Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Chương 45: Thanh âm tan nát cõi lòng



Tôi chần chờ hỏi Hạ Tu: "Anh, tại sao lại là anh? Em là đang thấy người thật hay là đang mơ đây?"

Hạ Tu dùng khăn lông cẩn thận lau mặt cho tôi, vừa lau vừa đau lòng nói: "Phẩm Phẩm, em bệnh nặng như vậy tại sao lại không nói cho anh biết, hai ngày nay anh không liên lạc được với em, không còn cách nào khác hơn là gọi điện thoại đến trường học, không cần nói anh phải tốn bao nhiêu sức lực mới liên lạc được với cô bạn cùng phòng của em, cô ấy nói em bị bệnh, anh không yên lòng, nên xin nghỉ mấy ngày để đến thăm em một chút. Phẩm phẩm, sao em lại bệnh như vậy? Nếu ba mẹ biết, chắc hai người sẽ rất đau lòng!"

Hạ Tu vừa nói dứt lời liền đem khăn lông để lên trên bàn, dùng bàn tay thương yêu vuốt ve gương mặt tôi.

Không đúng! Đôi tay lần trước, cảm giác không giống đôi tay này!

Tôi hỏi Hạ Tu: "Anh, anh đến lâu chưa?"

Hạ Tu trả lời: "Mới vừa tới khoảng chừng mười phút, thấy em đang ngủ nên không gọi em dậy. Cô bé Tô Đích kia định nấu cháo cho em, nhưng kết quả là biết anh đến đây nên chạy ra sân bay đón anh bởi vậy mới đến trễ. Phẩm phẩm, có đói bụng không? Tô đi mua cháo cho em rồi."

Lòng tôi tiếp tục mê mang.

Không phải Hạ Tu.

Hoàn hảo không phải Hạ Tu.

Vậy là ai? Chẳng lẽ là, anh?!

Vậy nếu như, chính là Hạ Tu!

Tôi lúng túng lắc đầu với Hạ Tu nói: "Anh, em không đói bụng. Anh đến đây ba mẹ có biết không?"

Thời điểm Hạ Tu lắc đầu để trả lời, Tô đẩy cửa đi vào.

Tô xách theo một hộp giữ nhiệt đi tới nói với tôi: "Ann xin lỗi nha, bởi vì đi đón anh của cậu nên tôi không nấu cháo cho cậu được, bất quá tôi vừa đi ra ngoài mua cháo cho cậu nè, còn nóng đó, mau dậy ăn chút đi!"

Hạ Tu đỡ tôi ngồi dậy, tôi dựa vào người của anh để xoay người dọn cái gối đầu, muốn đem cái gối dựng đứng lên để tựa vào. Nhưng Hạ Tu lại ngồi ở sau lưng tôi, bàn tay trực tiếp đem tôi dựa vào trong ngực của anh, sau đó nhận lấy cháo của Tô nhẹ nhàng đút cho tôi từng muỗng từng muỗng.

Cái ôm trong ngực này, cảm giác cũng không giống!

Bỗng nhiên tôi nhớ đến lúc tôi nửa tỉnh nửa mê có người giúp tôi thay y phục, tôi vội vàng cúi đầu liếc mắt nhìn trên người mình, phát hiện bộ quần áo tôi đang mặc không phải là của mình mà là quần áo bệnh nhân.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn Tô dò xét, nhưng không lên tiếng, bởi vì không biết nên nói gì, nói từ đâu, cũng có chút loạn.

Tô cũng đang nhìn tôi. Sau đó Tô lên tiếng. Tô nói với tôi: "Ann, cậu muốn nói gì với tớ vậy? Cậu muốn cho tớ xem cậu mặc quần áo bệnh nhân sao? Ừh, cũng.... cũng được lắm, bởi vì cậu mặc cái gì cũng đều dễ nhìn. Ách...... Cái đó, Ann ý của cậu là như vậy có phải không, muốn tôi khen quần áo bệnh nhân của cậu?"

Tôi hung hăng liếc Tô một cái!

Nếu như ánh mắt có thể giết người, như vậy cái liếc mắt vừa rồi cũng đủ khiến Tô phơi thây dưới chân tôi rồi.

Tôi đột nhiên nhớ đến, ngày mai là ngày kỷ niệm ngày thành lập trường, tranh thủ thời gian nói với Tô:"Tô, nếu không có việc gì cậu về đi, có anh ấy ở đây với tôi là được rồi, không phải ngày mai cậu còn phải đi tiếp khách giúp giáo sư à."

Tô đắc ý nói với tôi:"Tôi được nhảy khỏi hầm lửa. Thời điểm anh trai cậu chưa đến tôi gọi điện thoại cho giáo sư lấy lý do chăm sóc cho cậu nên xin phép nghỉ rồi, nghe nói giáo sư biết cậu bị bệnh, không nói hai lời liền đáp ứng tôi. Ann, cái này có được gọi là một người bị bệnh gà được lên trời không?"

Tôi đang hớp một miếng cháo cơ hồ muốn phun ra từ lỗ mũi! Hạ Tu để tay ở trên lưng tôi không ngừng vỗ nhẹ giúp tôi dễ hô hấp.

Không đúng! Cảm giác này không giống với đôi tay kia!

Tôi hỏi Tô: "Nghe nói giáo sư biết tôi bị bệnh là hàm ý gì."

Tô nói: "Ann, cậu biết Anh ngữ của tôi có chút không thích hợp để tâm sự với người khác, cho nên ách...... lúc tôi gọi điện thoại John đang ở bên cạnh tôi, là John nói cho tôi biết giáo sư đã nói như vậy."

Quả nhiên, tôi đã đoán đúng.

Ăn cháo xong tôi nằm lại trên giường, đột nhiên cảm giác trong túi áo có chút cấn cấn, tôi đưa tay thăm dò vào trong túi thấy một vật nho nhỏ, lấy ra xem, đó là một vật trang sức nhỏ hình con vịt màu vàng ngây thơ vô cùng đáng yêu.

Tôi thích thú đem con vịt nhỏ đặt trong lòng bàn tay vuốt vuốt không buông.

Hạ Tu liếc nhìn con vịt trong tay tôi hỏi:"Đây là cái gì?"

Tôi đem con vịt nhỏ trong tay đưa cho Hạ Tu xem và nói: "Nó là một…con vịt!"

Hạ Tu liếc nhìn con vịt sau đó dùng ánh mắt cưng chiều nhìn tôi, dịu dàng cười nói với tôi:"Đây không là tiệm vịt nướng Phong Vị của thành phố B sao. Phẩm Phẩm thèm ăn thịt vịt à!"

Tôi sửng sốt, con vịt nhỏ màu vàng ở trong tay của tôi rơi xuống đất.

Đỗ Thăng nói: Phẩm Phẩm ngoan, anh sẽ mua một con vịt nướng thật lớn cho em ăn, em cho anh một lần nữa được không?

Chẳng lẽ, thật sự là anh ấy!

Hạ Tu không nhận thấy sự khác thường của tôi, liền khom lưng đem con vịt nhỏ nhặt lên thả vào trong tay tôi, thuận tay ngắt mũi của tôi nói: "Ngã bệnh còn không thành thật như vậy!"

Tôi cố nặn ra nụ cười tươi tắn cho Hạ Tu xem.

Tô vừa đi ra ngoài lấy nước nóng về liếc mắt thấy con vịt nhỏ trong tay tôi liền "Hả" một tiếng nói:"Đây không phải là con vịt của Đỗ Thăng Đỗ gia sao? Ngày hôm qua lúc đang tiếp khách tớ nhìn thấy anh ta thỉnh thoảng lấy con vịt này ra xem và thở dài mấy lần, tôi trông thấy mà không thể giải thích được. Ann, con vịt kia với con vịt trong tay cậu thật giống nhau a! Không phải là anh em song sinh bị thất lạc chứ, ha ha!"

Tô tự cho là hài hước mà cười, cũng không hiểu được vì lời nói đó của cô ấy, đã khiến cho hai người trước mắt, trong đầu sôi trào giống như một nồi cháo Ba Lan.

Hạ Tu nghe Tô Đích nói xong, sắc mặt chợt biến, hàn khí bao quanh.

Hạ Tu lạnh lùng hỏi tôi:"Phẩm phẩm, em đã đáp ứng tôi như thế nào đây!"

Tôi bị hàn khí của Hạ Tu bao vây, cả người run một cái, ngập ngừng nhỏ giọng nói: "Anh, em không có gặp anh ta, thật! Nếu không tin, anh có thể hỏi Tô!"

Tô không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhìn Hạ Tu rồi lại nhìn tôi, "À?" Một lát sau lại nhìn tôi rồi nhìn đến Hạ Tu, sau khi tiếp nhận ám hiệu của tôi, mặt Tô ngây ngô nói: "A! Đúng đúng! Sự thật giống như lời Ann nói đó!"

Sắc mặt Hạ Tu thoáng hòa hoãn một chút, tôi cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Tôi không nghĩ tới Hạ Tu đối với chuyện tôi cùng Đỗ Thăng gặp mặt lại phản ứng lớn như vậy.

Ở thời điểm sắc mặt Hạ Tu dần dần thả lỏng, Tô lại thích “Rắn vẽ thêm chân” tự cho là mình tốt bụng chu đáo nhưng thật ra lại là bà tám nhiều chuyện, xấu xa tặng thêm một câu:"Ann thật không có đi gặp Đỗ Thăng, là chính Đỗ Thăng tự mình muốn tới thăm Ann, ngày đó tôi không biết anh ta cùng Ann thì ra là...... Ách, cái đó, rất dây dưa, cho nên lúc anh ta nói muốn thấy Ann tôi liền dẫn anh ta tới. Anh yên tâm đi, Đỗ Thăng chạy đến thăm Ann, Ann cũng không để ý đến!"

Hạ Tu nghe xong trên mặt không chịu hòa hoãn, lần nữa tích tụ thêm một tầng Hàn Băng, so với vừa rồi càng khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo hơn. Hạ Tu gắt gao nhìn chằm chằm mặt của tôi hỏi: "Phẩm phẩm, tại sao lại nói dối?"

Tôi bị một áp lực rất lớn ép xuống, cảm thấy hô hấp có chút ngưng trệ, tôi nuốt một ngụm nước miếng, sau đó ngẩng đầu nhìn Hạ Tu, trong thanh âm mang theo một chút ý không chịu thừa nhận mình đã nói dối, quật cường hỏi ngược lại anh: "Tại sao em không thể gặp anh ấy?"

Hạ Tu bởi vì câu hỏi của tôi mà trên mặt xuất hiện vẻ bi thương.

Yên lặng mấy giây, trên gương mặt lạnh lùng của Hạ Tu cất giấu mấy phần mất mát lần nữa mở miệng nói với tôi:"Phẩm Phẩm, anh chỉ muốn tốt cho em thôi."

Tôi cảm thấy hối hận, biết rõ vừa rồi mình đã vô tình làm tổn thương một người đàn ông quan tâm mình chân thành.

Tô thấy giữa tôi và Hạ Tu đang bị không khí lạnh bao vây, liền tự cho là hài hước rất nhiệt tình cười hì hì nói lời hoà giải:"Cái đó, Ann, cậu nghe lời anh ấy nói đi, về sau cách Đỗ Đại Lão Gia xa xa ra, đừng bí mật hoạt động sau lưng anh trai nữa, cùng lắm thì chờ anh trai trở về nước tôi lại giúp cậu “giấu trời vượt biển”. Cái đó, anh trai, đừng giận Ann nữa, từ sớm Ann đã bất hòa với Đỗ Thăng rồi, bây giờ Ann với bạn trai của tôi đang phát triển tiến thêm một bước tình cảm, hiệu quả rất khả quan đó!"

Tôi choáng! Tôi có cảm giác lời nói này của Tô là cố ý chơi xỏ tôi!

Sắc mặt Hạ Tu cực kỳ kém, cực kỳ lạnh, cũng cực kỳ thô bạo, anh gầm nhẹ tên của tôi, sau đó ác độc nói với tôi:"Nhậm Phẩm! Để cho em ra nước ngoài học không phải là để cho em ra ngoài lêu lổng chơi bời! Em xem lại cuộc sống của em một chút, thối nát thành dạng gì đây? Em xem bạn cùng phòng của em đi, các người cũng loạn thành dạng gì đây?"

Tôi tức giận quay đầu nhìn Tô gầm lên một tiếng:"Cậu biến ngay lập tức cho tôi!"

Tô tội nghiệp bỏ đi, Hạ Tu tức giận đằng đằng sát khí trừng tôi, tôi tác phong yếu đuối nói với Hạ Tu:"Anh, anh đừng nghe Tô nói hưu nói vượn, cô ấy nói chuyện với em còn không đáng tin, em với bạn trai của cô ấy nửa xu quan hệ cũng không có, là thật!"

Hạ Tu nhìn tôi không nói lời nào.

Tôi nháy nháy mắt làm ra bộ dạng làm nũng nói:"Anh, hình như em bị sốt lại."

Hạ Tu lập tức luống cuống, đứng ở đầu giường lấy tay dò trán của tôi, thấy nhiệt độ ôn hòa như bình thường sau đó hơi nhíu lông mày nhìn tôi.

Tôi cười hì hì lấy lòng anh nói:"Anh, em vừa nói lại sốt là muốn nhìn thấy anh lo lắng, anh thương em như vậy, đừng giận em nữa được không?"

Hạ Tu bất lực thở dài, ngồi ở trên giường của tôi, sau đó mạnh mẽ đem tôi ôm vào trong ngực thật chặt, trong miệng lẩm bẩm nói: "Phẩm Phẩm, em nói cho anh biết anh nên làm sao với em bây giờ!". Sau đó, cúi đầu lấy nụ hôn ngăn môi của tôi lại.

Tôi lại ngây người. Đây là lần thứ hai Hạ Tu hôn tôi rồi, đều là bất ngờ giống nhau.

Tôi muốn thoát khỏi cái ôm cùng nụ hôn của anh, nhưng toàn thân không hề có chút sức lực. Tôi một mặt nghiêng đầu né tránh nụ hôn của anh, một mặt mang theo thanh âm muốn khóc khẩn cầu thật thấp nói: "Anh đừng như vậy, anh là anh trai, hai chúng ta không thể như vậy!"

Hạ Tu buông lỏng môi của tôi nhưng vẫn ôm tôi thật chặt không buông. Hạ Tu trấn an vỗ nhẹ lưng của tôi, dịu dàng nói với tôi: "Phẩm Phẩm, đừng sợ, anh sẽ không làm tổn thương em! Đừng đẩy anh ra, được không?"

Tôi không lên tiếng, cằm tựa trên bả vai của Hạ Tu không biết nên làm sao đây, trong lòng rối loạn, tâm tình một chút cũng không rõ ràng.

Trong lúc tôi vô tình hướng về phía đối diện, tôi liếc về phía cửa một cái, bất ngờ nhìn thấy một người đứng ở đó không nhúc nhích, trên mặt phảng phất đau xót, trong mắt đang biểu thị không thể tin vào mắt mình cùng với đau đớn thật sâu trong lòng, Đỗ Thăng!

Lúc này lòng anh có bao nhiêu đau khổ, lòng của tôi lúc đầu đã đau khổ hơn anh, bây giờ còn đau hơn so với anh!

Trong lòng giống như mang theo thù hận, từ trên vai Hạ Tu ngẩng đầu lên, sau đó, đem môi của mình đặt lên môi Hạ Tu.

Hạ Tu vui mừng khi tôi chủ động, từ thế bị động nhiệt liệt đổi thành chủ động, kích tình hung hăng hôn trả lại.

Trong giây phút này, dường như tôi nghe được tiếng cõi lòng tan nát của Đỗ Thăng. Thanh âm này thanh thúy giống như ngày đó anh ta làm tan nát cõi lòng của tôi vậy.

Đỗ Thăng xoay người rời đi.

Tôi nhắm chặt hai mắt lại.

Hạ Tu lần nữa buông môi của tôi ra, anh dùng cái trán của mình chống đỡ trán của tôi, nhẹ giọng dụ dỗ nói: "Phẩm Phẩm đừng khóc! Phẩm Phẩm, anh sẽ yêu em, thương em cả đời, đừng khóc!" Nói xong Hạ Tu lại ôm tôi vào trong ngực một lần nữa. 

Tôi dựa người vào ngực Hạ Tu, nghiêm túc suy nghĩ về một vấn đề.

Không phải đã nói sẽ không vì anh ấy mà khóc nữa, tại sao bây giờ, lại khóc nữa rồi?