Đúng Thời Điểm

Chương 42: Chỗ ngồi



42, chỗ ngồi

"A aaa lại đổi chỗ!" Quý Thư Mặc lấy sách đập lên bàn, xoay người kèm theo âm thanh và tình cảm dạt dào vươn tay với Dịch Trần Lương, "Anh Dịch ới, em không muốn rời xa anh!"

Dịch Trần Lương lạnh nhạt làm lơ tiếng quỷ khóc sói gào của cậu, cầm ly đi lấy nước.

Quý Thư Mặc thấy được ý chí sắt đá của anh Dịch mình, ngược lại chuyển bàn tay về phía Vân Phương, "Học thần ới!"

Vân Phương đang cúi đầu làm đề, nghe thấy đầu cũng không ngước nói: "Đổi chỗ là việc rất bình thường."

Quý Thư Mặc giả vờ giả vịt sụt sịt một tiếng, "Anh Dịch anh nhìn cậu ta đi! Học thần chẳng lẽ ông nỡ nhẫn tâm vứt bỏ anh Dịch sao! Hai người trước giờ không phải vẫn luôn *Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu mà!"

*Tiêu và Mạnh dùng để chỉ hai vị đại tướng Tiêu Tán và Mạnh Lương dưới thời Dương Duyên Chiêu (Dương Lục Lang). Hai người là anh em kết nghĩa, thường như hình với bóng. Về sau câu này được dùng làm ẩn dụ chỉ tình cảm sâu nặng và vững chắc của hai người.

Tay cầm bút của Vân Phương khựng lại, Dịch Trần Lương đập một phát lên đầu Quý Thư Mặc, "Cút, đừng có đứng gào lên nữa. Đi chơi bóng đi!"

"Hả? Anh Dịch cũng chơi?" Quý Thư Mặc hỏi.

"Đương nhiên." Dịch Trần Lương cởi áo lông vũ trên người ra, "Bớt nói nhảm, nhanh lên!"

"Vãi cả lìn anh Dịch quan trọng núi đề (thi) biển sách (vở) biết quay đầu làm bờ này!" Quý Thư Mặc hoan hô, tiếp đón đồng đội đánh bóng của mình, "Đi, đi, đi, anh Dịch muốn chơi bóng, sân thể dục thẳng tiến!"

Một đám người cãi cọ ồn ào ra khỏi phòng học, cả căn phòng nháy mắt lộ vẻ quạnh hiu.

"Dịch Trần Lương muốn đi đánh bóng kìa" Có một bạn nữ lặng lẽ kéo tay áo của người chị em của mình, "Bọn mình đi xem nha."

"Đi mua nước trước, hì hì." Người chị em cười tươi như hoa.

Chỗ ngồi của hai cô gái chéo ngay trước bàn Vân Phương, đoạn đối thoại của cả hai lọt vào tai một cách rành mạch, nhưng anh vẫn cúi đầu tiếp tục làm bài.

Làm sai hai câu đạo hàm, Vân Phương tâm phiền ý loạn ném bút xuống.

"Có sơ đồ lớp rồi này!" Cán sự lớp la lớn từ cửa chạy vào, "Lẹ lẹ lẹ, các anh em nhanh chân lên, thầy Phương hạ lệnh trước khi vào tiết phải đổi cho xong chỗ ngồi!"

"Ê có một đám đi chơi bóng rồi!" Có người nói.

"Giúp bọn nó đổi đi, tao đi kêu bọn nó vào." Cán sự lớp dán sơ đồ lớp trên chỗ bục giảng, tự mình hấp tấp chạy ra sân thể dục.

Vân Phương nhìn sơ đồ lớp, anh bị chuyển đến bàn thứ tư dãy giữa, bên cạnh đều là những cái tên xa lạ, còn Dịch Trần Lương… vẫn ngồi tại chỗ, bạn cùng bàn đổi thành một bạn nữ.

"Vân Phương, muốn giúp một tay không?" Một bạn nam đeo kính đến hỏi.

Vân Phương đối với cậu bạn này không có ấn tượng gì, "Cảm ơn, tự tôi làm cũng được."

Cậu bạn đó thoải mái hào phóng tự mình giới thiệu, "Tui tên Tần Tuấn, là bạn cùng bàn mới của ông."

"Chào cậu." Vân Phương nhìn cậu hơi mỉm cười, sau đó bắt đầu thu xếp sách vở của mình.

"Ài, để tui phụ ông khiêng cho." Tần Tuấn đỡ lấy cái bàn, Vân Phương cũng không từ chối, cùng cậu nâng cái bàn đến hàng thứ tư dãy giữa.

Hàng thứ tư dãy giữa là bàn liền nhau, anh ngồi chỗ thứ hai bên phải, bên trái là Tần Tuấn, bên phải là một bạn nữ có chút hướng nội, ngồi bất động trong một đám người hỗn loạn nhìn vào cuốn sách trên tay, sắc mặt thâm trầm.

Vân Phương nhớ cô nàng này tên là Thẩm Chu Chu.

Một đám người ra ngoài chơi bóng mới vừa bị cán sự lớp gọi về, mặt ai nấy đều hậm hực ủ dột, Quý Thư Mặc lẻn lên bục giảng xem sơ đồ lớp, la lên một tiếng với Dịch Trần Lương: "Anh Dịch, anh ngồi tại chỗ không bị đổi."

Dịch Trần Lương sắc mặt lạnh nhạt hạ mi mắt, vừa nghe được âm thanh mới nâng mắt lên, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh Vân Phương cười với Tần Tuấn.

"Cảm ơn." Vân Phương gật đầu với Tần Tuấn, vừa ngẩng đầu lên liền đụng phải ánh mắt của Dịch Trần Lương.

Hai ánh mắt chạm nhau chưa lâu bỗng nhiên bị các học sinh ùa đến ngăn cách, Vân Phương đặt sách chồng lên nhau, ngồi xuống ghế.

Dịch Trần Lương lạnh mặt trở lại chỗ ngồi, sách của bạn cùng bàn mới hơi nhiều, mắt thấy sắp ngã đổ, cậu đành đưa tay giúp một phen.

Bạn cùng bàn mới tên Trương Duyệt, diện mạo xinh đẹp, một đầu tóc dài đến eo được cột thành một chiếc đuôi ngựa dài, cô nói lời cảm ơn với Dịch Trần Lương: "Cảm ơn cậu."

"Không có gì." Dịch Trần Lương buông tay ra, cúi đầu lật sách.

"Vân Phương, ông nhìn đi đâu đó? Nhớ thương bạn cùng bàn cũ à." Tần Tuấn vỗ vai anh một cái.

Vân Phương quay đầu cười, "Không có."

Dịch Trần Lương ngẩng đầu nhìn về phía Vân Phương, chỉ nhìn thấy bóng dáng anh và bạn mới nói chuyện hòa hợp vui vẻ.

Lúc trước ngồi cùng bàn dường như mỗi ngày đều gặp mặt nói chuyện, như đã quen với việc có một người khác bên cạnh. Nhưng đến khi thật sự rời khỏi vị trí ấy thì sẽ phát hiện, cho dù ngồi chung trong một lớp học, nếu không cố ý đến tìm người, thì số lần gặp mặt nói chuyện ít đến đáng thương.

Có lẽ chỉ duy nhất lúc giáo viên điểm danh tên từng người, mới có thể thuyết phục chính mình quang minh chính đại nhìn về phía đối phương, sau đó lại vội vàng thu hồi ánh mắt, vừa buồn bã vừa khó chịu.

Chưa đến một tuần nữa là đến kỳ thi cuối kỳ, cả lớp đều vùi đầu ôn tập, tiết tự học ngày càng nhiều.

"Vân Phương, cậu có thể giảng cho mình đề này được không?" Thẩm Chu Chu sau hơn một tuần cuối cùng cũng lấy được can đảm nói câu đầu tiên với Vân Phương.

"Để tôi xem thử." Vân Phương cầm lấy tờ đề cô đưa cho mình, nhìn nhìn đề, sau đó tỉ mỉ viết từng bước giải xuống giấy nháp, "Chỗ nào không hiểu có thể hỏi lại."

"Cảm ơn." Thẩm Chu Chu nhỏ giọng nói.

"Không cần khách sáo." Vân Phương cười cười, nhớ đến Dịch Trần Lương thường nói anh giải đề lúc nào cũng từng bước kỹ càng tỉ mỉ, không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua.

Dịch Trần Lương nhận lấy trà sữa Trương Duyệt đưa, cúi đầu nói câu gì đó làm Trương Duyệt cười cực kỳ vui vẻ, còn đánh vào vai cậu, lấy ống hút trong tay đưa cho cậu.

Vân Phương thu hồi ánh mắt, xoay người tiếp tục làm đề.

Kết được bạn mới cũng tốt. Anh nghĩ như vậy, bút chì trong tay răng rắc một tiếng, chì bút gãy qua một bên.

Tần Tuấn lấy một cái chì bút khác đưa cho anh, ghét bỏ nói: "Loại kim chì này của ông chắc là đồ dỏm rồi, nãy giờ gãy mấy lần."

"Hôm nào đổi." Vân Phương lấy kim chì rút ra thay mới, "Chất lượng quá kém."

Đến tối Vân Phương phải đến lớp thi đua học đến 10 giờ, mà tiết tự học tối của lớp kết thúc lúc 9 giờ 50, anh và Dịch Trần Lương đã nhiều ngày chưa chạm mặt nhau, chứ nói chi đến việc trò chuyện.

Dịch Trần Lương cố ý trốn tránh anh, mà anh cũng không tìm được lý do tiếp tục tiếp cận cậu, thời điểm cả hai ở trường học cứ lúng ta lúng túng, cho dù đi WC vô tình gặp phải cũng đều ăn ý lướt qua nhau.

Chỉ trừ thời điểm đêm khuya tĩnh lặng, nhìn ánh đèn ô cửa sổ đối diện bật lên, lại tắt đi, có như vậy mới biết người ấy vẫn ở dưới mí mắt mình, mới cảm thấy ngày hôm nay cuối cùng cũng đã qua.

—__—______

Edit full xong hết t sẽ beta lại phần xưng hô nha, tại một chương t làm khá lâu nên quên xưng hô gần hết rồi;-;