Đừng Thích Em Như Vậy

Chương 40: Sinh viên ba tốt



Editor: Sunie

**

Trải qua ban ngày dài dằng dặc và đêm tối chờ đợi, mong ngôi sao mong ánh trăng rốt cuộc đem Sở Mông trở về với Dương Đào, còn chưa kịp tiếp nhận một tấm ảnh chụp áo tắm cũng không thất vọng, cũng đã biết sự tích hùng tráng là Tưởng Lập Hàn ra tay hào phóng muốn mua toàn bộ áo tắm của cô, ở trong phòng ngủ mừng rỡ nhảy nhót lung tung.

Sở Mông tắm rửa xong ở trên giường thoa kem dưỡng da, thấy Dương Đào đã leo lên giường cô, giá sắt thành giường yếu ớt phát ra tiếng vang ken két, “Đào Đào đi xuống, giường của tớ sẽ sụp mất!”

Dương Đào vẫn mặc kệ, bây giờ cô ấy rất mừng rỡ không cảm thấy thất bại, ôm lấy Sở Mông, “Tớ biết cậu nhất định bồi thường bằng thịt, tổ chức sẽ cảm ơn sự cống hiến của cậu!”

Bàn tay của Sở Mông đều trơn trượt, “Nếu tổ chức đã có lời cảm ơn tớ đã cống hiến, mời Đào Đào đi xuống, giường tớ thật sự sẽ sụp!”

Dương Đào mặc kệ, một đôi mắt nhìn chằm chằm Sở Mông, “Thật… Thật bồi thường bằng thịt?”

Sở Mông bị chính những lời này của cô ấy làm nghẹn, vội vàng xuống giường đi rửa tay, “Chuyện của người lớn, trẻ con đừng để ý.”

“Xem cậu và Tưởng Lập Hàn từ thời cao trung đã là tình nhân ở bên nhau, có thể đã bắt đầu ngán a?”

Sở Mông lau khô tay ướt tách tách, không phải rất hiểu tư duy của Dương Đào bất chợt nhảy ra, “Ngán?”

Dương Đào nghiêm trang hạ phán đoán, “Giống như, tư thế cơ thể và dáng vẻ nên thử qua cũng đã thử qua, rất nhanh sẽ không còn cảm giác mới mẻ ~”

Thiếu gia có cảm giác mới mẻ hay không cô không biết, dù sao mỗi lần cô đều cảm thấy rất kích thích rất vui sướng…

Ai nha! Không nên suy nghĩ nữa.

Sở Mông cũng chỉ qua loa trả lời Dương Đào, “Đào Đào, trong đầu cậu có quá nhiều thứ dơ bẩn.”

Hai người đang nói chuyện, di động Sở Mông đặt ở trên giường vui sướng hát ca, nhìn một cái thì ra là điện thoại của phụ đạo viên.

Sở Mông chạy tới sân thượng nghe điện thoại, phụ đạo viên ở đầu bên kia điện thoại ngàn dặn vạn dò ngày mai cô nhất định phải đến văn phòng lấy bằng khen, nếu không coi như làm rác rưởi xử lý hết.

Dương Đào đến sân thượng thu quần áo vào, vừa vặn nghe được, “Giấy khen gì vậy?”

Lập tức vẻ mặt Sở Mông cũng sững sờ, nghĩ lớp trưởng của bọn họ xưa nay thường nhàn vân dã hạc, phỏng chừng lại quên thông báo.

(*) Nhàn vân dã hạc: mây thảnh thơi nhàn rỗi, hạc hoang dã tự do, chỉ những con người sống tự do, an nhàn.

Đến ngày hôm sau, buổi sáng Sở Mông có hai tiết học, thuận tiện đi một chuyến đến tòa nhà hành chính, lại nghênh đón một tấm bằng khen vàng rực sáng lấp lánh năm thứ hai đại học ‘sinh viên ba tốt’.

Sở Mông còn chưa đi ra khỏi cửa tòa nhà hành chính đã cười đến không khép miệng được, trái tim không ngừng đập thình thịch, Sở Mông lập tức trượt di động gửi tin WeChat cho Tưởng Lập Hàn —— “Ai da (?`?Д?′)!! Nơi này thế nào có một tấm bằng khen sinh viên ba tốt, đến xem là ai ~”

Ống kính nhắm ngay trên mặt Sở Mông âm thanh chụp ảnh phát ra.

—— “Hóa ra là bạn học Sở Mông.”

—— “Ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!”

Khi đó Tưởng Lập Hàn đang ở tiết học thứ ba, hắn tùy tay ấn màn hình sáng lên, chính là WeChat của Sở Mông, giữa lúc sáng lúc tối của màn hình chiếu, Tưởng Lập Hàn hơi nhếch khóe miệng, không khó tưởng tượng đầu bên kia di động nha đầu ngốc đã cười như một đứa ngốc, giật giật ngón tay, trả lời một chữ ngoan cho Sở Mông.

Ở lối vào của tòa nhà hành chính chờ Sở Mông, Dương Đào cũng trợn mắt như một chú cún ngây ngô, sinh viên ba tốt yêu cầu đức trí thể (nhân cách đạo đức, học tập và sức khỏe) ba tốt, Sở Mông cầm bằng sinh viên ba tốt vẫn là Mông Mông ngốc mà cô biết sao?

Dương Đào rất là không tưởng tượng nổi, “Cậu… Cậu trộm cầm bằng khen thì phải trả lại nga.”

Chính Sở Mông ở trong văn phòng cũng tiêu hóa một hồi lâu mới tiếp thu được tin vui này, sau đó phụ đạo viên nhàn nhạt nói với cô, bởi vì học kỳ một năm thứ hai đại học môn bơi lội cô vẫn luôn không qua, trong lớp tất cả các bạn học đều qua, cho đến học kỳ hai Sở Mông hang hái tiến lên, dưới sự giúp đỡ riêng các loại của Tưởng Lập Hàn, mới miễn cưỡng thông qua chương trình dạy bơi lội.

Thử nghĩ một chút, học kỳ hai năm thứ hai đại học một cột môn thể dục của mọi người đều trống, mà Sở Mông lại đạt tiêu chuẩn, sinh viên ba tốt không cho cô thì cho ai…?

Tiêu chuẩn của sinh viên ba tốt là như vậy.

Dương Đào nghe lời giải thích, mọi người đều tranh bể đầu để đoạt danh hiệu sinh viên ba tốt như vậy lại rơi vào trên tay Sở Mông, Dương Đào nhất thời nghẹn lời thật lâu mới nhảy ra một câu, “Mông Mông, đại trí nhược ngu a.”

(*) Đại trí nhược ngu: người có tài thường trầm tĩnh, khiêm tốn nên trông bề ngoài có vẻ đần độn.

Sở Mông không phục, “Đào Đào, làm sao cậu lại mắng chửi người như thế!”

Dương Đào vội vàng trấn an, “Đây là tớ đang khen cậu mà ~”

Thời điểm ở nhà ăn ăn cơm trưa, Sở Mông lại không nhịn được tiện tay nhỏ của mình, đã gửi tin WeChat cho Tưởng Lập Hàn, “Sao thiếu gia lại không phải sinh viên ba tốt chứ? Ai nha, quên mất, thiếu gia bởi vì tham gia thi đấu bỏ lỡ kì thi bơi lội ha ha ha ha!!!”

Dương Đào ngồi đối diện với Sở Mông, “Cẩn thận thiếu gia nhà cậu xé bằng khen của cậu nga.”

Vào buổi tối, mặt trời nghiêng về phía tây, ánh nắng đỏ rực khắp bầu trời, lúc Tưởng Lập Hàn đi ra khỏi tòa nhà thí nghiệm, gặp được Sở Mông.

Trên đường trường, bóng dáng một dài một ngắn kéo thật dài, Tưởng Lập Hàn nắm tay Sở Mông, thấy cô vẫn là bộ dáng mi mắt cong cong, “Rất vui vẻ sao?”

Sở Mông không giống hắn nhận bằng khen lớn bé khắp trong nước ngoài nước, “Em sống đến bây giờ chưa từng được sinh viên ba tốt đâu.” Dứt lời, tâm tình Sở Mông ngược lại sa sút, cô như thế nào đến bây giờ mới miễn cưỡng cầm được bằng sinh viên ba tốt chứ.

Tưởng Lập Hàn nhìn Sở Mông rũ thấp đầu, trấn an nói, “Em vốn dĩ chính là sinh viên ba tốt.”

“…Có thật không?” Cô không tin.

Tưởng Lập Hàn gật đầu, bắt đầu nghiêm trang nói hươu nói vượn, “Dáng người đẹp, giọng nói dễ nghe, tính tình mềm dẻo cũng rất tốt.”

“…”

Không thể không thừa nhận, Tưởng Lập Hàn có thể thấy bộ dáng nhảy nhót của Sở Mông, tâm tình cũng đi theo hớn hở suốt một ngày, tuy rằng biết khen ngợi kia của phụ đạo viên rất là miễn cưỡng, hắn nhéo nhéo tay cô, “Mông Mông, chúng ta đem nó đóng khung lên thế nào?”

Sở Mông tưởng tượng một chút kiểu dáng bằng khen được đóng trong khung gỗ, nhìn về phía Tưởng Lập Hàn,  nhỏ giọng, “Em sở dĩ cao hứng như vậy, là muốn cho anh biết, em có một chút thay đổi tốt, để xứng là người phụ nữ ở bên cạnh anh.” Vừa dứt lời, Sở Mông đã bị Tưởng Lập Hàn ôm vào trong lòng, hắn ôm rất chặt, vào buổi tối đầu xuân, có loại ấm áp nảy nở trong lòng hắn, theo trái tim nhảy lên, truyền đến toàn thân.

Tưởng Lập Hàn vẫn luôn rất rõ ràng, loại ấm áp này chỉ Sở Mông mới có thể cho hắn.

**

Sự thật chứng minh, lời ngon tiếng ngọt mềm mại chỉ có ở thời gian địa điểm đặc biệt mới có hiệu quả, nếu không sẽ tạo thành ảnh hưởng rất sâu sắc.

Bây giờ Sở Mông rất hối hận khi nói ra lời ‘một chút thay đổi tốt’ kia, đổi lấy chỉ có Tưởng Lập Hàn lấy ra tới một tá bài thi cấp sáu…

“Làm một phần bài thi, bắt đầu từ bài nghe.” Tưởng Lập Hàn nhét tai nghe vào lỗ tai Sở Mông, không quên dặn dò nói, “Mông Mông nghiêm túc nghe.”

Sau khi Sở Mông làm xong bài thi rất là tức giận bất bình, nâng má nhìn Tưởng Lập Hàn đang làm báo cáo thí nghiệm, chớp chớp đôi mắt, thanh âm tinh tế, “Thiếu gia ~ tới thư viện trừ việc học tập có thể làm một chút chuyện khác mà!”

Tối hôm qua Dương Đào meo meo nói khẽ với cô, bên trái thư viện cầu thang phòng cháy chữa cháy giữa lầu ba và lầu bốn camera bị hỏng!! (*/ω\*)

Hắc hắc hắc ~

Sở Mông không khỏi ảo tưởng đến, cô bị thiếu gia đè ở trên tường, hai bắp đùi chỉ có thể bất lực mà vòng quanh eo hẹp mạnh mẽ của thiếu gia, bị hắn sắc tình hôn a hôn a ~

Tưởng Lập Hàn dừng lại tay đang đánh chữ, bộ dáng giả bộ bừng tỉnh hiểu ra, “Điều này cũng đúng.”

Mắt Sở Mông đảo tròn, gật đầu như giã tỏi, “Đúng vậy đúng vậy!”

“Vậy nhờ bạn học Sở sinh viên ba tốt mua giúp anh một ly cà phê đen đi.”

Trong nháy mắt Sở Mông như là bong bóng bị xì hơi, đứng dậy cầm thẻ trường của hắn trực tiếp đi mất dạng.

Hừ hừ hừ! Đây không phải là thiếu gia sắc quỷ đói khát của cô!!

Nhìn bóng lưng Sở Mông thở hổn hển ở ngã rẽ, Tưởng Lập Hàn nhếch miệng cười một cái, nha đầu ngốc.

~