Đừng Sợ! Anh Bảo Kê Cưng!

Chương 4: Kẻ ngốc có phước của kẻ ngốc!



Não Khúc Thuận chưa load kịp, ngơ ngác mời anh ta vào nhà: “Anh ngồi trước đi ạ, em đang nấu dở bữa sáng, xong em giúp anh gọi Thiệu Huân ngay ạ.”

Khúc Thuận hoang mang trở vô bếp chiên hai quả trứng, lúc này cậu mới giật bắn người. Sao mình hồ đồ mời người ta vào nhà chi vậy???

Thoáng chốc, não Khúc Thuận đã biên soạn một câu truyện kể về cậu bé đáng thương Thiệu Huân gia cảnh bần hàn, sau khi lọt vào mắt xanh của vị giám đốc Khúc Thuận một lòng một dạ với mình thì mới có cuộc sống tốt hơn, đang lúc hưởng thụ chuỗi ngày hạnh phúc thì người anh trai xấu xa từ đâu xuất hiện sỉ nhục Thiệu Huân.

Khúc Thuận càng nghĩ càng thấy có lý, càng nghĩ càng thấy xót xa.

Chứ còn sao nữa? Nếu người nhà Thiệu Huân đối xử tốt với hắn thì sao không đến tìm hắn sớm hơn, cứ phải đợi Khúc Thuận công bố bao dưỡng Thiệu Huân thì mới chịu ló mặt. Vừa dòm là biết có mưu đồ hiểm ác.

*Bộp*

Khúc Thuận đập thêm quả trứng vào chảo. Hừ, mấy người dám ăn hiếp Thiệu Huân, tui sống chết với mấy người.

Mà Thiệu Đông vô tội ngồi ngoài phòng khách, hoàn toàn không biết Khúc Thuận ở trong bếp đang cười buốt giá. Anh ta bận nghĩ xem thằng em trai mắt cao hơn đầu của mình, sao lại thích thằng nhóc trông ngố ngố này.

Đang mải mê thả hồn theo mây thì Thiệu Huân xuống lầu, hắn cũng sửng sốt khi thấy anh trai ngồi dưới phòng khách. Hắn rót cho Thiệu Đông cốc nước rồi hỏi: “Sao anh tới đây?”

“Nghe được vài chuyện nên tới coi thử.”

Thiệu Đông cười nhận cốc nước, nhìn trên cốc có vẽ hình con shiba nhỏ, đáng yêu tới mức anh suýt cười ra tiếng.

“Dễ thương ghê!”

Thiệu Huân không trả lời, trong lòng thừa biết anh trai không màng lệch múi giờ, từ xa xôi chạy về là chỉ để trêu chọc thằng em trai là hắn.

Khúc Thuận chiên xong ba quả trứng thì bưng ra ngoài, sắc mặt đã thay đổi để đối phó với Thiệu Đông, lúc thấy Thiệu Huân đứng đó thì giật mình bước vội tới. Khúc Thuận muốn kéo Thiệu Huân ra sau lưng mình với tư thế ngầu nhất nhưng Thiệu Huân không phối hợp, Khúc Thuận đành khó khăn chen vào giữa hai anh em.

“Bây giờ Thiệu Huân chẳng còn liên quan gì tới gia đình mấy người nữa, từ nay về sau tiền học đại học của ẻm sẽ do tui đóng, mấy người đừng hòng kiếm chác gì từ ẻm!”

Thiệu Đông: “…”

Thiệu Huân: “…”

Mà điều khiến Thiệu Huân bất ngờ là, Thiệu Đông hết sức phối hợp.

Đúng vậy, Thiệu Đông đang cười bò, sung sướng gia nhập vào bộ phim “Khi tổng giám đốc hai lúa bao nuôi tình nhân” cùng Khúc Thuận.

Chẳng qua mở đầu phim không hề vui vẻ, mà kết cũng nhanh.

Khúc Thuận đứng trước bàn với dáng vẻ tự cho đẹp trai nhất, quăng cọc tiền.

“Cầm tiền rồi phắn đi! Sau này bớt dòm ngó Thiệu Huân dùm, giờ ẻm là người của ông đây rồi.”

Thiệu Đông đứng hình mất 2s.

Thiệu Đông lớn từng này, lần đầu gặp được người khiến anh ta phải trợn mắt ngoác mồm.

Thiệu Huân thì đứng dòm, trong bụng thắc mắc sao ban đầu mình lại nhìn trúng chấn bé đù này thế?

Thiệu Đông nhịn cười, anh ta sắp chịu không nổi nữa rồi, em trai quả nhiên chưa từng làm anh ta thất vọng, mang đến cho anh niềm vui bất tận, bây giờ niềm vui còn nhân đôi.

Thiệu Đông lùi về sau mấy bước: “Tôi không cần số tiền này, cậu phải đối xử tốt với Thiệu Huân nhé!”

Khúc Thuận mặt mày hớn hở: “Không cần anh nói, tui sẽ chăm sóc cho người của tui.”

Thiệu Đông cảm thấy nếu mình ở lại đây thêm xíu nữa chắc sẽ nhịn cười đến nội thương, thế nên nhanh chân chuồn lẹ.

Còn Khúc Thuận thì nghĩ mình đã hù kẻ thù của Thiệu Huân bỏ chạy. Cậu ngượng ngùng trộm liếc Thiệu Huân, chờ tình nhân nhỏ tặng mình một nụ hôn nồng cháy.

Thiệu Huân nhìn là biết cái mặt muốn được khen của Khúc Thuận, hắn lập tức ‘thưởng’ cho cậu một trận “bum ba là bum”, khiến cậu ba ngày không lết xuống giường nổi.

Khúc Thuận nằm sấp trên giường ấm ức, “moah moah chụt chụt” của tui đâu?!!!

*

Người nhà cũng đến rồi, Thiệu Huân không thể ngày nào cũng chỉ chơi với bé cưng mà bỏ bê công việc nữa, mà phải đến công ty cho ra dáng.

Để Khúc Thuận không nghi ngờ, Thiệu Huân hiếm khi bịa ra một lý do: “Trường yêu cầu thực tập nên tôi phải đến công ty A, cậu đừng lo cho tôi.”

“Wow, công ty này đỉnh lắm luôn, Thiệu Huân Huân giỏi quá đi.”

Thiệu Huân nổi da gà, mới vui vẻ với Khúc Thuận mấy ngày mà nhóc này lại ngứa đòn rồi.

“Bớt kêu tôi bằng mấy cái biệt danh khùng điên đó đi.” Thiệu Huân banh mặt Khúc Thuận sang hai bên.

Khúc Thuận che mặt, giọng rầu rĩ: “Cậu cũng có thể gọi tui là Thuận Thuận mà.”

Từ hôm Thiệu Đông mò đến, Khúc Thuận luôn trong trạng thái lâng lâng khó hiểu, giống như đã thắng được trận đấu nào đó vậy. Trước mặt Thiệu Huân, cậu càng ngày càng cợt nhã, dẹp sạch hình tượng ban đầu mà mình xây dựng.

Thiệu Huân lười so đo với cậu, vội xách túi đi làm.

Ở cạnh Khúc Thuận ồn ào đã quen, bước vào công ty ai nấy gặp hắn cũng đều câm như hến khiến Thiệu Huân hơi khó thích ứng, cho dù đây là thói quen trước giờ của hắn.

Đọc xong vài văn bản tài liệu cảm thấy hơi mệt, Thiệu Huân chợt nghĩ không biết giờ Khúc Thuận đang ở nhà làm gì.

Thư ký thấy dáng vẻ uể oải của Thiệu Huân, bước tới: “Giám đốc, tháng sau là sinh nhật anh, ông chủ hỏi anh có về…”

Mấy năm trước đều tổ chức ở nhà, năm nay thư ký nhắc là do Thiệu Đông gợi ý. Anh ta nói không biết em trai có chịu về nhà hay không.

Thiệu Huân quả nhiên im lặng, nhóc ngốc Khúc Thuận biết sinh nhật hắn không nhỉ?

Chắc chắn… là không.

Không khí im lặng kéo dài thật lâu, Thiệu Huân không vui phẩy tay: “Về nhà.”

Thư ký “dạ” xong thì ra ngoài, Thiệu Huân cũng không ở lại văn phòng mà viện cớ về nhà làm việc, sau đó chuồn mất.

Không ngờ vừa về tới nhà thì đã thấy nhà cửa lộn xộn như bị ăn trộm, trong phòng bếp còn có âm thanh kỳ lạ. Thiệu Huân ló đầu vào coi thử, bắt gặp Khúc Thuận đang vật vã với mớ đồ.

“Cậu đang làm gì đó?”

Khúc Thuận bật dậy như bị giẫm phải đuôi: “Thiệu, Thiệu Huân… cậu, sao cậu…”

Thiệu Huân chỉ đống đồ trên bàn; “Cậu đang làm gì?”

Khúc Thuận cúi đầu, như chàng vợ nhỏ bị ức hiếp, “Sáng nay anh trai của cậu nói hôm nay là sinh nhật của cậu, tui mới vội chuẩn bị… tui tưởng cậu sẽ về trễ.”

Thiệu Huân đoán, anh mình lúc thấy Khúc Thuận giật mình hoảng hồn chắc vui lắm.

“Anh ta nói mà cậu cũng tin à?”

Khúc Thuận cụp mắt: “Tui, tui không biết… tui xin lỗi…”

“Thôi bỏ đi, cậu cứ tiếp tục.”

“Nhưng như vậy thì hết bất ngờ rồi…”

“Không… Bất ngờ lắm…”

Khúc Thuận mếu máo: “Cậu ra ngoài trước đi, đừng có dòm.”

Tiệc tối là bánh kem do Khúc Thuận làm, cùng với đồ trang trí sinh nhật loè loẹt sặc sỡ, Thiệu Huân nhất thời không biết diễn đạt cảm xúc của mình thế nào.

Thôi… kệ đi.

Khúc Thuận vui vẻ chờ khen, run tai vẫy đuôi như một bé cún bự.

Thiệu Huân đành xoa xoa đầu cậu thể hiện sự hài lòng, cậu ấy là mang tấm lòng thành chuẩn bị tiệc sinh nhật cho hắn, chỉ mong hắn vui thôi chứ không có ý đồ gì khác, như vậy cũng quá đủ rồi.

Bum ba la bùm một trận trên giường xong, Thiệu Huân mới bình tĩnh bật máy tính lên xử lý công việc.

Nửa đêm Khúc Thuận thức dậy kiếm đồ ăn, thấy Thiệu Huân chưa ngủ nên đi tới.

“Thiệu Huân, Thiệu Huân, sao cậu còn chưa ngủ?”

“Còn vài thứ cần phải check, cậu ngủ trước đi.”

Thiệu Huân nghiêng đầu nhìn vẻ mặt tò mò của Khúc Thuận, hắn chỉ vào máy tính: “Cậu chọn bừa hai cái đi.”

“Hả?” Khúc Thuận gãi đầu, “Nhưng, nhưng mà tui không hiểu gì hết…”

“Bởi vậy mới nói cậu chọn bừa, không sao đâu.”

Khúc Thuận ậm ừ rồi nhấn đại hai cái.

Thiệu Huân gửi tin nhắn cho thư ký, sau đó ôm người về giường ngủ bù.

Chiều hôm sau, Thiệu Huân nhận được cuộc gọi của thư ký.

“Giám đốc, tôi giúp anh bán hai mã cổ phiếu đó rồi, mới bắt đầu phiên giao dịch thì đã đến giá trần. Nguyên bảng led điện tử xanh lè, chỉ có hai cổ phiếu này là đỏ.”

Thiệu Huân giật mình, vỗ vỗ Khúc Thuận còn đang ngủ: “Tăng rồi!”

“Hở, tăng gì cơ?”

Nom gương mặt ngơ ngác của cậu, Thiệu Huân kìm nén những suy nghĩ không tên lại.

“Không có gì, ngủ đi.”