Đừng Thích Em Như Vậy

Chương 41: Người trưởng thành chịu trách nhiệm



Editor: Sunie

**

Đối mặt với bài thi cấp sáu và Tưởng Lập Hàn không hiểu phong tình, Sở Mông thành công đem loại oán niệm này kéo dài về đến nhà.

Không thể tưởng tượng được mẹ Sở lại có thể mua một căn hộ có vườn giá rẻ bên cạnh vịnh dọc theo đường sông, trang hoàng ấm áp, đẩy cửa sổ ban công là có thể nhìn thấy bờ biển vỗ nhẹ tùy giang (sông Tùy), vào đêm, cảnh sông điểm những ngôi sao sáng, giống như hộp châu báu bị đổ ra.

Không chỉ có như thế, còn gần nhà của Tưởng Lập Hàn và đại học lớn ở phía nam, cuối tuần Sở Mông về nhà cũng rất thuận tiện.

Ngẫm lại cũng biết là bút tích của ai.

“Tức chết rồi, xú thiếu gia, thiếu gia hư hỏng!” Trở về nhà Sở Mông lại nghĩ đến chuyện buổi chiều thứ sáu ở thư viện cầu hoan với Tưởng Lập Hàn lại bị cự tuyệt, lập tức hận không thể đem mình chôn vào trong chăn, thiếu gia không có chút tình thú đáng nói nào ~

Mẹ Sở tan tầm về nhà, bây giờ bà làm quản lý đại sảnh ở quán rượu, thấy Sở Mông nằm ở trên giường chon mình vào trong chăn, bà đứng ở bên cạnh tủ giày để đổi giày, “Thiếu gia ở dưới lầu chờ con đấy.”

Sở Mông từ trong chăn thò đầu ra, rầu rĩ không vui, “Có phải trong tay hắn còn cầm một xấp bài thi không?” Nhất định là như vậy, hắn đã đuổi đến nhà buộc cô làm bài thi ô ô ô.

Mẹ Sở không chú ý nhìn dưới lầu, chỉ là nhìn Sở Mông còn nằm ở trên giường ngay cả động cũng lười động, nhất thời trong lòng sốt ruột, ngồi ở mép giường đẩy cô, “Người ta ở dưới lầu chờ con đấy, chờ lâu rồi không khó chịu a? Xuống nhanh một chút.”

Xốc chăn lên, Sở Mông phịch một cái ngồi dậy ở trên giường, oán trách nói, “Mẹ ~ mẹ là không thấy được điệu bộ ngày thường hắn dày vò con, hung tợn, như đối với kẻ thù giết cha ~ bây giờ để cho hắn chờ một lát thì thế nào?”

Mẹ Sở vốn tưởng rằng chuyện cô nói chính là của người trẻ tuổi ở trên giường, mặt già đỏ lên, xì một tiếng, “Lời như vậy đừng nói ra khỏi miệng, bố mẹ Tưởng Lập Hàn vẫn còn song toàn đấy.”

“Mẹ ~ mẹ nghĩ đi đâu vậy!” Sở Mông dừng một chút, “Con nói là thời điểm hắn dạy con tiếng Anh, hơn nữa bình thường còn không cho con làm này làm kia.”

Mẹ Sở đứng lên, chỉ hỏi, “Con có xuống hay không? Không đi xuống mẹ sẽ để cho cậu ấy trở về.”

“…Xuống xuống xuống.” Sở Mông chậm rì rì đứng dậy chải đầu, trang điểm trước gương, lại không nhịn được nhếch khóe miệng.

Đi xuống lầu, nhìn về hướng Tưởng Lập Hàn từ xa, nhìn thấy trong tay hắn không cầm bài thi, trái tim Sở Mông buông lỏng, đi về phía hắn.

**

Hôm nay là thứ bảy, một nhà Tưởng gia đoàn tụ ăn cơm tối, Tưởng Lập Hàn đương nhiên muốn mang theo Sở Mông.

Tưởng Tuyết Phân tưới hoa ở trên ban công, đôi tay ướt đẫm, dựa vào lan can nghỉ tạm, một vầng mặt trời đỏ treo trên đỉnh ngọn núi phía xa xa, khắp nơi đều là rặng mây đỏ rực, một tiếng còi vang lên, bà quay đầu là có thể nhìn thấy xe của Tưởng Lập Hàn lái vào dưới hành lang, lúc Sở Mông đứng ở bên cạnh con trai bà, thật là một đôi bích nhân, bà nhìn rất thuận mắt.

Nửa tháng trước Tưởng Lập Hàn đã nhận được offer từ phòng thí nghiệm Kỹ thuật điện Massachusetts ở nước Mỹ, hắn từ trước đến bây giờ vẫn luôn muốn đến phòng thí nghiệm, lúc trước đi nước Mỹ để trình tài liệu và phỏng vấn cũng là hắn tự mình hoàn thành.

Nhưng mà vài ngày sau khi nhận được offer, cũng chính là mấy ngày trước, ở trong nhà trên bàn cơm Tưởng Lập Hàn thẳng thắn, chính hắn không muốn đi.

Bố Tưởng nhướng mày, vốn định nói cái gì đó để thay đổi suy nghĩ của hắn, cũng không nói nên lời, tiếp tục bưng chén canh lên uống.

Tưởng Tuyết Phân và Tưởng Lập Xu đương nhiên biết đây là tâm nguyện của hắn cho tới nay, hiện tại nói không đi liền không đi, thái độ quyết định nhanh chóng, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là vì ai.

Bất quá, Tưởng Lập Xu không có tâm tư đi thuyết giáo Tưởng Lập Hàn, dẫu sao chuyện trong cuộc sống, cô thỉnh thoảng còn cần người em trai này của mình chỉ điểm, trước không đề cập tới Tưởng Lập Hàn rất yêu Sở Mông, người có năng lực ở nơi nào cũng có thể tỏa sáng rực rỡ, chuyện cho tới bây giờ, Tưởng Lập Xu chỉ mấp máy môi, cuối cùng không lên tiếng.

Trên bàn cơm Tưởng Tuyết Phân phản ứng mãnh liệt nhất, bà là một người phụ nữ cũng biết, đại trượng phu không yêu giang sơn chỉ yêu mỹ nhân cũng chỉ là tiểu nhân làm trò lừa bịp trong sách, nhưng khi mọi chuyện xảy ra ở trước mắt, lập tức mọi tu dưỡng tốt đều tan thành mây khói, banh mặt nhìn chồng mình và con gái đều thần sắc như thường, bà hết sức duy trì thái độ vân đạm phong khinh rốt cuộc cũng rạn nứt, cũng biết đạo lí lời nói ác độc làm tổn thương tháng sáu lạnh lẽo (ý chỉ một lời nói xấu làm mùa hè cũng có tuyết rơi), dứt khoát buông đũa xuống bừng bừng đi lên lầu.

(*) Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.

Một câu ‘không đi’ của Tưởng Lập Hàn đổi lấy ba người trong nhà trầm mặc, Tưởng Lập Hàn nửa rũ mí mắt, bố của hắn và chị gái không ủng hộ cũng không phản đối, nhưng mà xem ra mẹ của hắn lại rất bất mãn.

Bữa cơm gia đình hôm nay muộn hơn bình thường, nguyên nhân là Sở Mông và Tưởng Lập Hàn đã tới trễ, lúc Sở Mông ngồi xuống, trong lòng có chút áy náy, thời điểm thiếu gia ở dưới lầu chờ cô, cô còn cố ý kéo dài một lát.

Sắc mặt Tưởng Tuyết Phân hơi nguôi giận, không tự chủ được nâng mắt đánh giá Sở Mông, vẫn luôn không nghĩ tới con bé lại có năng lực mê hoặc Tưởng Lập Hàn, bộ dáng cười tít mắt, lúc đầu mới nhìn một cái chính là con gái một của một nhà bình thường, chính là ánh mắt lại không dời được con bé, đôi mắt cong thành hình trăng non, bên má còn có hai cái lúm đồng tiền nhàn nhạt, tiếng cười giống như con mèo nhỏ say mê lúc phát ra tiếng kêu meo meo.

Sở Mông không ít lần bị Tưởng Tuyết Phân đánh giá, từ thói quen trở nên tự nhiên, cô cũng không có ý nghĩ dư thừa gì, chính là hôm nay cô như thế nào lại cảm thấy bố Tưởng mẹ Tưởng và cả Tưởng Lập Xu ánh mắt đều hoặc nhiều hoặc ít, hoặc tự nhiên hoặc cố tình dừng ở trên người cô, Sở Mông không khỏi xoa xoa mặt, chẳng lẽ cô vẽ lông mày bị lệch?

Một bữa ăn khó khăn cuối cùng cũng xong, trái cây sau bữa ăn là nho và xoài, ruột xoài đầy đặn cắt thành những bông hoa xoài xinh đẹp, trang trí ở trên cái đĩa nhỏ mạ vàng, bên cạnh còn để một cái nĩa bạc sáng bóng, thoạt nhìn làm cho người ta thèm nhỏ dãi.

Ánh mắt Tưởng Lập Xu vẫn luôn nhìn Sở Mông nói, “Em cùng chị lên lầu đi, chị có đồ cho em xem.”

“A?”

“Lên lầu.” Tưởng Lập Xu không mói lời nào kéo Sở Mông lên lầu, Sở Mông âm thầm nhìn đĩa trái cây tươi ngon kia cắn môi, cô còn chưa được ăn đâu ~

Sở Mông nhìn về phía Tưởng Lập Hàn, thế mới biết bố mẹ hắn có chuyện riêng muốn nói với hắn, lúc này mới đi lên lầu.

Tưởng Lập Xu tâm lý, đối với Sở Mông liên quan tới Tưởng Lập Hàn không đi nước Mỹ có cái nhìn rất là tò mò, chỉ có thể nói bóng nói gió hỏi, như là “Lập Hàn rất hứng thú với kỹ thuật điện, khi còn bé nó còn quyết chí phải làm một nhà khoa học trong lĩnh vực này.” “Nghỉ đông và nghỉ hè nó đều sẽ đến nước Mỹ, nó rất thích cuộc sống ở bên kia.” “Đúng rồi, nó cùng với bạn bè tốt của mình còn có một lần tự lái xe từ hồ Diêm Thành (thuộc tỉnh Giang Tô, ở ven biển phía Đông TQ) đến công viên Yellowstone (công viên quốc gia đầu tiên ở Mỹ).”

Chỉ nhìn sắc mặt Sở Mông không có gì khác thường, cũng thăm dò không ra cái gì, Tưởng Lập Xu âm thầm kinh ngạc từ sau khi Sở Mông đi theo em trai của cô, lập tức trưởng thành không ít, bộ dáng vững vàng bình tĩnh này quả là giống như đúc em trai của cô! Thật không ngờ Sở Mông hoàn toàn không biết chuyện Tưởng Lập Hàn từ chối offer từ phòng thí nghiệm Kỹ thuật điện của Mỹ, trong lòng chỉ là suy nghĩ đợi lát nữa thiếu gia có thể phát tác tiểu nhân không, muốn kéo cô vào trong phòng của hắn làm bài thi.

Sở Mông đứng dậy, “Lập Xu, em đi WC nga.”

Đi ra khỏi phòng Tưởng Lập Xu, Sở Mông bảy vòng tám chuyển tới WC dành cho khách, đứng bên cầu thang trên lầu hai, lại nghe thấy tiếng của Tưởng Tuyết Phân ở dưới lầu.

Tưởng Tuyết Phân biết tự hai chị em chúng nó khi còn nhỏ liền lập ý không làm theo chỉ bảo, những loại hình ràng buộc của bố mẹ, một khi đã như vậy, đánh nát răng nuốt vào trong bụng (bị thua thiệt mà không nói ra), vẻ mặt nhàn nhạt khép lại áo choàng trên người, “Lập Hàn, con là người trưởng thành rồi, có suy nghĩ gì, làm chuyện gì đều phải tự mình chịu trách nhiệm.”

Sở Mông còn không biết có chuyện gì xảy ra, liền nghe thấy một lát sau, thanh âm ly cà phê chạm vào đĩa, ngay sau đó Tưởng Lập Hàn nói, “Xin đừng để cho Sở Mông biết chuyện này.”

Đừng để cho cô biết chuyện này? Sở Mông nghi ngờ cau mày, hồi tưởng một chút một ít chi tiết nhỏ trước đó, người trưởng thành? Chịu trách nhiệm? Còn có trên bàn ăn bố Tưởng mẹ Tưởng cái loại đau lòng đó (?) ánh mắt cố tình?

Được a. Tưởng Lập Hàn, sợ không phải là anh phản bội tôi làm lớn bụng người phụ nữ khác chứ?

~