Đúng Thời Điểm

Chương 4: Ngăn cản



Đây là một con hẻm rất hẹp, đầu hẻm một bên mở tiệm cà phê internet, một bên là cửa hàng sửa xe, giữa trưa thời tiết vô cùng nóng nực, tiếng ve kêu ồn ào đến đau đầu.

Vân Phương nhìn chằm chằm vào mặt đất mấp mô trong chốc lát, một cái túi nilon màu trắng rách nát bay vụt qua người anh.

Vân Phương không biết tại sao chính mình lại bốc đồng như vậy, đáng lẽ anh không nên quan tâm.

Anh đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, hồi tưởng lại tình cảnh năm đó. Nếu lúc đó có ai ngăn không cho anh giết người, có lẽ anh sẽ trực tiếp đem người đó đâm chết.

Vân Phương nghĩ như vậy, nhưng chân vẫn không tự chủ được mà rảo bước tiến vào con hẻm chật chội tối tăm.

Nếu năm đó thật sự có người có thể ngăn anh lại -- Vân Phương không muốn nghĩ tiếp nữa.

Anh đã trải qua một đời mà không có loại ảo tưởng viển vông này.

Trong lúc hỗn loạn, Vân Phương gần như dùng hết sức lực để kéo thiếu niên đang nổi giận kia ra, ánh sáng lạnh lẽo của con dao loé lên trước mắt anh, trong nháy mắt, anh không do dự mà nắm lấy lưỡi dao.

Dịch Trần Lương nhìn anh bằng đôi mắt đỏ như máu, giống như một con thú đang bị dồn vào đường cùng.

"Tránh ra!" Dịch Trần Lương hét vào mặt anh.

Lòng bàn tay Vân Phương đau nhói, anh nhíu mày, đá vào cẳng chân của Dịch Trần Lương, không đợi cậu phản ứng lại, cong gối đỉnh một phát vào bụng cậu.

Cơ thể của Vân Phương không được coi là cường tráng, nhưng kinh nghiệm đánh nhau thì bỏ xa Dịch Trần Lương cả con phố, chỉ bằng kỹ xảo cũng đủ bù vào phần sức mạnh vật lý. Hơn nữa Dịch Trần Lương trước khi anh tới đã bị đánh không ít, nên chỉ cần hai cú đã trực tiếp khiến Dịch Trần Lương mất đi khả năng phản kháng.

Anh đoạt thanh dao ngắn khỏi tay Dịch Trần Lương, nhìn "chính mình" bị đánh bầm dập nằm dưới đất, thở dài.

Anh quay đầu thì nhìn thấy một tên nhóc dựa vào tường nhìn mình bằng vẻ mặt sợ hãi, quơ quơ con dao trong tay.

Đó là một thiếu niên mặt mũi bình thường với chiếc mũi củ tỏi, mặt nổi mụn, nhuộm một đầu vàng hoe.

"Vương Hữu Vi". Nhiều năm trôi qua, Vân Phương kinh ngạc khi chính mình thế mà còn nhớ rõ tên đối phương, anh lạnh nhạt mà đến gần hắn, một dao đâm xuống cổ hắn.

"A --" Vương Hữu Vi phát ra tiếng kêu thê thảm.

Con dao đâm vào bức tường sau lưng hắn, Vân Phương hơi hơi cúi người, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, mũi dao di chuyển qua từng viên gạch trên vách tường phát ra tiếng kẽo kẹt đáng sợ.

Lưỡi dao lạnh băng dán vào yết hầu, Vương Hữu Vi hoảng sợ mà nhìn anh, "Đừng, đừng giết tao!"

Nếu nói vừa rồi cơn giận dữ của Dịch Trần Lương giống như con sói điên cuồng, thì người trước mắt lại giống như một con rắn điềm tĩnh. Con sói đói bụng cắn xé lung tung, nhưng nếu là rắn độc thì lại âm hiểm xảo quyệt sẽ từ từ nghiền nát con mồi cho đến khi nó chết.

Vương Hữu Vi cảm thấy người này chắc chắn sẽ giết mình, hơn nữa tuyệt đối không phải lần đầu giết người.

Dịch Trần Lương nằm trên đất ngất xỉu, thống khổ kêu rên, Vân Phương dường như hoàn hồn, cầm con dao nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào mặt Vương Hữu Vi, thản nhiên nói: "Nếu còn dám khiêu khích cậu ta một lần nữa, tao sẽ giết cả nhà mày, em gái mày Vương Hữu Lan học lớp 3 ở trường tiểu học trực thuộc, đúng không?

Vương Hữu Vi mặt cắt không còn giọt máu, "Không, đừng, đừng, đại ca, em sai rồi! Em không dám nữa, em --"

"Cút". Vân Phương mặt không cảm xúc thu hồi dao.

Vương Hữu Vi té lộn nhào mà bỏ chạy.

Vân Phương tay trái chắn dao, Dịch Trần Lương không hề nương sức, hiện tại tay trái anh đang run lên vì đau.

Vân Phương nhặt áo khoác bị vứt bừa bãi lên, đá đá Dịch Trần Lương đang nằm bất tỉnh trên mặt đất.

Không có phản ứng.

Vân Phương bất giác thấy chột dạ, hai cú đá kia anh ra tay đúng là có chút tàn nhẫn. Anh ngồi xổm xuống, dùng tay phải sờ vào túi quần Dịch Trần Lương, quả nhiên sờ được chìa khóa.

Quên đi, làm người tốt thì làm tới cùng, cũng không thể chỉ cứu một nửa.

Vì thế anh có chút gian nan đem người dưới đất cõng trên lưng, ngựa quen đường cũ đi sâu vào trong hẻm.

Khoá sắt kiểu cũ mở ra, cửa sắt sơn đỏ bị đá từ bên ngoài vào, cái cửa sắt lớn này đã mấy năm tuổi, lớp sơn trên đó đã phai bảy tám phần, lộ ra lớp sắt đen ở trong.

Vân Phương nhìn ngôi nhà nhỏ vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mắt.

Sân không lớn, có một cây táo tàu rất cao mọc ở giữa, một giếng nước ở phía Tây Nam cùng với máy bơm nước kiểu cũ.

Trong sân đặt những tấm sắt, thanh thép và một ít thùng giấy, đây đều là đồ Dịch Trần Lương mang về chuẩn bị bán lấy tiền.

Ngôi nhà có 2 phòng thông nhau, một nơi đặt đống đồ phế liệu lộn xộn, một nơi là phòng ngủ của Dịch Trần Lương, trong phòng chỉ có vẻn vẹn một cái giường gỗ, ga trải giường và chăn đều đen thui, dơ đến mức nhìn không ra màu sắc ban đầu. (:(((()

Vân Phương đem Dịch Trần Lương ném lên giường, quen cửa quen nẻo mà từ dưới gầm giường kéo ra một cái rương sắt nhỏ, rồi lại từ khe hở những miếng gạch ở đầu giường lấy ra một cái chìa khóa đem mở rương sắt ra. Bên trong là một xấp tiền mặt cùng một bức ảnh.

Tiền mặt có lẻ có chẵn, nhưng đều không quá một ngàn tệ. Bức ảnh là một bức ảnh gia đình, bên trong ảnh Dịch Trần Lương tuổi còn nhỏ, chỉ tầm bảy tám tuổi.

Người trên giường nhúc nhích một chút, Vân Phương đem đồ vật để lại chỗ cũ, đứng bên mép giường cau mày nhìn Dịch Trần Lương một lúc lâu, sau đó xoay người ra cửa.

Vân Phương có rất nhiều tiền tiêu vặt, Đường Ý mỗi tuần đều cho cậu 300 tệ, hơn nữa trong thẻ của cậu còn có tiền học bổng từ hồi cấp 2 cùng tiền mừng tuổi, tính tới giờ, thì đúng là một con số không nhỏ.

So với Dịch Trần Lương thì giàu hơn nhiều. Vân Phương trong lòng có chút hả hê, nhưng cổ họng thì đắng ngắt.

Vân Phương lần thứ hai đặt chân vào sân nhỏ là vào hai tiếng sau, anh đi vào căn phòng có chiếc giường gỗ kia, phát hiện Dịch Trần Lương đã tỉnh dậy. Nhìn anh như nhìn thấy quỷ, trên mặt không giấu được vẻ hoảng sợ, "Đờ phắc?"

Vân Phương nheo nheo mắt, phát hiện tình huống lúc này có chút khó giải thích.

Anh đột nhiên xuất hiện ở hẻm Tân Nam đoạt dao cứu người, lại quen cửa quen nẻo nhà của Dịch Trần Lương, tay trái quấn băng gạc, tay phải cầm một túi thuốc và một túi bánh bao nhỏ. Với cả trước đây, Dịch Trần Lương không hề biết anh là ai.

Rất đột ngột.

Cũng thật khó giải thích.

Vân Phương đem thuốc và đồ ăn đặt trên chiếc bàn gỗ bên cạnh giường, ngẩng đầu thì thấy Dịch Trần Lương liếc mình bằng vẻ mặt cảnh giác.

Vân Phương trong lòng âm thầm thở dài một hơi, xoay người chuẩn bị rời đi.

"Từ từ!" Dịch Trần Lương ở sau lưng hét lên.

Vân Phương chạm rì quay đầu nhìn cậu.

"Mày cmn rốt cuộc là ai?" Dịch Trần Lương hung hăng đánh 300 hiệp, hung hăng nhìn chằm chằm anh, "Tại sao mày biết tao ở đây?!"

Vân Phương mặt không đổi sắc mà nhìn cậu, giọng điệu bình tĩnh, "Tôi tên Vân Phương".

Dịch Trần Lương nâng mi nghi ngờ mà nhìn chằm chằm anh, một bộ dạng ngốc ngốc hung dữ, Vân Phương chắc cú là hiện giờ trong đầu cậu ta đang thô tục chửi từ lời này sang lời khác, sẵn sàng khô máu bất kỳ lúc nào.

Vân Phương không muốn chắn dao một cách vô ích, để rồi ngày mai Dịch Trần Lương lại xách dao tìm Vương Hữu Vi lần nữa. Vì thế, anh tức giận ngồi xuống ghế, chính lý nói: "Kỳ thi tháng lần trước, thành tích cậu thụt lùi quá lớn, thầy giáo kêu tôi tới đây tìm hiểu tình huống".

Anh nhớ mang máng, năm nhất lần thi tháng lần đầu tiên Dịch Trần Lương thi thật sự rất thảm.

"Cần mày quan tâm chắc!". Dịch Trần Lương hỏi một hung ác: "Dao của tao đâu?"

Vân Phương vẫn chưa quen với việc đeo kính, anh đẩy đẩy gọng kính, "Sao, cậu còn muốn cầm dao đi đâm người à, sau đó vẻ vang mà vào trại giáo dưỡng mấy năm?

Dịch Trần Lương bị ánh mắt lạnh lùng ác nghiệt của anh làm cho sững sờ, nhưng nhìn đến áo đồng phục thì lại kiêu ngạo trở lại, "Mày mẹ nó muốn ăn đấm không?"

Giống y như con mèo bệnh xù lông. Vân Phương bình tĩnh đưa ra đánh giá.

"Có muốn tôi bôi thuốc cho không?" Vân Phương nhìn khoé miệng bị thương, nhìn sao cũng thấy chướng mắt.

Vân Phương đứng lên, Dịch Trần Lương đang ngồi trên giường, thấy thế cảnh giác mà lui lại, giường gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng lúc trước Vân Phương đưa tay chắn dao và hai cú đá tàn nhẫn lưu loát của anh ta đã để lại bóng ma tâm lý không thể xoá nhào trong đầu cậu.

Vân Phương từ trên cao nhìn xuống Dịch Trần Lương mười lăm tuổi.

Anh đã sống 35 năm, chưa bao giờ cảm thấy bản thân đáng thương, mấy chuyện quá khứ tuy đưa lên bàn rượu không thể kể ra nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Nhưng hiện tại, nhìn Dịch Trần Lương mặt mũi xám xịt, vô tội trước mắt, trái tim đột nhiên đau nhói.

Khi trở về hai mươi năm trước, anh cảm thấy một Dịch Trần Lương phản nghịch, nổi loạn, vô lý và giết người, không phải điều gì tốt đẹp.

Đó là quá khứ của riêng anh, không cần ai thương hại, kể cả chính mình.

Nhưng anh đột nhiên nhớ tới cái cảm giác khi chính mình năm mười lăm tuổi, đem dao đâm vào người Vương Hữu Vi, anh cũng đã hoảng loạn, sợ hãi, chìm trong nỗi hối hận vô hạn.

Không không phải sợ hãi, mà chính là bất lực.

Lúc đó không có ai giúp anh ngăn nhát dao kia.

"Dịch Trần Lương". Vân Phương nhìn chính mình, tâm tư ngàn vạn dồn lại thành một câu, "Chúng ta làm bạn với nhau đi".

________end chương 4____________