Đừng Lìa Cành

Chương 7: Tôi cũng đâu có sức hút lớn đến vậy



Edit: ZipZip

*****

Hôm nay chẳng biết vì sao đồng hồ báo thức lại giở chứng, làm Cố Ly bị dậy muộn, bữa sáng cũng không kịp ăn vội vàng hấp tấp chạy tới trường.

Đang chạy chậm trên đường vậy mà lại gặp Lâm Yến ở chỗ đèn xanh đèn đỏ, cô dừng chân nâng cổ tay nhìn đồng hồ ghi nhớ thời gian, bảy giờ mười lăm phút.

Một khắc cậu đi tới từ đường xe chạy bên kia sang vừa đúng lúc Cố Ly đi tới khúc quanh, vì vậy Lâm Yến không chú ý tới cô.

Mùa này lá bạch quả phiêu động trong gió thật giống như mưa rơi, lá vàng ‘chạy’ đầy đất, Cố Ly nhìn một chiếc lá biến mất ở mũ áo hoodie bên trong áo khoác đồng phục trường của Lâm Yến.

Cô giật giật đầu ngón tay, trong lòng bỗng có một xúc động mãnh liệt.

Cô muốn tiến lên chào hỏi cậu, nói, thật trùng hợp nha Lâm Yến.

Sóng vai cùng cậu, cũng tiện tay khẩy chiếc lá rụng kia xuống, có lẽ cậu sẽ ngơ ngác một giây sau đó nói cảm ơn.

Nghĩ đến, làm như vậy thật ra cũng chẳng khó?

Nhưng.

Cố Ly không dám.

Ý nghĩ tiến lên vừa hình thành trong lòng này lại chậm rãi tiêu tán.

Tiếng bước chân vang lên, có người chạy từ phía sau tới bên cạnh Lâm Yến ôm lấy bả vai cậu, cũng thuận tay gỡ chiếc lá kia xuống.

“Yến ca, chào buổi sáng nha.”

“Chào.” Lâm Yến thuận miệng đáp một tiếng.

Giọng cậu vừa nghe là biết chưa tỉnh ngủ.

“Sao trông cứ như bị nữ yêu hút sạch tinh khí vậy? Tối qua xem phim quá nhiều à?” Khóe miệng Dương Chí là nụ cười hơi thô bỉ.

Lâm Yến nghiêng đầu ho khan mấy tiếng mới quay sang đáp trả: “Tư tưởng có thể bình thường hơn chút không? Tối qua lúc nửa đêm Tống Thời Viễn kéo đi ra ngoài ăn nướng, nói cái gì mà phải cùng tôi ăn giờ đó mới trọn vị.”

Cố Ly ở tít đằng sau cũng có thể nghe ra sự cạn lời trong lời nói của cậu.

Dương Chí cười mắng một câu: “Tống Thời Viễn ngu ngốc này!”

Lâm Yến từ chối cho ý kiến, cậu nhún vai một cái.

Đi vào tòa nhà dạy học, ngoài hành lang ban 7 tụ tập một đám người hình như đang thảo luận gì đó, Cố Ly nhìn lướt qua chuẩn bị thu hồi tầm mắt đi vào lớp, ai ngờ lúc này chủ nhiệm Vương nghiêng đầu nhìn thấy cô.

“…”

Hai người mắt đối mắt, Cố Ly chỉ đành lễ phép chào hỏi: “Chào chủ nhiệm ạ.”

Vương Quốc Lập nhìn Cố Ly, trong đầu điểm qua một lượt danh sách học sinh giỏi tìm tên cô, trầm mặc chốc lát nhưng không có ấn tượng ông liền hỏi: “Em tên là?”

“Cố Ly ạ.”

Lần này Vương Quốc Lập đã đối chiếu ra một người, ánh mắt ông một lần nữa rơi lên người Cố Ly, người ngoan thành tích tốt, không tệ.

“Hôm nay có một học sinh tổ kiểm tra kỷ luật có việc xin nghỉ không tới, thiếu người, Cố Ly, em đi theo bọn họ đến khối 11 kiểm tra được chứ?”

Một lúc mà Cố Ly không lên tiếng.

Lớp trưởng Từ Bác Chu cũng trong tổ kiểm tra kỷ luật, dẫu sao cũng cùng lớp nên cậu có hiểu biết nhất định với tính cách Cố Ly, biết cô đại khái sẽ không đi, vừa định mở miệng nói chủ nhiệm đề nghị bạn khác, nhưng đúng lúc này cô đồng ý.

“Được ạ.”

Từ Bác Chu kinh ngạc nhướng mày nhìn cô.

Tiếng chuông vào học đầu ngày vang lên, Cố Ly cầm sổ nhỏ đi theo bọn họ tới các ban kiểm tra, nghiêm túc làm xong bổn phận công việc.

Đi ra từ phòng học ban 3, Từ Bác Chu không nhịn được lòng hiếu kỳ, cậu ta đi tới bên người Cố Ly nhỏ giọng: “Tôi cho rằng cậu sẽ không đồng ý.”

Cố Ly ngẩng đầu nhìn tấm biển tên ban 4 siết chặt bút trong tay, “Dù sao cũng phải thử một lần.”

Ánh mắt Từ Bác Chu lóe sáng rồi rủ mi mắt nhìn chăm chú gương mặt điềm tĩnh của cô, nhẹ nhàng nói: “Đúng là vậy.”

Phòng học ban 4 vang lên tiếng lật sách vở sột soạt, Cố Ly đứng ở cửa sau quét mắt nhìn học sinh trong phòng học, một mảnh đông nghịt chỉ có phần gáy và đồng phục học sinh mùa thu.

Lấy hiểu biết của cô về tính tình Lâm Yến, cậu hẳn sẽ ngồi bàn dưới.

Ánh mắt nhìn lại.

Quả nhiên, cậu ở trong góc bàn thứ ba từ dưới lên sát cửa sổ, tay chống đầu ỉu xìu ngồi đằng kia, trông mệt rã rời.

“Cố Ly, đi thôi.” Từ Bác Chu khẽ gọi cô.

“Ừm.” Cố Ly đi theo ra khỏi phòng học.

Tranh thủ giờ giải lao giữa tiết, Cố Ly chạy tới phòng y tế, “Bác sĩ, em muốn một hộp thuốc cảm mạo.”

“Có triệu chứng gì?”

“Thỉnh thoảng ho khan ạ.”

“Ừ, sau khi ăn xong nhớ uống đúng giờ, đừng kéo dài để bị nghiêm trọng hơn đấy.”

“Dạ vâng, em cảm ơn.” Cố Ly trả tiền, nhận lấy thuốc bỏ trong túi áo len.

Phòng y tế cách dãy phòng học hơi xa, Cố Ly vội vàng chạy về phòng học, tức tốc chạy về chỗ ngồi trước khi tiếng chuông reo lên.

Cô vuốt tóc mái rối tung, dán mặt lên mặt bàn lạnh lẽo để hạ nhiệt.

“Ly Ly.” An Nghênh chỉ chỉ một quyển vở ghi chép đặt ở góc bàn, “Lớp trưởng vừa đi qua đưa cho cậu, cậu ấy nói sau khi xem xong hiểu thêm không ít.”

Cố Ly cười nói: “Toán của cậu ấy rất tốt, nói lời khách sáo rồi.”

“Không đâu, tớ thấy vẻ mặt cậu ấy rất nghiêm túc mà?” An Nghênh hơi ngẫm lại một chút.

“Vậy à?” Cố Ly không để ý.

Vừa hết tiết này cô liền ra khỏi phòng học.

Cô nhìn lên bảng đen ban 4, biết được tiết cuối cùng của Lâm Yến sáng nay là môn thể dục, trước khi chuông reo vào học, cô nằm bò trên lan can nhìn xuống dưới, một giây Lâm Yến chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt kia, cô mới chạy xuống tầng tới phòng học ban 4.

Giả vờ đi ngang qua bên ngoài hành lang, xác nhận bên trong không một bóng người cô mới đến chỗ ngồi của Lâm Yến nhét thuốc cảm vào hộc bàn.

Làm xong thì nhanh chóng rời đi, ra khỏi phạm vi “nguy hiểm” cô mới phát giác tim mình đang đập thình thịch.

Sau tiết thể dục Lâm Yến không về phòng học mà đi thẳng ra ngoài trường ăn cơm với Tống Thời Viễn, chờ thấy được hộp thuốc cảm kia đã là xế chiều.

Cậu lục lọi bài thi thì hộp thuốc cảm rơi ra, cậu nhìn cũng không thèm nhìn ném cho Tống Thời Viễn, “Cậu cầm lấy ăn đi.”

!!!

Tống Thời Viễn cầm hộp thuốc cảm động nước mắt lưng tròng, “A Yến, có phải cậu quan tâm tôi, nhìn thấy tôi chảy nước mũi mấy lần nên mua thuốc cho tôi đúng chứ.”

“…” Nhất thời Lâm Yến không biết đáp lại thế nào.

“Không phải cậu cũng bị cảm à? Uống một ít?”

Lâm Yến miễn cưỡng dựa vào tường, “Không phải cậu cũng biết tôi vẫn luôn không thích uống thuốc à?”

Tống Thời Viễn càng cảm động, bản thân không uống mà chỉ nhớ đến cậu.

Mấy hôm sau, Cố Ly canh bảy giờ mười lăm chạy đến ngã ba đèn xanh đèn đỏ, lần nào cũng sẽ đứng ở khúc quanh chờ thêm mấy phút, đến tận khi không thể chờ được nữa.

Có lẽ cô không thể gặp cậu lần nào nữa.



“Ly Ly, táo.” An Nghênh chưa từng bỏ lỡ bất kỳ ngày lễ nào.

Cố Ly nhận lấy, cầm một chiếc túi đã chuẩn bị kỹ từ trong balo ra đưa cho cô nàng, “Tớ cũng mua cho cậu.”

An Nghênh mở ra nhìn một chút, “Hôm nay tớ nhận được rất nhiều táo, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác táo của cậu ăn ngon hơn hẳn.”

Cố Ly bật cười: “Thật sự không giống nhau á?”

An Nghênh một bộ biểu tình cậu làm sao mà hiểu được, “Cậu đưa đương nhiên là không giống.”

Không đợi Cố Ly tiếp lời, cô nàng cười hì hì thần bí xít lại gần ghé vào tai Cố Ly thì thầm: “Hôm nay sau khi tan học, La San tỏ tình lớp trưởng đấy.”

Cố Ly khẽ run, cô nhìn về phía chỗ ngồi của La San theo bản năng, La San là một nữ sinh hay thẹn thùng, con trai trong lớp nói với cô ấy hơn hai câu thôi cũng có thể đỏ mặt.

“Sao cậu biết?” Cố Ly nhỏ giọng hỏi cô.

An Nghênh nói còn nhẹ hơn Cố Ly: “Hôm nay lúc đi mua táo tớ gặp cậu ấy, cậu ấy cứ đứng chần chừ trước sạp trái cây, tớ liền đi qua hỏi, cậu ấy rất khổ não lại gần tớ nói thẳng, không phải gần đây lớp trưởng với đại diện lớp Anh ngữ qua lại rất thân thiết à? La San muốn nhân dịp Giáng sinh đưa táo tỏ tình với cậu ta, nhưng cậu ấy nhát gan do dự không quyết đoán, tớ lập tức khích lệ cậu ấy thích thì thử một lần ngay và luôn đi, nói không chừng có thể thành công ấy chứ.”

An Nghênh nói xong miệng hơi khát, cô lấy chai nước dưới gầm bàn ra mở nắp, cúi đầu nhìn mới phát hiện không có nước, Cố Ly thấy vậy liền đưa nước của mình cho cô nàng, An Nghênh nhận lấy uống xong hơn nửa quay đầu hỏi Cố Ly: “Cậu thấy cậu ấy tỏ tình liệu có thành công không?”

Cố Ly quét mắt nhìn lớp trưởng đang nói chuyện trên trời dưới đất với bạn ở cửa lớp, “Khó nói.”

Tỷ lệ hai người thích lẫn nhau có thể nhiều bao nhiêu? Cố Ly không khỏi nhớ tới Lâm Yến, lại lắc đầu xua tan hình ảnh ấy.

Sau khi tan học An Nghênh có việc đi trước, Cố Ly không nhanh không chậm thu dọn balo bước ra khỏi phòng học, đến cổng trường đúng lúc nhìn thấy thầy chủ nhiệm đang khiển trách một nam sinh không mặc đồng phục, tư thế đứng của bạn nam kia lười biếng lại có thái độ tiêu cực, bóng lưng hơi hơi giống Lâm Yến, Cố Ly không nhịn được nhìn thêm hai lần.

Không ngờ khi đi ngang qua khúc quẹo ở đường phố ngoài trường, Cố Ly gặp cậu.

Lâm Yến và bạn của cậu tụ tập hút thuốc dưới tường rào phủ đầy dây leo, từng luồng khói trắng nhanh chóng tan biến trong không khí.

Chỗ này cách cổng trường không xa, nhớ tới La San với tính tình như vậy cũng có thể lấy hết dũng khí bày tỏ với người mà mình thích, cô thầm lên tinh thần chậm rãi đi về phía Lâm Yến.

“Có lẽ chẳng mấy chốc chủ nhiệm Vương sẽ tới đây đấy.” Cố Ly nhẹ giọng nhắc nhở cậu.

“Ừ, sắp bị phát hiện.” Tuy nói vậy nhưng giọng điệu lại chẳng thấy chút hốt hoảng nào.

“Yến ca, đi thôi, đợi lát nữa lười viện cớ tranh cãi với Tròn Vo lắm.”

Lâm Yến “ừ” một tiếng, dụi tắt tàn thuốc, nhấc mí mắt nhìn về phía Cố Ly, giọng hơi khàn: “Vậy chúng tôi đi trước.”

Cố Ly nói: “Ừm.”

Bọn họ bắt xe ở ven đường, khi xe khuất khỏi tầm mắt Cố Ly mới cất bước đi về nhà.

“Yến ca, vừa nãy là Cố Ly à?” Dương Chí bỗng bất giác mở miệng.

Lâm Yến thấy hơi bực bội, đưa tay hạ cửa xe xuống, trong nháy mắt gió tạt vào làm lời nói của cậu trở nên mơ hồ: “Thì sao?”

“Xinh quá.” Dương Chí thành thật nói với cậu, “Nói thật này, tôi cực kì thích kiểu nữ sinh như cậu ấy, chỉ là chắc chắn tôi không theo đuổi nổi.”

Cậu ta lại đi giật dây Lâm Yến, “Nhưng Yến ca cậu theo đuổi nhất định sẽ thành công.”

Lâm Yến không để tâm, khẽ cười một tiếng: “Tôi cũng đâu có sức hút lớn đến vậy.”



Đêm Giáng sinh, người qua lại trên đường đông đúc.

“Tiểu Văn, hôm nay làm ăn thế nào?”

“Chị Hà.” Tiểu Văn thấy bà chủ tới vội vàng đặt di động xuống trả lời, “Tốt vô cùng ạ, bởi vì chị ra mắt hộp quà giáng sinh này, rất nhiều khách hàng lúc gọi thức ăn đều chi thêm chút tiền đó chị.”

Hà Mạn gật đầu, bà không hề hà khắc với nhân viên, chỉ nói: “Trong giờ làm bớt nghịch điện thoại chút.”

Trầm mặc chốc lát lại hỏi: “Còn lại bao nhiêu?”

“Không nhiều lắm.” Tiểu Văn giơ tay chỉ về phía mấy hộp quà đang xếp chồng lên nhau, “Còn khoảng mười hộp.”

Hà Mạn nhìn sang, nhớ tới cặp mắt kia của Cố Ly, nhắm hai mắt mở lời: “Lấy cho chị một hộp.”

Tiểu Văn vội vàng đưa cho bà.

Sáng sớm hôm sau, Cố Ly thức dậy phát hiện hộp quà trên bàn sách, túi đựng tinh xảo xinh đẹp, cô bước tới mở ra. Bên trong có một trái táo, chuông và một đôi găng tay đỏ, Cố Ly mang vào ướm thử, hơi lớn, Hà Mạn rất ít khi đưa quà cho cô, chỉ cần tình cờ quan tâm như này Cố Ly đã rất thỏa mãn, cho dù cô không thích màu đỏ.

Lúc Cố Ly đổi giày ở huyền quan, Hà Mạn mới rời giường mở cửa phòng ngủ, Cố Ly nghe tiếng động ngồi dậy nhìn sang.

“Mẹ.” Cố Ly nâng tay trái lên, “Con rất thích.”

Hà Mạn “ừ” một tiếng nhạt nhẽo: “Đi học đi.”

An Nghênh vừa tới liền chú ý đến găng tay của Cố Ly, màu đỏ tươi đẹp luôn hấp dẫn người khác chú ý.

“Ly Ly, găng tay của cậu thật đẹp.” An Nghênh sờ một cái, “Còn mềm mềm, nhưng không phải cậu không thích màu đỏ à?”

“Mẹ tớ đưa.” Cố Ly gỡ một bên xuống đưa cho An Nghênh đeo lên, “Cậu thích không? Cuối tuần này tớ đến cửa hàng mua cho cậu một đôi.”

An Nghênh khoát khoát tay, “Không cần mua, tớ cũng không thật sự thích mấy thứ này.”

Cố Ly thấy cô nàng miệng một đằng lòng một nẻo, cố ý nói: “Thật à, vậy tớ không đi nữa.”

An Nghênh “ơ kìa” một tiếng tựa vào vai Cố Ly nũng nịu, Cố Ly cười bóp bóp mặt cô.

Cuối tuần, quảng trường trung tâm thành phố.

“Oaa, con mèo này đẹp thật!”

“Đẹp đúng không?” Trang Thiến đắc ý cười cười, “Tớ vất vả lắm mới có thể thuyết phục anh họ cho mượn, muốn ôm Coca đi khó ngang với đạt chuẩn toán học, tên nhóc này là bảo bối của anh ấy đấy.”

“Nó gọi là Coca?” Bạn cô sờ Coca một cái, “Đáng yêu ghê! Mặc dù hơi ngạo kiều không thích gần người.”

(*Ngạo kiều: ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong có phần ngại ngùng, xấu hổ.)

“Chả còn cách nào, thú cưng theo chủ nhân, tính tình anh họ tớ cũng y như vậy.” Trang Thiến ôm Coca đứng dậy, “Chúng ta vào trong đi dạo đi.”

Lúc đi qua tiệm cá rán, Coca “meo” một tiếng, trung tâm mua sắm ồn ào nên hai người không nghe thấy, thẳng đường đi tới cửa hàng phụ kiện.

“Thiến Thiến, màu chiếc khăn quàng này đẹp nhỉ.”

“Hả? Đúng thật.” Trang Thiến buông Coca cầm khăn quàng lên thử, “Nhưng quàng lên lại bị kém sắc mất một chút.”

“Cái này thì sao?”

“Tớ xem thử.”

Cố Ly mua găng tay tặng cho An Nghênh xong liền rời khỏi cửa hàng phụ kiện, đi tới cửa tiệm cá rán phát hiện Coca ngồi chồm hỗm ở trước cửa.

Coca nhìn cá xong lại quay đầu dùng đôi mắt màu lam của nó nhìn Cố Ly chăm chú, nó “meoo” một tiếng rồi ngoắc ngoắc cái đuôi với Cố Ly, Cố Ly bị sự đáng yêu của nó làm cho mềm nhũn.

“Nó có thể ăn cái này không?” Cố Ly hỏi nhân viên tiệm.

“Cho nó ăn cái này không tốt lắm.” Nhân viên tiệm xoay người lấy một hũ cá cơm trong túi xách ra, “Chị cũng nuôi mèo, cái này chị vừa mua hôm nay, em có thể cho nó ăn.”

Cố Ly nói cảm ơn, trả tiền cho cô ấy mới nhận lấy chiếc hũ định đút cho Coca, nhân viên tiệm còn đưa cho cô một cái muỗng nhỏ, Cố Ly đút từng muỗng từng muỗng cho Coca, Coca cũng ngoan ngoãn ăn từng miếng từng miếng.

Cố Ly sờ đầu Coca, lông mềm thật, “Chủ nhân của nhóc đâu rồi?”

Coca ngoẹo đầu nhìn cô, “meo~”.

Cố Ly thấy nó đáng yêu như vậy, độ cong khóe miệng càng sâu, đợi một thời gian không thấy có người đến tìm mèo liền ôm Coca về nhà.

Bố trí chỗ cho Coca ở trong phòng mình ổn thỏa, cô lại đi tới tiệm thú cưng mua rất nhiều đồ hộp cho mèo, còn mua cả vòng cổ với quần áo, kiên nhẫn nghe chị nhân viên giảng giải nên nuôi mèo thế nào rồi mới đi về.

Sau khi về đến nhà, Cố Ly mặc quần áo cho Coca, nhìn phần cổ trống rỗng cô không tự chủ lẩm bẩm: “Cứ thấy thiếu thiếu gì đó.”

Nhớ tới quả chuông nhỏ màu đỏ kia, cô “a” một tiếng vội vàng lấy ra quơ quơ, âm thanh nhỏ vụn, rất khẽ, sau khi đeo vào cho Coca cô mới vô cùng hài lòng gật đầu một cái.

Trang Thiến và bạn đi dạo phố xong về nhà mới bất giác thấy mình quên cái gì, “Ơ! Coca!”

Trái tim cô chợt trùng xuống, vội vàng ngồi xe quay lại trung tâm thành phố, lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Yến, tay không khống chế được phát run, nối máy, giọng nói trêu chọc của Lâm Yến truyền tới: “Chịu trả lại Coca cho anh rồi?”

“Anh.” Trang Thiến vừa mở miệng liền bật khóc, “Xin lỗi, em làm mất Coca mất rồi.”

“Cái gì?” Lâm Yến ở đầu bên kia điện thoại nháy mắt đã bật dậy, “Em đang ở đâu?”

Trang Thiến thút thít, “Ở dọc đường trung tâm thành phố, em đánh mất Coca ở đó.”

“Được rồi.” Lâm Yến nhanh chóng ra cửa, “Anh đến ngay.”

Trang Thiến tới trước, cô tìm khắp từng xó xỉnh, từng cửa tiệm ở tầng dưới của trung tâm mua sắm vẫn không thấy Coca, cô tràn ngập tuyệt vọng và bất lực, lúc Lâm Yến đến cô đã khóc chẳng ra hình ra dạng gì nữa rồi, “Thật sự xin lỗi anh, anh đánh em mắng em đi, em không tìm được Coca, đều là em sai.”

Lâm Yến rút khăn giấy trong túi ra lau nước mắt cho Trang Thiến, “Đừng khóc, không phải em thích nhất là xinh đẹp à? Bây giờ em nhìn mình trong gương xem, xấu chết.”

Trang Thiến hoàn toàn không nghe lọt tai chỉ lo khóc, Lâm Yến buông tiếng thở dài: “Tìm hết một lượt ở trung tâm thương mại rồi?”

Trang Thiến nói đứt quãng: “Không, còn chưa tìm tầng trên, nhưng mà em không mang Coca lên tầng.”

“Không cần tìm.” Lâm Yến kéo cô tới phòng giám sát, “Đi hỏi thăm an ninh.”

“Chỉ có thể thấy nó chạy từ cửa hàng phụ kiện ra khỏi trung tâm, camera khu vực bên ngoài trung tâm đang sửa chữa, xin lỗi bạn học, không thể thấy được cụ thể nó đã đi đâu.”

“Không sao ạ.” Lâm Yến mở hình Coca trong điện thoại ra đưa cho chú bảo vệ nhìn, “Nó tên là Coca, mấy ngày nay nhờ chú để ý một chút, nếu có thể tìm lại cháu sẽ hậu tạ chú ạ.”