Đừng Thức Đêm Nữa

Chương 1: Đến giờ nên đi ngủ, thức khuya dễ gặp ma



Edit: Nananiwe

"Thế nên tại sao thức khuya lại gặp ma chứ?"

Hai giờ sáng, Hướng Trạc hét lên một tiếng tuyệt vọng, cơ mà không ai trả lời cậu.

Một nhà ba người giống như chỉ còn một mình Hướng Trạc vậy.

Một lần nữa Hướng Trạc lại nghi ngờ mình đang nằm mơ, thế là rất dùng sức véo đùi mình một cái, đau tới mức hét thảm nhưng ba Hướng và mẹ Hướng vẫn không bị đánh thức.

Sau khi phát hiện không còn cách nào giãy giụa, cuối cùng cậu cũng chấp nhận hiện thực, quay đầu chạy thẳng ra ngoài. Căn phòng bình thường nhỏ hẹp hiện giờ còn rộng hơn cả sân chạy điền kinh, Hướng Trạc cảm thấy mình chạy lâu lắm rồi nhưng vẫn chưa thấy lối ra.

Rốt cuộc cũng chạy tới cửa nhưng lại phát hiện không thể nào mở được cánh cửa sắt kia ra, Hướng Trạc tuyệt vọng quay đầu nhìn con quỷ áo trắng đã bay đến trước mặt mình.

"Cậu sợ tôi à?"

Giọng nói kia rất giống giọng nói ở trong phim ma, vừa khàn khàn lại vừa có chút khủng bố.

"Lần nào cũng dọa tôi vào lúc tôi đang thức đêm." Da đầu Hướng Trạc ê ẩm, chậm rãi nhắm mắt lại cao giọng uy hiếp: "Khanh Phiêu Phiêu, anh còn dọa tôi sợ nữa tôi sẽ cho anh biết tay!"

"Ồ."

Nhạc nền kinh dị bị tắt đi, quỷ áo trắng ngừng lại bay thấp xuống, mặc dù đang bay nhưng hiện tại vẫn cao hơn Hướng Trạc.

Y vén mái tóc đang che kín mặt mình lên, lộ ra một khuôn mặt vô hại, làn da tái nhợt một cách quỷ dị chẳng có chút máu nào.

Một đôi mắt đen thuần giống như tất cả ánh sáng chiếu vào đều sẽ bị nuốt lấy.

Hiển nhiên nam quỷ tỏ ra rất vui vẻ vì mình đã hù dọa được Hướng Trạc, đuôi mắt y cong cong, thậm chí còn nhếch miệng cười lộ ra răng nanh trắng muốt, hai má lúm đồng tiền cũng đối xứng hệt như vậy.

Hướng Trạc bị dọa lập tức cảm thấy không vui, tức giận móc dây chun trong túi ra cột tóc Khanh Phiêu Phiêu thành đuôi ngựa.

Buộc tóc xong thì khí tức dọa người của Khanh Lương biến mất hơn nửa, khuôn mặt quỷ cũng không dữ tợn mà ngược lại còn cảm thấy giống một thiếu niên kiếm khách cao quý lạnh lùng.

Chỉ là cố ý biến mắt thành màu đỏ để dọa người.

Hiện tại Hướng Trạc không sợ nữa rồi, lý trí cũng đã quay lại, bắt đầu làm bộ đáng thương: "Mặc dù tôi rất sợ, nhưng nếu anh thích thì cứ tiếp tục dọa tôi đi. Tôi không sao cả, anh vui là được."

Nam quỷ trợn mắt nhìn cậu, sau đó đôi mắt hơi chớp chớp khôi phục lại màu đen sâu thẳm, sờ sờ tay Hướng Trạc mang theo chút áy náy.

"Sớm muộn gì cũng sẽ cắt tóc anh. Không, cạo trọc mới đúng."

Hướng Trạc thấy Khanh Lương không hung dữ nữa, thế là lập tức đảo khách thành chủ, hung ác uy hiếp một câu như vậy.

Khanh Lương quay đầu lại, tóc hơi đập qua mặt Hướng Trạc, thấy cậu đau đến mức nhe răng trợn mắt mới nói: "Thân thể da tóc đều là của cha mẹ, không thể cắt."

"Tóc quan trọng hơn tôi sao?" Hướng Trạc nói một câu kỳ quái như vậy, đẩy Khanh Lương sang một bên chuẩn bị chơi game tiếp.

Thấy cậu lại bắt đầu gõ máy tính, Khanh Lương nghiêng đầu vui vẻ lấy tóc che mặt mình lại, hai tay đặt ở hai vai của Hướng Trạc, cố ý kéo dài thanh âm run rẩy thê lương: "Đền... mạng... cho... tôi..."

Lần này Khanh Lương chọn nhạc nền vô cùng phù hợp với tình hình, muốn đáng sợ thế nào thì đáng sợ thế đó, đã vậy còn chiếu ánh sáng xanh lên mặt.

Nhưng Hướng Trạc lại bị dọa chết khiếp, vừa leo lên giường vừa chửi mắng: "Này tôi nó nha, anh xem ít phim ma thôi, tôi đi ngủ là được chứ gì! Tôi đi ngủ là được chứ gì! Nếu anh dám vào trong mộng quấy rối giấc ngủ tôi thì cứ chờ đó, xem tôi xử lý anh thế nào!"

Vừa dứt lời thì vách tường mà Khanh Lương dùng phép với ba mẹ Hướng mất đi hiệu lực nên cả hai bị đánh thức, ba Hướng bất mãn mắng một tiếng.

"Không ngủ thì biến ra khỏi nhà!"

Hướng Trạc nhân lúc yên tĩnh lườm Khanh Lương một cái.

Thân thể của nam quỷ đều ở dưới giường, chỉ có đầu đặt bên cạnh gối của Hướng Trạc phát ra ánh sáng xanh yếu ớt, sau đó mỉm cười dùng âm khí ghé vào tai cậu, nói: "Đền... mạng... cho... tôi..."

Mặc dù biết là giả nhưng Hướng Trạc vẫn sợ hãi nhắm mắt lại, thật hối hận khi để tên quỷ này xem phim ma.

Sau khi bị hoảng sợ thì rất khó ngủ, cậu vẫn sợ hãi hé mắt ra, có thể nhìn thấy cái đầu bên cạnh đang bình tĩnh nhìn mình, trên mặt còn có một nụ cười quỷ dị.

"Anh nhìn tôi ngủ như vậy, bản thân lại không ngủ," Hướng Trạc xoay người, nhỏ giọng nói: "Tôi sẽ đau lòng. Hay là anh về ngủ đi."

Rõ ràng bản thân sợ hãi nhưng lại mượn cớ quan tâm nam quỷ, trong lòng Khanh Lương hiểu rõ ràng. Nhưng Hướng Trạc nói rất dễ nghe, y suy ngẫm một lát vẫn gật đầu rồi bay đi.

Còn lại Hướng Trạc thấp giọng lầm bầm: "Sớm muộn gì cũng thu phục anh."