Đừng Thích Em Như Vậy

Chương 19: Thuê phòng ở (hạ) (HHH)



Editor: Sunie

**

Dưới ánh đèn lờ mờ trong căn phòng, một phòng lưu luyến, chỉ còn lại có tiếng thở dốc của nhau, Sở Mông có chút không chịu nổi tay của Tưởng Lập Hàn sờ loạn khắp nơi ở phía sau, dần dần đi xuống, toàn thân sắp sửa không giữ được, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Toàn thân giống như bị lửa đốt, lại khó có thể dùng lời diễn tả được cảm giác tê dại cùng ngứa ngáy chiếm cứ, Sở Mông quay đầu liếc mắt nhìn Tưởng Lập Hàn một cái, nhắc nhở hắn, “Chỉ, chỉ là ôm ngủ mà thôi…”

Tình nhân thuê phòng không làm tình chẳng lẽ còn nói chuyện về lý tưởng đời người sao?

Khóe miệng Tưởng Lập Hàn nhếch lên, ngón tay dài cuốn vòng quanh một lọn tóc của cô, cuốn dài mềm mại, như là dây dưa trong lòng hắn, càng thêm dùng sức đùa bỡn cô, dùng âm thanh từ hơi thở ghé vào bên tai Sở Mông, “Làm cậu là cầm thú, không làm cậu chính là không bằng cầm thú.”

Sở Mông nhất thời trợn to hai mắt, run run rẩy rẩy nắm chặt tấm chăn mỏng trên người, nói năng lộn xộn lên án hắn, “Nói không giữ lời! Tưởng Lập Hàn, cậu vô sỉ! Cậu người này tại sao lại như vậy!”

“Mông Mông bây giờ càng ngày miệng lưỡi càng sắc bén.” Tưởng Lập Hàn nâng cằm Sở Mông lên, đôi mắt cô chớp chớp, ánh mắt lười biếng, đôi môi đỏ mọng phúng phính trơn bóng làm hắn giật mình, ngay sau đó ra lệnh, “Há miệng.”

Sở Mông không biết hắn lại nghĩ ra cái chủ ý gì để áp chế giày vò cô, oán trách nhìn hắn liếc mắt một cái, lại dời ánh mắt đi, vùi vào gối đầu, thanh âm đều rầu rĩ, “Không muốn, tôi không muốn.”

Đúng lúc này, di động Sở Mông vui sướng hát lên, rung động đến tủ đầu giường ầm ầm vang lên, cô đứng dậy, không quên phòng bị nhìn Tưởng Lập Hàn liếc mắt một cái, lúc này mới đi nghe điện thoại.

Là Dương Đào.

“Ai ai ai, tổn thọ tổn thọ. Mông Mông bây giờ học được mấy ngày mấy đêm không trở về ký túc xá có phải hay không?”

Lời nói này làm nội tâm Sở Mông hối hận một hồi, như thế nào đang êm đẹp cô cùng với Tưởng Lập Hàn lại đi thuê phòng chứ?

Bình thường giải khóa các loại tư thế còn chưa tính, hiện tại ngay cả tình cảnh đều bắt đầu biến đổi.

Còn có thể hay không thiếu gia cùng hầu gái đơn thuần vui sướng quăng ngã a!

“Đào Đào…” Sở Mông nắm di động, liếc mắt nhìn Tưởng Lập Hàn bên cạnh một cái, bắt đầu cùng Dương Đào ( bịa chuyện) giải (nói) thích ( mò), “Tớ cũng không nghĩ, nhà tớ…”

Lời nói còn chưa nói xong, hai chân Sở Mông đã bị Tưởng Lập Hàn nắm lấy, khuôn mặt tuấn tú ngay sau đó cũng vùi đầu ở giữa hai đùi cô, người này!

Hai chân Sở Mông phí công đạp vài cái, vẫn là bị Tưởng Lập Hàn chặt chẽ kiềm chế, hắn lại vén quần lót cô lên, dọc theo kẽ hở thịt trai hơi ướt từng chút từng chút dao động.

Trong miệng Dương Đào nhai quả sơn tra, kéo ghế dựa ra ngồi xuống bắt đầu xem chương trình văn nghệ tổng hợp, giọng điệu không chút để ý, “Nhà cậu… Nhà cậu làm sao vậy?”

“Tớ… Nhà tớ… Ân…” Sở Mông nắm chặt di động, đầu ngón tay trở nên trắng bệch tiết lộ cảm xúc khẩn trương hiện tại của cô, một cái tay khác của cô cuống cuồng hoảng sợ đẩy Tưởng Lập Hàn, lại bị hắn lôi kéo, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Ngón tay của Tưởng Lập Hàn hơi vỗ về chơi đùa hoa môi của Sở Mông một chút, đỏ au, mang theo mùi dâm dịch lẳng lơ, để sát vào, vươn đầu lưỡi bắt đầu nhẹ nhàng đảo qua miệng huyệt non mịn, chậm rãi thăm dò.

“Nhà tớ… A… Không đúng… Mẹ tớ…” Sở Mông chau mày, ngay cả lời nói cũng nói không hoàn chỉnh, biểu tình tan rã, hồn bay phách tán.

A a a, cũng không thể để cho Dương Đào biết được bây giờ cô đang bị một người đàn ông liếm huyệt đi?

Lực chú ý của Dương Đào đều tập trung vào chương trình văn nghệ tổng hợp, chỉ nghe thấy đầu điện thoại bên kia giọng điệu Sở Mông đứt quãng, nhưng không thèm để ý chút nào, tâm trí hoàn toàn bị thu hút bởi các nhân vật trên màn hình máy tính, “Alô alô… Mông Mông, tín hiệu bên cậu có phải không tốt lắm hay không a?”

Tưởng Lập Hàn phát hiện Sở Mông bất an vặn vẹo, hắn bóp chặt eo cô, càng thêm ra sức liếm láp, đầu lưỡi bắt chước tiết tấu của côn th*t thọc vào rút ra, đâm thọc chín cạn một sâu, móc ra một đợt d*m thủy ngọt ngấy.

Càng lúc càng nhanh, Sở Mông nâng eo lên, như là muốn đem đầu lưỡi của hắn dung nạp đến chỗ sâu nhất, bên trong cũng thật ngứa…

“Ân…” đôi mắt Sở Mông phủ kín một tầng hơi nước, không nhịn được ô ô khóc thầm, cảm thấy mình tiêu phí sức lực thật lớn, mới nói với đầu bên kia điện thoại, “Ừ… Tin… Tín hiệu không tốt lắm. Cúp…”

Di động bị cắt đứt, Sở Mông rốt cuộc nhịn không được gập hai chân động mạnh vài cái, lúc này mới thống thống khoái khoái tiết ra.

Dưới thân chất lỏng đầm đìa, môi mỏng của Tưởng Lập Hàn cũng dính không ít, đầu ngón tay nhẹ nhàng quét qua hoa môi còn đang run rẩy, mút sạch sẽ, cảm thán một câu, “Mông Mông thật ngọt.”

Sở Mông chưa từng nghĩ tới trên đời còn có loại mặt dày vô sỉ này, trong lúc nhất thời ủy khuất rối tinh rối mù, làm trò ngay trước mặt bạn bè của mình liền tiết ra, nếu như bị phát hiện làm sao bây giờ?

Càng nghĩ nỗi sợ càng dâng lên, Sở Mông trực tiếp rơi nước mắt, giãy giụa đứng dậy đẩy Tưởng Lập Hàn ra, “Ô ô… Khốn nạn!”

Tưởng Lập Hàn ngồi ở cuối giường, giữa lúc trở tay không kịp đã bị Sở Mông đẩy xuống giường, ngã ngồi trên sàn nhà, bịch một tiếng vang nặng nề vang lên.

Sở Mông bọc chăn nhìn Tưởng Lập Hàn ngã ngồi dưới đất, tức giận, “Tưởng Lập Hàn… Thiếu gia… Cậu không sao chứ?”

Tưởng Lập Hàn nửa dựa vào vách tường, xoa xoa mí mắt, đôi mắt nhìn chằm chằm Sở Mông, như chứa đựng ánh sáng rực rỡ, “Tôi liếm cậu, làm sao để cho cậu khó có thể chấp nhận được như vậy, vậy cậu tới liếm tôi? Thế nào?”

Sở Mông liếc mắt nhìn hắn một cái, chầm chậm đứng dậy bò lên trên giường, oán thầm giờ phút này nên cho thiếu gia một cái biểu tình phù hợp ‘đến với nhau và cho nhau tổn thương nha’, thực chuẩn xác.

“Tôi lại cùng cậu đi thuê phòng, tôi chính là đồ ngốc.”

Tưởng Lập Hàn đứng dậy trên giường, ôm Sở Mông vào trong ngực, cảm thấy mỹ mãn thở dài, “Hiện tại đã ngốc đủ, còn ngốc nữa thì làm sao bây giờ?”

“Cậu mới ngốc!”

Tưởng Lập Hàn kéo tay Sở Mông sờ sờ giữa háng hắn, kề tai cô nói nhỏ, “Còn cứng rắn, muốn thao huyệt của cậu.”

“Không muốn không muốn.” Sở Mông giống như bị điện giật thu tay lại, một lát sau, lương tâm không đành lòng, lại thận trọng hỏi, “… Có phải rất khó chịu hay không?”

Tưởng Lập Hàn nửa khép mắt, dựa vào trên giường, thuận tay che mắt mở to của Sở Mông, giọng điệu lười biếng, “Ngủ, muốn làm cậu lúc nào cũng đều có thể. Bây giờ ngủ trước.”