Được Bao Nuôi Và Bao Nuôi Người Khác Là Trải Nghiệm Như Thế Nào?

Chương 9



Edit: An Ju

“Tôi quên đem theo áo ngủ rồi, cái áo T-shirt này đưa cho tôi làm áo ngủ có được không?”

Thế thì có gì mà không được!! Cả người tôi cho anh làm áo ngủ cũng được!

Tôi cởi áo với tốc đọ sét đánh không kịp bưng tai trộm chuông.

Kim chủ cầm lấy áo T-shirt của tôi mặc vào người, nhìn nhìn, ngẩng đầu nói với tôi: “Hình như có hơi lớn.”

Đó là chắc chắn, anh xem những chỗ lộ ra kìa, cái khuông miệng này, cặp bắp đùi kia, tay áo cũng dài quá khuỷu tay rồi.

Tôi vội vàng quay đầu đi, chống tường, bịt mũi, đây thật sự là áo của tôi sao? Tôi mặc hai, ba năm rồi sao không phát hiện ra nó sắc tình như vậy chứ…

Bình tĩnh, bình tĩnh…

“Một lát nữa chúng ta đi ngắm cảnh đêm…”

“Lát nữa tôi phải đến quán rượu gặp một khách hàng, cậu ở đây chờ tôi, tôi tiện đường mang một cái áo khoác về cho cậu.”

“…A?”

Kim chủ kỳ quái nhìn tôi: “Làm sao thế?”

“Sao đi du lịch còn phải gặp khách hàng…?”

“Một vài chuyện làm ăn, vừa lúc tiện đường, sao? Cậu có việc gì?”

Tôi lúng túng giây lát rồi vẫn nói: “Không có gì…”

Kim chủ gật đầu.

Kim chủ sắp mất việc còn phải đi gặp khách hàng, nhất định là bởi vì để tìm được công việc mới.

Thành công đều không phải một lần là được!!!

Vì vậy kim chủ liền ra cửa, tôi nhìn hắn đi xuống tầng dưới khách sạn, một người đàn ông mặc tây trang đi giày da mở cửa xe cho hắn, kim chủ điềm nhiên ngồi vào chiếc Rolls Royce đã đứng ở đó từ trước.

Mặt tôi dán trên cửa thủy tinh đến biến hình.

Là khách hàng kia phái người tới đón kim chủ sao?

…Có phải là một lão đầu biến thái lắm tiền không??

Vì công việc mới mà bán thân…

Không, không, không, tại sao tôi lại nghĩ người ta xấu xa như thế chứ.

Tôi đứng ngồi không yên chờ đến nửa đêm đúng 12 giờ, rốt cục không nhịn được nữa nhắn tin cho kim chủ.

“Anh đang ở đâu?”

Kim chủ rất mau đã phản hồi.

“Quán rượu.”

Tôi bất an cực kỳ, khách gì mà phải gặp trong quán rượu.

Tiệm café không được à!! Quán trà sữa không được sao!!

“Quán rượu nào?”

“Khải Duyệt.”

Nghe ra được sự xa hoa trụy lạc, đèn hoa rượu màu.

“Khi nào về thế?”

“Còn phải một lúc nữa, đừng chờ tôi, cậu ngủ đi.”

“…Chú ý an toàn.”

Kim chủ vẫn chưa về.

Tôi đợi đến 1 giờ, rốt cục ngồi không yên nữa, tải AutoNavi, túm lấy một cái áo liền đi.

Các thành phố lớn không phân phương Nam hay phương Băc, chúng đều giống nhau ở một điểm, chính là dù đã tối muộn thế nào thì trên đường lớn đều người đến người đi nườm nượp.

Trước những ánh mắt kinh ngạc của người đi đường, tôi đứng ở cửa quán rượu Khải Duyệt, sừng sững như một gốc cây tùng bị phủ tuyết rơi!

Đến 3 giờ sáng, tôi cuối cùng cũng thấy hình bóng quen thuộc đi ra khỏi tiệm rượu, trên tay cầm một cái túi, bên cạnh là một người đàn ông mập buồn bã, bọn họ bắt tay một cái.

Tôi thiếu chút nữa đã xông lên rồi.

Nhưng tôi sợ kim chủ sẽ vì vậy mà mất đi cơ hội công việc mới, chỉ có thể kiềm chế lại.

Mãi đến khi kim chủ vừa gọi điện vừa đi lướt qua bên cạnh tôi, tôi mới mở miệng.

“Ừ, tới cửa Khải Duyệt đón…”

“Anh Thẩm…”

Vừa mở miệng tôi mới biết hóa ra tôi lạnh tới nỗi nói chuyện cũng không còn trôi chảy nữa rồi.

Kim chủ lúc này mới chú ý tới cái gốc Tùng phủ đầy tuyết đứng bên cạnh chính là thú cưng nhỏ mà hắn bao nuôi.

Kim chủ cầm điện thoại ngây người thật lâu, mới nói với người kia qua điện thoai: “Không cần tới đón tôi.”

Nói xong cúp điện thoại, quan sát tôi từ trên xuống dưới vài lân mới mở miệng.

“Cậu bị thần kinh à?”

Tôi bĩu bĩu môi.

“Cậu mặc áo choàng tắm ra ngoài làm gì, áo cậu đâu?”

Tôi ấm ức: “Cho anh làm áo ngủ rồi mà…”

“…Không còn cái nào khác sao?”

“Chỉ màng theo một bộ, không phải anh nói chỉ đi hai ngày thôi sao…”

Kim chủ đau đầu không ngớt, thở dài hỏi: “Cậu tới đây làm gì?”

Tôi cảnh giác liếc mắt nhìn về phía vửa quán rượu một cái, phát hiện ông mập kia đã đi mất rồi.

“Tôi sợ anh gặp nguy hiểm.”

Sắc mặt kim chủ thay đổi, quay đầu nâng kính mắt lên, đổi tay nhét túi xách kia vào trong lòng tôi.

“Có nguy hiểm hay không không biết, trái lại mất mặt là chắc chắn rồi.”

Tôi cúi đầu nhìn túi trong tay, hỏi: “Đây là cái gì?”

Kim chủ tức giận nói: “Quần áo, mặc ào.”

“À à à.”

Vì vậy tôi ở tại cửa quán rượu, dưới cái thời tiết 12 độ thay quần áo, bảo vệ ở cửa quán cứ nhìn tôi.

Kim chủ ôm trán, gương mặt không nỡ nhìn thẳng, tôi cũng hậu tri hậu giác nhận ra bản thân quá ngu ngóc, đỏ mặt ngại ngùng không nói.

Thay xong quần áo kim chủ lại nhìn tôi một vòng, ‘xì’ một tiếng: “Nhìn hình người dạng chó vậy mà sao não lại không xài được vậy.”

Đây là đang khen tôi sao?

Nhất định đang khen tôi rồi. (khen chỗ nào vậy???)

Tôi lập tức lại vui vẻ/

Sau đó kim chủ gọi một chiếc taxi, chúng tôi cùng nhau quay về khách sạn.

Tôi quyết định đêm nay ngả bài với hắn.

Sau khi trở về, kim chủ thay quần áo lên trên giường ngồi nhìn một cách cứng ngắc, tôi lấy điện thoại ra ngồi trên cái giường bên cạnh mân mê.

“Tích Tích” Điện thoại kim chủ vang lên hai tiếng.

Kim chủ nhìn tôi không nói gì.

Một lát sau điện thoại kim chủ lại vang lên vài tiếng…

“Tích tích”

“Tích tích”

Điện thoại di động của kim chủ vang lên chín lần.

Kim chủ cuối cùng cũng mở miệng.

“Vạn Tân Vinh, cậu bị bệnh à?”

“…”

“Cậu chuyển khoản cho tôi làm gì?”

Tôi thẳng sống lưng, lúc này, đàn ông nhất định phải kiên cường.

“Tôi… Tôi không cần tiền của anh nữa, số tiền trước kia tôi cũng trả lại cho anh.”

Vẻ mặt kim chủ khẽ biến đổi, nheo mắt lại: “Cậu muốn bội ước?”

Kim chủ như cảm nhận được ánh mắt của tói, nhướn máy hỏi: “Muốn qua đây ngủ không?”

Tôi gật đến thiếu chút nữa là rụng cái đầu xuống.

Kim chủ nhìn tôi cười: “Vậy cậu phải ôm tôi ngủ mới được.”

Tôi lấy tốc độ chạy nước rút trăm mét cuối phóng lên giường kim chủ, ôm kim chủ vào lòng một cách vững vàng, hôn lên tóc của hắn, lại cọ cọ mặt kim chủ: “Tôi muốn ôm anh cả đời.”

Hết phần I