắng nhu hòa..

"Đừng!" Triệu Cẩn Tỉnh lại, phát hiện chính mình lại nằm sấp trên bàn, nước mắt không ngừng rơi ra ngoài, địa chỉ web vẫn dừng ở lại trước trang tiểu thuyết của mình.

Nhìn từng bình luận dưới văn, Triệu Cẩn nhẫn nại trả lời từng cái.

"Tiểu vương gia rốt cuộc có chết không?" Đây là lưu ngôn của một bạn trên mạng.

"Tác giả quân cũng không biết đâu.. nhưng nguyện anh ấy còn sống đó" Triệu Cẩn gõ bàn phím, để lại một câu nói như vậy.

"Đổng nhi, ta yêu nàng." Triệu Cẩn rõ ràng nhớ được khẩu hình của Hoàn Nhan Hoằng trước khi mình biến mất, câu yêu đó còn chưa nói ra miệng..

"Đổng nhi?" Sau lưng bổng nhiên truyền đến thanh âm nhẹ nhàng ấm áp của nữ tử, Triệu Cẩn vội vàng quay đầu qua, nhìn vào con ngươi nặng tình của nữ tử.

Không để tâm cái khác, Triệu Cẩn lao vào trong lòng của Hoàn Nhan Hoằng, không đợi cô mở miệng trực tiếp hôn lên môi bạc khẽ mở của Hoàn Nhan Hoằng..]

Tùy, nhân vật dưới ngòi bút của cô cũng viên mãn rồi, bây giờ cô lại đang ở đâu?

Dư quang khóe mắt liếc thấy bức thư mở ra ở trên bàn, Lưu Cẩn lúc này mới nhớ đến chính mình không có kịp xem phong thư kia, lúc này cầm lên bức thư nhẫn nại nhìn vào.

[Cẩn, tha thứ bây giờ tôi mới đem phong thư này giao cho em, em còn nhớ cái ngày lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, tôi kêu em đến nhà chúng ta, nhờ em đưa tôi đi bệnh viện lần đó không?

Thực ra, thì ở lần đó bác sĩ nói cho tôi biết, trong não của tôi có một khối u chèn ép thần kinh.

Nó sẽ từ từ chèn ép thần kinh thị giác của tôi, cho nên mỗi lần khi ăn mì không có để em lấy mắt kính của tôi xuống, chính là vì tôi vừa rời khỏi mắt kính thì cái gì cũng không nhìn thấy được.

Nếu như không phẫu thật cắt bỏ khối u sớm, tôi sợ là sống không qua 30 tuổi. Nhưng mà xác xuất phẫu thuật thành công nhỏ lại nhỏ, với việc phải trãi qua phần đời còn lại trong phòng giám hộ bệnh nặng chẳng thà chi bằng cố gắng sống cuộc sống của chính mình, cho nên tôi kiên quyết từ bỏ điều trị.

Xem ra, không cần tôi nói, em chắc cũng đoán được rồi, thuốc mỗi ngày tôi uống thuốc chính là thuốc dùng để áp chế khối u sinh trưởng.

Xin tha thứ sự ngang bướng của tôi làm loạn cuộc sống bình thường của em, mặc khác cám ơn em dạy tôi cảm giác luyến ái, đây là mùi vị mỹ diệu nhất tôi sống trong 27 năm từng nếm.

Cho đến một tháng trước, ba mẹ tôi gọi điện thoại cho tôi, nói cho tôi biết họ từ chỗ bác sĩ Lý biết được bệnh tình của tôi, hơn nữa dưới sự đề nghị của bác Lý quyết tâm đưa tôi đến nước Mỹ tiếp nhận trị liệu.

Cho nên, khi em thấy được bức thư này, tôi đã ở Mỹ tiếp nhận trị liệu rồi.

Trong những ngày tôi không ở bên cạnh em, em nhất định phải vì tôi cố gắng chăm sóc bản thân em, nghe thấy không!

Cuối cùng, hy vọng khi lần sau gặp mặt, em đừng gọi sai tên của tôi nữa!

Yêu em, Tùy]

Lưu Cẩn không biết là, bình luận của Lâm An Nhất Mộng cũng không có người đến trả lời nữa, người sáng tác tên là Ngủ Gật của web âm nhạc 5sing kia cũng không có bổ sung bất kì khúc nhạc nào nữa.

Và cùng lúc này, bài Lâm An Nhất Mộng kia của Ngủ Gật cũng vì tiểu thuyết Lâm An Nhất Mộng nổi tiếng được ca sĩ điên cuồng truyền ca, lại không có ai biết Ngủ Gật và Ngủ Gục kỳ thực chính là cùng một người.

Hết chương 8

* * *HOÀN KẾT-------------

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!