Đừng Lìa Cành

Chương 13: Đúng vậy, ai có thể quên được cậu?



Edit: Dollan

*****

Ngày hôm sau Cố Ly đến Khoa học Kĩ thuật Vision, cô không gọi cho Lâm Yến mà hỏi nhân viên bảo vệ rồi tự tìm đường đi, có vẻ không bị lạc, cô bước vào thang máy cùng hai cô gái.

“Sáng nay tôi đến sớm gặp được một anh chàng đẹp trai trong thang máy! Siêu cấp đẹp trai luôn! Đau tim xỉu! Anh ấy xuống tầng năm, chắc là nhân viên của Vision, cô đã từng gặp anh ấy chưa?”

Cô gái còn lại chậc chậc hai tiếng: “Tôi biết cô đang nói đến ai, tôi còn biết anh ấy chính là người sáng lập công ty cơ, mọi người xung quanh đều biết anh ấy, cũng chỉ có cô mới mù mờ thôi.”

“Vãi! Anh ấy trẻ như thế đã có công ty rồi? Đúng là vừa đẹp trai vừa có năng lực! Người xuất sắc như vậy chắc là có bạn gái rồi nhỉ?”

“Việc này tôi không biết, nhưng chắc là có rồi, với điều kiện của anh ấy thì tìm bừa một cô bạn gái cũng được mà.”

Họ trò chuyện như thể không có ai xung quanh, Cố Ly lặng lẽ đứng một bên mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Thang máy đến tầng năm, Cố Ly bước ra, cảm giác như được sống lại, cô đi về hướng công ty Vision, ở quầy lễ tân có một chàng trai.

“Xin chào, tôi đến đây để tìm Lâm Yến, bây giờ cậu ấy có bận không?”

“Cô tìm Yến ca sao?” Phan Thạch Bân quan sát Cố Ly vài lần, vẻ ửng hồng trên má khó có thể giấu, “Cậu ấy đang họp, cô ngồi đợi chút nhé?”

“Vâng, cảm ơn.” Cố Ly tới chỗ sofa nhỏ rồi ngồi xuống.

Phan Thạch Bân rót một ly nước cho Cố Ly, nhân tiện ngồi xuống đối diện cô, “Em gái, nên xưng hô thế nào?”

“Cố Ly.”

“Tên tôi là Phan Thạch Bân, em gọi Stone là được rồi, em tìm Yến ca có chuyện gì?”

“Ký hợp đồng.”

“Huh? Em muốn gia nhập công ty của chúng tôi?”

“Không phải, hợp đồng bản quyền.”

Phan Thạch Bân “Ồ” hai tiếng như thể không hài lòng với câu trả lời của Cố Ly, trực tiếp hỏi thẳng: “Em có quan hệ gì với Yến ca?”

Cố Ly: “…”

Lâm Yến vừa ra khỏi phòng họp đã nhìn thấy Phan Thạch Bân lải nhải quấn lấy Cố Ly, anh mím môi bước nhanh tới, “Stone, lỗi chương trình của《Kiếm Hồn》đã được khắc phục chưa?”

“Yến ca.” Phan Thạch Bân nhanh chóng đứng dậy chuồn đi, “Tôi sẽ làm ngay bây giờ.”

Lâm Yến lười để tâm đến anh ta, nhìn Cố Ly rồi hỏi: “Tại sao đến mà không gọi điện thoại cho tôi?”

Cố Ly trầm mặc, “Tôi nghĩ có thể tự tìm được đường nên không muốn phiền cậu.”

Phiền… cảm ơn…

Cậu có thể thay đổi từ ngữ sao cho mới mẻ để tôi nghe một chút không?

Lâm Yến tức đến bật cười, giọng đều đều: “Cố Ly, đi theo tôi.”

Cố Ly theo anh vào văn phòng.

Lâm Yến vỗ nhẹ vào lưng ghế sofa, ý bảo cô ngồi xuống, “Cà phê hay nước lọc?”

Cố Ly hơi câu nệ, “Nước lọc là được rồi.”

Lâm Yến nhìn Cố Ly ngồi như học sinh tiểu học, anh cúi đầu cười, “Ừm.”

Cố Ly nhớ đến việc Phan Thạch Bân liên tục truy hỏi mình, cô không giấu nổi sự tò mò, “Stone vừa phải khắc phục số liệu vừa phải tiếp tân sao?”

Hiếm khi anh kiên nhẫn giải thích: “Người trong công ty toàn là những ông lớn có thói quen tùy ý, tuyển nhân viên nữ thì không ổn lắm, nhân viên ít nên người nào có khả năng làm gì thì hỗ trợ lẫn nhau, Stone nói nhiều nên tôi cho cậu ấy canh quầy lễ tân.”

“Ra vậy.” Cố Ly nói như một đứa trẻ tò mò, “Sao cậu không tuyển thêm người?”

Lâm Yến nói: “Người giỏi khoa học kĩ thuật không nhiều, hơn nữa tiền lương tôi trả cho họ cũng không ít.”

Cố Ly “Ừm” một tiếng đồng ý, “Đúng thật.”

Lâm Yến đưa nước cho Cố Ly rồi đi tới bàn làm việc lấy tập tài liệu, “Đây là hợp đồng, cậu xem xem có gì không hài lòng thì nói với tôi.”

Cố Ly mở bản hợp đồng, cô đọc lướt xong cầm chiếc bút kẹp trên bìa ký tên.

“… Cậu không xem một chút sao?” Lâm Yến nhướng mày, “Không sợ tôi lừa cậu à?”

Cố Ly mỉm cười một cách chắc chắn, “Cậu sẽ không.”

Lời nói vô ý của cô khiến Lâm Yến đột nhiên bỏ đi vẻ mặt vui đùa, tầm mắt anh nhìn thẳng vào cô không hề né tránh.

Cố Ly suýt chút nữa chìm sâu vào ánh mắt anh, cô khẽ nhéo lòng bàn tay, “Sao vậy?”

“… Không sao.” Lâm Yến dừng một chút, “Phần mở đầu vất vả cậu rồi.”

Cố Ly nói “Không vất vả” rồi bỏ hợp đồng vào túi xách, cô đứng dậy chỉ chỉ cánh cửa, “Vậy tôi về nhà trước nhé?”

Tay Lâm Yến đang cầm tài liệu khựng lại, “Cậu không đi tham quan công ty sao?”

Cố Ly nghĩ đến vẻ mặt hào hứng và thích hóng chuyện của Stone rồi lắc đầu theo bản năng, nếu đi thật thì chỉ sợ không phải cô tham quan công ty mà là công ty “thăm hỏi” cô.

Lâm Yến bị thái độ không mặn không nhạt của cô làm cho kích động đến mức đi thẳng vào vấn đề, “Cố Ly, không phải cậu ghét tôi chứ?”

Anh không ngẩng đầu nhìn cô, Cố Ly kiềm chế biểu cảm của mình, cô gượng cười, “Sao có thể?”

“Xong rồi.” Lâm Yến lười nhác tựa lưng lên ghế sofa, nâng cổ tay nhìn thời gian, “Buổi trưa cùng dùng bữa đi.”

Sự đột ngột của anh khiến Cố Ly ngây người trong giây lát, sau khi hoàn hồn cô mới phát hiện mình đã đồng ý rồi.

Ngoài ra, sao cô có thể từ chối Lâm Yến?

Sau khi cả hai ra khỏi cửa, mọi người trong công ty đổ xô đến chỗ Phan Thạch Bân hóng hớt.

“Stone, gần đây Yến ca thoát ế à?”

Phan Thạch Bân nhìn chằm chằm cánh cửa, chắc chắn Lâm Yến sẽ không quay lại mới mở miệng thỏa mãn sự tò mò của bọn họ: “Không, cô ấy là tác giả của《 Thanh Hành Lục 》, đến tìm Yến ca để ký hợp đồng.”

Một số người không tin lắm, “Thế thôi á?”

“Thảo nào gần đây Yến ca cho chúng tôi xem《 Thanh Hành Lục 》, hóa ra cậu ấy đã mua IP bộ truyện tranh này.”

“Cô ấy là tác giả sao? Xinh quá đi mất.”

“Nếu cô ấy có thể làm nhân viên chính thức, tôi đi vệ sinh xong sẽ đóng cửa!”

“Chà.” Phan Thạch Bân sờ bộ râu vốn không tồn tại, “Tôi thấy Yến ca đối xử với cô ấy không giống những người khác.”

“Không giống thế nào?”

“Ngu thế!” Phan Thạch Bân nhìn mọi người với ánh mắt mọi người đều say có mỗi tôi tỉnh táo, “Chúng ta đã bao giờ thấy Yến ca đến gần con gái chưa? Đây còn là tự mình đi tiễn.”

Cuối cùng bổ sung thêm một câu: “Nhất định có gian tình!”

Vẻ mặt mọi người như bừng tỉnh, đồng loạt gật đầu đồng ý.

……

“Có gì đặc biệt muốn ăn không?” Lâm Yến lấy điện thoại tìm kiếm mấy nhà hàng gần đây.

“Cậu còn nhớ tiệm mì bò Gia Lí gần trường Trung học Số 1 chứ?” Cố Ly cài dây an toàn, “Không biết còn mở không?”

Lâm Yến khởi động xe, “Đi thì biết.”

Khi cả hai đến nơi, Lâm Yến tìm một chỗ đậu xe, “Cố Ly, đi thôi.”

Cố Ly cầm túi xách rồi bước ra khỏi xe.

Họ đi một chút đã đến, tiệm mì đã được sửa sang lại toàn bộ, sạch sẽ và gọn gàng hơn, Cố Ly chọn một bên ngồi xuống, lấy khăn giấy lau bàn, lau xong cô nhìn vào phòng bếp hơi ngạc nhiên, “Không ngờ nó vẫn còn mở cửa, ông chủ cũng không thay đổi.”

Lâm Yến ngồi đối diện với cô từ chối cho ý kiến, cười cười, “Có lẽ vì hôm nay cậu đến.”

Anh hướng về phía nhà bếp nói to, “Ông chủ, cho hai tô mì bò, đều cay ạ.”

Ánh mắt Cố Ly lóe lên, đột nhiên cô mới có phản ứng, “Việc tôi không ghét cậu có liên quan đến việc cùng cậu ăn trưa sao?”

Lâm Yến nghe những lời này không nhịn được bật cười, “Cố Ly… cậu phản xạ hơi chậm.”

Má Cố Ly nóng bừng vì bị anh trêu chọc, cô không hỏi đến cùng.

Không bao lâu sau ông chủ bưng mì bò lên, hai người tập trung ăn mì, Lâm Yến ăn rất nhã nhặn nhưng tốc độ hơi nhanh.

“Cậu ăn từ từ thôi.” Áo sơ mi trên người anh nhìn khá đắt tiền, Cố Ly không khỏi nhắc nhở, “Khéo làm đổ nước.”

“Ừm.” Lâm Yến ăn chậm lại.

Anh vẫn ăn xong trước cô, Cố Ly không muốn anh đợi nên ăn nhanh hơn một chút.

Lâm Yến không nghịch điện thoại cũng không thúc giục cô: “Cố Ly, tôi không vội.”

Cố Ly đang nhai nên nhẹ nhàng gật đầu.

Lâm Yến đến quầy lấy hai chai nước khoáng nhân tiện thanh toán, sau khi về chỗ, anh đặt một chai vào tay Cố Ly, “Hôm nay vừa vặn là chủ nhật học sinh được nghỉ, đi thăm trường không?”

Cố Ly ăn xong lấy giấy lau miệng, “Được.”

Đến trường Trung học Số 1, Cố Ly nắm lấy cánh cổng nhìn Lâm Yến, “Chúng ta vào bằng cách nào?”

Lâm Yến một tay đút túi đi về phía phòng bảo vệ, “Đơn giản mà? Chờ chút, tôi đi cầu xin lòng thương xót.”

Cố Ly đứng chờ tại chỗ, không bao lâu sau cánh cổng mở ra, mắt cô sáng lên và nghe thấy tiếng Lâm Yến gọi cô: “Cố Ly, chúng ta vào thôi.”

Cô nhanh chóng đi theo, “Sao cậu có thể thuyết phục được chú bảo vệ?”

“Chú Phong chưa nghỉ việc, chú ấy nhận ra tôi.”

Đúng vậy, ai có thể quên được cậu?

Cố Ly rời khỏi tòa nhà giảng dạy lớp 11, cô đứng ở nơi thầm tạm biệt anh năm đó, ngẩng đầu nhìn ban 4 như hồi trước.

Nhưng hôm nay Lâm Yến ở bên cạnh cô, nghĩ lại tâm trạng lúc đó dường như không còn chua xót nữa.

Hai người đi tới sân thể dục, Lâm Yến hỏi: “Mấy năm nay cậu có về trường không?”

“Không.” Bước chân Cố Ly không lớn.

Lâm Yến đi chậm lại để sóng vai với cô, “An Nghênh nói lớp 11 cậu chuyển trường rồi mất liên lạc, mấy năm gần đây thỉnh thoảng cậu ấy nhớ cậu lắm.”

Cố Ly chỉ nói qua loa: “Lúc đó điện thoại không cẩn thận bị trộm.”

Lâm Yến không hỏi sâu thêm, “Cậu có định liên lạc với cậu ấy không? Cậu ấy đi hưởng tuần trăng mật với Thời Viễn, tháng sau sẽ về.”

“Họ đã kết hôn rồi?” Cố Ly cong môi, khẽ nỉ non anh, “Tôi sẽ liên lạc với cậu ấy nhưng không phải bây giờ, Lâm Yến, đừng nói với cậu ấy rằng cậu đã gặp tôi.”

“Được.” Lâm Yến không hỏi nhiều, lấy điện thoại bấm bấm vài lần, “Tôi gửi cậu số điện thoại của An Nghênh.”

Cố Ly cảm ơn anh.

Hai người hóng gió trên khán đài, điện thoại của Lâm Yến bỗng vang lên, anh trượt nút nghe rồi để bên tai, “Nói chính sự.”

“Anh có thể đối xử tốt hơn với cô em gái đáng yêu của anh không?”

“Không nói thì anh cúp máy.”

“!!! Vài ngày nữa trường học có lễ hội nghệ thuật, ban nhạc của chúng em đã được chọn để biểu diễn, anh đến xem nha?”

“Không rảnh.”

“!!! Anh nhạt nhẽo như thế đáng đời không có bạn gái!!!!”

Lâm Yến cúp điện thoại với vẻ mặt vô cảm.

Giọng người tức giận cũng lớn, Cố Ly đương nhiên nghe được câu nói vừa rồi.

Ánh mắt không kiêng nể của cô rơi trên mặt Lâm Yến, anh cảm thấy vành tai mình hơi nóng lên, “… Không được ư? Độc thân không phải là phạm pháp.”

Cố Ly cụp mắt, “Không phải.”

Cô chỉ hơi khó tin, anh đã chia tay với Từ Giai Thiến rồi sao?

Lâm Yến mím môi, nhớ tới Trang Thiến là fan của Cố Ly, anh còn phải đáp ứng một nguyện vọng của con bé, “Em gái tôi rất thích cậu, mấy ngày nữa con bé có biểu diễn văn nghệ, cậu có muốn đi không, nhân tiện gặp nó luôn?”

“Ở đâu?”

“Đại học Nhạn Nam.”

Cố Ly im lặng vài giây rồi đồng ý.

Lâm Yến nâng tay lắc lắc điện thoại, “Đến lúc đó tôi sẽ gọi cho cậu.”