Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Chương 47: Nỗi khổ tâm khôn xiết



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Convert: Ngocquynh520

Dịch lại: Heidi

Lúc tôi đẩy cửa bước vào phòng bệnh của Đỗ Thăng, ngắm nhìn đôi mắt đang nhắm chặt như đang ngủ say của anh ấy, trong lòng không diễn đạt được đó là loại cảm giác gì. Gương mặt yêu nghiệt như vậy, trước kia tràn đầy ý chí hăng hái, nhưng bây giờ lại là sự cô đơn tiều tụy.

Tôi đứng lẳng lặng ở đầu giường, tận lực kiềm chế không để cho đôi bàn tay của mình vươn tới đụng chạm đến gương mặt mà tôi không thể rời mắt ấy. Người đàn ông này, tôi hận anh ta, song tôi cũng yêu anh ta; Tôi oán anh ta, song tôi lại không nhịn được cứ quan tâm anh ta; Tôi muốn thương tổn anh ta, song khi nhìn thấy anh ta bị tôi tổn thương rồi thì chính bản thân mình lại bị tổn thương; Tôi nói không muốn gặp lại anh ta nữa vì tôi muốn quên anh ta, song mỗi lần nói quên thì những vết tích có liên quan đến anh ta được khắc ghi trong trí nhớ tôi lại càng sâu sắc hơn.

Những người yêu nhau có thể gần gũi bên cạnh nhau quả thật là có diễm phúc cực lớn.

Mà những người yêu nhau lại phải xa nhau là một sự dằn vặt đớn đau biết mấy!

Tôi và Đỗ Thăng, tôi cảm thấy hai chúng tôi đều yêu nhau sâu sắc, nhưng vì cái gì mà chúng tôi lại bị dẫn tới nước lưỡng bại câu thương như thế này!

Trong đầu tôi từng màn một hiện lên những khoảnh khắc từ lúc tôi và Đỗ Thăng gặp mặt cho đến cảnh hiện tại chúng tôi đang gặp nhau nhưng thà rằng không gặp còn hơn này, đủ loại kí ức, đủ loại nhớ thương, đủ loại oán trách, giờ phút này trong trái tim tôi không nói ra được đó là bi ai, là phẫn nộ, là oán giận, là tiếc nuối hay là đau buồn.

Đã từng có lúc, lần đầu gặp Đỗ Thăng, khi anh ta nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn mỹ đó hiện ra đã khiến tôi kinh diễm đến thế ; tại hội trường báo cáo, hình ảnh anh ta ung dung phóng khoáng giúp tôi giải vây đã khiến tôi rung động; lúc tôi say rượu, anh ta bế tôi lên xe chăm sóc tỉ mỉ, dùng chiếc áo vest đắt tiền làm chăn đắp cho tôi khiến tôi được sủng ái mà lo sợ!

Đã từng có lúc, anh ta ồn ào muốn tôi làm cu li khuân vác, cưỡng bức tôi leo núi, nhưng dọc đường đi anh ta lại lặng lẽ tự mình vác cái ba lô leo núi nặng trĩu trên vai; Đã từng có lúc, anh ta nhất mực kéo tôi đi chơi bowling nói với tôi là anh ta muốn lợi dụng kĩ thuật đáng xấu hổ của tôi để làm nổi bật kĩ thuật của anh ta, nhưng trên thực tế cả buổi tối hôm ấy, từ đầu đến cuối anh ta không hề phàn nàn gì chỉ dạy tận tình cho tôi cách chơi; Đã từng có lúc, anh ta với vẻ mặt cao ngạo nói với tôi rằng để cho tôi - một đứa học sinh ngốc nghếch biết được thế nào là sự xa xỉ của nhà hàng Tây trong xã hội thượng lưu, sau đó lúc tôi được anh ta dẫn vào một nhà hàng sang trọng nhất trong thành phố, anh ta không những không châm biếm dáng ăn rất xấu của tôi mà còn luôn luôn giúp tôi cắt bít tết, giúp tôi rót nước trái cây, giúp tôi nâng khăn ăn dịu dàng tỉ mỉ lau đi thứ tương salad màu trắng dính trên khóe miệng.

Đã từng có những cơn triền miên sau khi say rượu, đã từng tưởng niệm sau ly biệt, đã từng có lúc ngàn dặm đi tìm anh ta, đã từng mê đắm suốt 3 ngày, đã từng tình nồng ý mật, đã từng bịn rịn không dứt trước lúc rời xa...... Những hồi ức này, luôn mang theo sự tốt đẹp cùng ngọt ngào vô tận tới sưởi ấm tôi, hòa tan trong tôi, đồng thời cũng làm tôi tan nát.

Nhưng trừ những thứ ngọt ngào này ra, ở lúc chia tay, anh ta không cho bất kỳ lời giải thích nào, không nói lý do, rõ ràng kiên quyết đoạn tuyệt mối quan hệ! Và anh ta kiên trì sự chia tay ấy sau đó lại nhiều lần dây dưa không rõ và không ngừng quấy rối tình cảm trong tôi! Anh ta hại tôi độc ác vứt bỏ đi giọt máu của mình! Cái loại đau đớn vì ném đi cốt nhục của mình, nếu không phải tự mình trải qua, làm sao biết được nỗi đau thấu xương này!

Tại sao chúng tôi phải biến thành tình trạng như hôm nay đây?

Tôi muốn hận Đỗ Thăng, tôi muốn cố gắng đi yêu người khác, nhưng lúc tôi chủ động hôn Hạ Tu thì tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ và hiểu rằng: Kiếp này của tôi, sợ rằng sẽ không yêu được bất kỳ ai khác!

Nhớ lại lúc ở thành phố B, tôi cùng Đỗ Thăng sau cơn triền miên mê đắm, tôi mơ mơ màng màng chìm dần vào giấc ngủ. Ở lúc tôi ngủ tựa như không ngủ ấy, tôi cảm thấy Đỗ Thăng đeo một cái vòng gì đó trên cổ chân trái tôi. Ngày hôm sau mở mắt ra tôi thấy, đó là một cái vòng lắc chân vô cùng tinh xảo, những viên đá cẩm thạch trên chiếc lắc đó sáng long lanh trong suốt, trên dây có chữ “ Phẩm” do Đỗ Thăng tự tay khắc lên.

Tôi nhìn cái lắc chân đó đến ngẩn người, anh ấy ôm tôi khẽ hôn; Tôi nói sợi lắc chân thật đẹp, anh ấy nói đó là bảo bối mà anh ấy đã dùng tâm huyết cả đời để điêu khắc, anh ấy muốn dùng sợi dây xích này buộc tù tôi, đem tôi buộc chặt vào bên người anh ấy.

Lúc đó tình cảm anh ấy nồng nàn biết bao nhiêu, hứa hẹn với tôi và nói sẽ giữ vững lời hứa đó, không bao lâu sau cũng chính anh tự tay vứt bỏ lời hứa hẹn đó!

Tôi đã từng ở lúc tỉnh lại ngay sau cái ngày đánh mất cục cưng, đem cái lắc chân đó dùng sức ném ra ngoài cửa sổ, nhưng vẫn chưa tới một phút sau liền hối hận lao ra ngoài cửa khổ sở đi tìm khắp nơi, cuối cùng đem nó cất lại.

Sau lần đó, nhiều lần tôi muốn vứt bỏ nó, rồi lại nhiều lần nhặt lại, giống như đối với Đỗ Thăng, tôi nhiều lần muốn quên anh ta, lại càng làm tôi nhớ anh ta nhiều hơn

Giữ lại, không cam lòng;

Ném đi, không muốn;

Nhìn thấy, lòng tràn đầy oán hận;

Không nhìn thấy, oán hận phai nhạt, nhưng lại cứ dâng lên nỗi nhớ.

Tôi vẫn lẳng lặng đứng đó, lẳng lặng nhìn Đỗ Thăng, cho đến khi nhìn thấy trên trán Đỗ Thăng rỉ ra mồ hôi hột rất nhỏ, tôi mới từ trong sự rối ren tỉnh lại, theo bản năng đi về phía phòng vệ sinh, muốn tìm khăn lông lau mặt cho kẻ oan gia đang nằm trên giường bệnh kia.

Lúc tôi đang tìm khăn lông thì nghe thấy tiếng cửa phòng bệnh mở ra.

Có người đến.

Ban đầu tôi nghĩ có thể là thầy thuốc hoặc là hộ sĩ tới kiểm tra phòng, tôi không muốn gây nhiều phiền toái như vậy, tôi chỉ muốn len lén đến thăm Đỗ Thăng, vì vậy tôi lẳng lặng đợi trong phòng vệ sinh, muốn đợi tới khi người ta đi rồi mới ra. 

Nhưng người kia đã vào thật lâu mà trong phòng bệnh vẫn yên tĩnh. Tôi nghĩ có lẽ người tới không phải thầy thuốc hoặc hộ sĩ rồi.

Thời điểm tôi đang do dự có nên đi ra ngoài hay không, chợt nghe thấy giọng nói của Đỗ Thăng mang theo sự kinh ngạc: "Là cậu!"

Đỗ Thăng đã tỉnh rồi.

Tôi lập tức dừng lại động tác mở then cửa, lẳng lặng đứng trong phòng vệ sinh, cẩn thận lắng nghe âm thanh bên ngoài.

Tôi nghe thấy có một người đàn ông trả lời Đỗ Thăng: "Nghe nói cậu nhập viện tôi liền tới đây thăm cậu."

Giọng nói này tôi biết, anh ta là Âu Tề!

Âu Tề nói xong, tôi nghe thấy Đỗ Thăng dùng thanh âm có giọng điệu chất vấn cùng lạnh nhạt hỏi: "Nghe nói? Nghe ai nói? Người nào nói cho cậu?"

"Cậu nói xem, trừ cô ấy ra còn ai quan tâm đến cậu như vậy". Thanh âm của Âu Tề mang theo sự giễu cợt nồng đậm. Tôi đoán, "Cô ấy" nhất định là Hứa Linh.

Đỗ Thăng dùng giọng điệu giễu cợt giống y như Âu Tề nói: "Cô ấy bảo cậu đi thăm tôi thì cậu liền tới? Cô ấy lại thanh tỉnh sao? Âu Tề, cậu đã yêu cô ấy như vậy nghe lời cô ấy như vậy..., tại sao còn nhét cô ấy cho tôi? Cậu biết rõ tôi đã không còn là Đỗ Thăng vẫn ôm phần tình cảm của ngày trước nữa, mà còn nhất định nói cho tôi biết rõ chuyện năm đó, nhất định đem Linh đến bên cạnh tôi, cứ phải để mình thừa nhận yêu cô ấy rồi phải gánh nỗi đau không được nhìn thấy cô ấy, cứ nhất định phải ép tôi đưa ra lựa chọn mang tính lương tâm và đạo nghĩa ư!! Tại sao cậu không thể đừng nói cho tôi biết, tại sao cậu lại cứ khăng khăng lôi kéo tôi cùng xuống địa ngục!"

Tôi nghe mà không hiểu gì, trái tim “bịch bịch” nhảy loạn, trực giác nói cho tôi biết chuyện này nhất định có cất giấu một đoạn quá khứ cực kỳ phức tạp!

Lời của Đỗ Thăng vừa dứt, tôi liền nghe được Âu Tề dùng thanh âm vô cùng tức giận cùng sự trách cứ đối với Đỗ Thăng gằn giọng rít gào: "Đỗ Thăng, cậu biết mình đang nói gì không! Linh, cô ấy là vì cậu mới biến thành bộ dạng kia, cậu nên chịu trách nhiệm với cô ấy, cậu hiểu chưa!"

Quả nhiên là có chuyện! Nhưng là chuyện gì? Đến tột cùng là chuyện gì!

Tôi có thể nghe được tiếng tim đập của mình vang lên kịch liệt như sấm!

Sau đó, tôi nghe thấy Đỗ Thăng dùng loại giọng nói tuyệt vọng cùng đau thương mà tôi quen thuộc nói: "Tôi nên phụ trách với Hứa Linh, vậy còn Phẩm Phẩm thì sao? Ai phụ trách Phẩm Phẩm của tôi? Âu Tề cậu biết không, tôi vì cái quyết định chịu trách nhiệm với Hứa Linh, mà đã hại Phẩm Phẩm mất đi của đứa con của chúng tôi! Tôi có lỗi với Phẩm Phẩm, Phẩm Phẩm vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho tôi!" ( má ơi…dịch tới đoạn này tớ rớt nước mắt…:()

Nước mắt của tôi cuồn cuộn rơi xuống! Anh ta thế nhưng lại biết! Nhưng làm sao anh ta lại biết?!

Tôi nghe thấy Âu Tề dùng thanh âm lạnh lẽo nói với Đỗ Thăng: "Đỗ Thăng, nếu như cậu là đàn ông thì mau chóng khỏi bệnh rồi nhanh trở về nước đi! Trở lại bên cạnh Hứa Linh cho tôi, một lòng một dạ chăm sóc cô ấy! Nhậm Phẩm là một người khỏe mạnh, cô ấy có thể ăn, có thể nằm, có thể nói, có thể cười, nhưng Hứa Linh thì không! Cậu tỉnh táo lại đi, Hứa Linh mới là người cần cậu nhất!"

Đỗ Thăng cũng lạnh lùng trả lời Âu Tề: "Nếu cậu đã không bỏ được được cô ấy, tại sao có thể đưa cô ấy đến bên cạnh tôi, Âu Tề, cậu là đàn ông sao? Rốt cuộc là cậu vì muốn để cho cô ấy đạt được điều cô ấy muốn, hay là cậu muốn mỗi người chúng ta đều giống như cậu trầm luân trong sự đau khổ!"

Bên ngoài cách một lúc lâu cũng không có tiếng nói chuyện. Toàn thân tôi bắt đầu không ngừng run rẩy.

Ước chừng qua hai phút, tôi nghe thấy Âu Tề dùng giọng nói bình tĩnh ôn hòa nhưng lại lộ ra vẻ muốn cùng nhau xuống địa ngục chầm chậm nói với Đỗ Thăng: "Thăng, chăm sóc thật tốt cho cô ấy, Nhậm Phẩm là một cô gái khả ái, tôi không muốn làm tổn thương cô ấy, đừng ép tôi."

Lời của Âu Tề vừa dứt, tôi còn chưa kịp cẩn thận suy nghĩ nội dung anh ta nói, chỉ nghe thấy Đỗ Thăng dùng thanh âm lạnh như băng, trịnh trọng, thậm chí là xen lẫn sát khí nồng đậm trả lời Âu Tề nói: "Người nào thử động tới Phẩm Phẩm mà xem, tôi bắt hắn đền mạng!"

Tôi nghe lời Đỗ Thăng nói, toàn thân vừa lạnh vừa nóng, trước mắt xuất hiện tầng sương mù dày đặc, thân thể mãnh liệt run rẩy giống như giàn giáo sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào!

Tôi ngồi chồm hỗm trên mặt đất, lấy hai tay dùng sức che miệng mình lại, dường như nếu không bụm chặt lại sẽ rất khó khống chế được tiếng hét lớn chọc thủng cổ họng xông ra ngoài!

Ngoài cửa, tôi nghe thấy Âu Tề nói với Đỗ Thăng một câu: "Tự giải quyết cho tốt!" Sau đó là tiếng bước chân cùng tiếng cửa phòng bệnh bị kéo ra sau đó lại bị đóng lại. Tôi đoán là Âu Tề đã rời đi.

Tôi ngồi xổm ở trên đất trong phòng vệ sinh không nhúc nhích, vẫn kịch liệt run rẩy hồi tưởng lại lời đối thoại vừa mới nghe được. Tôi cảm thấy tựa hồ tôi đã bắt được chút manh mối, nhưng khi muốn đến gần chút để nhìn sự việc rõ hơn thì tôi lại phát hiện ra một số chuyện tôi vẫn không mảy may biết gì cả!

Tôi vẫn không cách nào khống chế cho người bớt run rẩy, tôi cố gắng trấn tĩnh lại, kết quả lại ngược lại, càng ngày càng cảm thấy hoảng hốt.

Bỗng nhiên, cửa phòng vệ sinh bị kéo ra, tôi hoảng sợ trợn to cặp mắt ngẩng đầu lên thật nhanh nhìn ra ngưỡng cửa!

Sau đó, tôi nhìn thấy Đỗ Thăng đang kinh ngạc đến nỗi miệng mở ra hết mức!

Ánh mắt của chúng tôi, không chút trở ngại gắt gao quấn lấy nhau!

Một hồi lâu sau, Đỗ Thăng ngồi xuống đối diện với tôi, tầm mắt ngang tầm của tôi.

Chúng tôi vẫn không ai nói gì, nhưng trong nháy mắt, tại lúc chăm chú khít khao nhìn lẫn nhau đó, không ai bảo ai đồng thời giang rộng cánh tay dùng sức ôm chặt lấy nhau!

Cằm tôi chống đỡ ở trên bả vai Đỗ Thăng, môi Đỗ Thăng dán chặt lên vành tai tôi.

Đỗ Thăng dùng sức, dùng sức ôm chặt tôi, sau đó nhẹ nhàng dùng thanh âm phát ra từ trong đáy lòng nói: "Phẩm Phẩm, anh xin lỗi!"

Một tiếng xin lỗi này đã làm cho nước mắt tôi rơi xuống như mưa!

Đỗ Thăng, thực ra anh có nỗi khổ tâm rất khó nói ra đúng không?!

P/s: Chap này bỗng dưng ta muốn comment một chút, truyện này tác giả miêu tả tâm trạng nhân vật khá hay, mấy chap trc dịch phần đối thoại của Tô và Phẩm Phẩm ta nhức hết cả đầu, câu cú dài dòng. Ta chủ trương dịch đúng vì ta biết vốn từ của ta ko dc mượt mà lắm. Mọi người đọc thấy chỗ nào ko ổn phải nhắc ta đấy, ta ko ngại đâu còn cảm ơn nữa^^ mrgreen.