Được Thiếu Gia Ngồi Cùng Bàn Bá Đạo Sủng Ái

Chương 31



Được chính chủ chấp nhận, La Tú Hoa mang theo con trai lần nữa đi vào yến hội thính, quả nhiên có một câu của Thiệu tiểu thiếu gia, quản sự nguyên bản kiêu căng ngạo mạn nhìn thấy liền tiến lên đón, làm mụ phi thường đắc ý.

Chủ quản mang bọn họ lên ghế trên, cố ý kêu người cầm chút trà bánh cho bọn họ, để bọn họ ngồi chỗ kia chờ đợi yến hội bắt đầu.

Ngay từ đầu, La Tú Hoa rất là đắc ý dạt dào, hướng những nhân viên tạp vụ khoe khoang. Sau đó, mụ lại muốn dẫn nhi tử đi xung quanh nhìn ngắm, kết quả liền có mấy người ngăn mụ không cho đi, nói yên hội chưa bắt đầu, sân vẫn đang bố trí, không nên đi loạn.

Mụ nguyên bản không phục lắm, nhưng mấy tên ngăn đón mụ đều là cao to vạm vỡ, hơn nữa mặt không biểu tình, làm cho La Tú Hoa không dám bộ tịch lấy cứng đối cứng, dù sao thế này đã đủ để mụ khoe khoang.

La Tú Hoa còn nghĩ chờ Thiệu lão thái thái tới, mụ liền đem nhi tử đi theo chào hỏi một cái, tốt xấu cũng nhiều năm tình cảm chủ tớ, lại để nhi tử biểu hiện tốt một chút, nói không chừng lại lọt mắt xanh của Thiệu lão thái thái.

Nhưng đến khi yến hội bắt đầu rồi, mấy tên kia vẫn canh chừng không bỏ.

Bọn họ rốt cuộc có biết hay không chính là Thiệu gia tiểu thiếu gia các ngươi bảo lão nương đi vào, bà ta cùng nhi tử chính là khách quý. Hại bà trơ mắt nhìn lão phu nhân tiến vào, lại bị nhưng tên này ngăn đón không thể tiến gần.

La Tú Hoa trăm triệu lần không nghĩ điều mụ ta mơ tưởng thì Diệp Phồn lại dễ dàng làm được, hơn nữa Thiệu lão phu nhân còn thực thích cậu, làm mụ ta tức đến ói máu, sớm biết trước thì đã để Tuấn Tân đi theo Diệp Phồn, còn mình một mình đi loanh quanh cũng được, thật là làm hỏng cơ hội tốt.

Bất quá mụ vẫn có chút vui mừng, bởi vì Diệp Phồn nhận được một cái bao lì xì lớn, Thiệu lão phu nhân ra tay hào phóng, khẳng định không ít. Chờ tìm được Diệp Phồn, bắt nó giao ra, mụ là mẫu thân Diệp Phồn, đưa cho mụ cũng là chuyện thường tình.

Diệp Phồn có duyên lọt vào mắt lão thái thái, lại cùng tiểu thiếu gia là bạn tốt, về sau để nhi tử mình đi theo Diệp Phồn đi chơi, không sợ không có cơ hội, nói không chừng tiểu thiếu gia về sau còn yêu quý Tuấn Tân nhà mình.

Bởi vì Thiệu lão phu nhân đối với Diệp Phồn hòa ái, các nhân viên tạp vụ biết Diệp Phồn là con trai mụ thì đều nhìn mụ bằng ánh mắt khác.

La Tú Hoa kích động muốn từ bên ngoài vẫy tay gọi Diệp Phồn, bởi vì nhiều người, Diệp Phồn cũng không để ý, La Tú Hoa thấy cậu đi qua, thực sốt ruột, vội vàng la lớn: “Diệp Phồn, con trai ngoan, mẹ ở đây, mau tới đây”.

Lời này vừa nói ra, người chung quanh đều sôi nổi ghé mắt, không nghĩ tới nữ nhân thô bỉ không lễ phép này lại có đứa con thanh tú ôn nhuận như vậy, thật là quá kinh ngạc, hơn nữa thiếu niên này còn được lão thái thái vô cùng yêu thích, ban đầu kinh hỉ lại có chút hâm mộ.

Cảm nhận được ánh mắt hâm mộ chung quanh, La Tú Hoa phi thường đắc ý, cho bọn ngươi khinh thường ta, các ngươi có ghen ghét thì đó cũng là con trai của La Tú Hoa này.

Bị kêu lại, Diệp Phồn ban đầu không biết phải phản ứng ra sao, tuy rằng thanh âm vừa vào tai cậu liền biết là ai, mẹ cậu đã thật lâu không có gọi cậu như vậy.

Diệp Phồn thở dài, nếu cậu bỏ mặc, nói không chừng bà sẽ la to, chờ ngày mai về nhà kiểu gì cũng bị đánh tơi tả.

Lại không muốn vì người nhà mình mà đem đến ảnh hưởng không tốt cho yến hội sinh nhật của Lý Thiệu Quân, Diệp Phồn quay lại, hướng về phía mẹ mình tiến tới.

La Tú Hoa cười tủm tỉm nhìn Diệp Phồn, nói “Phồn nhi, con đến rồi, mẹ vừa rồi đang muốn tìm con, chính là mấy người đáng giận kia ở chỗ này ngăn lại, con đi bảo tiểu thiếu gia giúp mẹ một tiếng”.

Diệp Phồn nghe tiếng ‘Phồn nhi’ không khỏi run rẩy, cậu nhìn thoáng qua người hai bên, phỏng chừng là Thiệu gia an bài, nhàn nhạt nói: “Lý Thiệu Quân hiện tại đang rất bận, cũng không đếm xỉa đến con, cậu ấy kêu con tới đây ngồi ăn”.

La Tú Hoa nghe xong thực mất hứng, nhưng cũng không thể bày bộ mặt khó coi cho Diệp Phồn, còn có việc vẫn phải nhờ đến cậu, cười ha hả nói: “Con xem mẹ đều hồ đồ, vậy chờ tiểu thiếu gia rảnh thì nói với cậu ấy, mẹ thấy vừa rồi Thiệu lão phu nhân cho con lì xì, ở đâu rồi, để mẹ nhìn xem”.

Khi Thiệu lão phu nhân đưa lì xì vào tay Diệp Phồn, cậu cảm thấy rất dày, không cần nghĩ cũng biết bên trong nhiều tiền.

Cậu còn chưa từng cầm nhiều tiền như vậy, lại sợ mình làm rơi, để cho Lý Thiệu Quân cầm giúp, xem ra là làm đúng rồi.

Diệp Phồn nhẹ nhàng bâng quơ trả lời: “Con sợ đánh mất, nên nhờ Lý Thiệu Quân cầm giúp rồi, lát nữa cậu ấy sẽ đưa cho con”.

La Tú Hoa không cao hứng nói: “Đứa nhỏ này, làm sao mà mọi chuyện đều phải phiền toái tiểu thiếu gia như vậy, giao cho mẹ bảo quản không phải tốt hơn sao?”

Diệp Phồn cũng không phản bác, như là biết sai gật gật đầu, cậu lại sợ mẹ mình đưa ra yêu cầu gì quá phận, vì thế nói: “Mẹ, con hơi đói, muốn qua bên kia ăn một chút”.

Kết quả Diệp Tuấn Tân nghe xong, không cao hứng ồn ào: “Mẹ, con cũng muốn ăn, con sắp chết đói rồi, mau kêu Diệp Phồn đưa con đi ăn”.

La Tú Hoa nghe xong trong lòng đau cho nhi tử, sờ sờ mặt con trai, nói: “Diệp Phồn, con cũng đem Tuấn Tân đi ăn cùng đi, chăm sóc nó cho tốt đấy”.

Diệp Phồn nhìn điểm tâm bày trên bàn, cậu biết em trai ăn uống nhiều, mà lại đói từ nãy đến giờ, cũng không nên để hài tử bị đói như vậy, liền gật đầu đáp ứng “Vâng ạ”.

Sau đó lại chuyển hướng Diệp Tuấn Tân, ôn hòa cười, nói: “Tuấn Tân, anh mang em đi ăn nhé”.

Nói xong, Diệp Phồn duỗi tay ra dắt nhóc.

Kết quả Diệp Tuấn Tân chẳng những chán ghét tránh né tay cậu, còn ‘bang’ một cái đánh hất tay cậu đi.

Diệp Tuấn Tân nhăn mặt, quay đầu đi, thập phần không cao hứng hừ một tiếng “Đừng chạm vào tôi, anh không phải anh trai tôi”.

La Tú Hoa nghe xong, trong lòng cả kinh, không nghĩ tới đứa nhỏ này lại nói không lựa lời như vậy, hiện tại không phải thời điểm thốt ra loại lời này.

La Tú Hoa luôn luôn sủng nịch nhi tử lần đầu sụ mặt giáo huấn “Tuấn Tân, con nói bừa cái gì, đây không phải anh con thì là ai, con nói bừa mê sảng gì đây?”

Diệp Tuấn Tân không nghĩ tới mẹ nó cư nhiên quát nó, nhăn mặt, thập phần không cao hứng, cáu kỉnh, lầm bầm: “Mẹ, con nói không có sai, rõ ràng mẹ bảo hắn là...”

La Tú Hoa cau mày trừng mắt tiểu nhi tử, sợ nó tiếp tục nói không lựa lời, ngữ khí tăng thêm “Im miệng, còn không nghe lời mẹ tiếp tục nói bậy”.

Nói xong, mụ cẩn thận nhìn phản ứng của Diệp Phồn.

Diệp Phồn sớm đã học thành thói quen với thái độ Diệp Tuấn Tân, cậu cũng không cùng một hài tử so đo, lời đệ đệ nói cũng chẳng có gì.

Cậu chỉ tò mò mẹ luôn luôn đem đệ đệ phủng trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan hôm nay cư nhiên có thể nặng lời, chỉ hi vọng tiểu tổ tông không cần nháo lên.

Sợ bọn họ nháo lên ảnh hưởng đến yến hội, Diệp Phồn vội nói với mẹ: “Mẹ, cũng đừng trách đệ đệ, em ấy không muốn nắm tay thì thôi, để đi cạnh con cũng được”.

La Tú Hoa thấy Diệp Phồn cũng không có gì khác thường, yên lòng, lại cười hống tiểu nhi tử: “Con ngoan ngoãn đi theo anh con, bên kia rất nhiều đồ ăn ngon”.

Diệp Tuấn Tân ham ăn, tuy không tình nguyện đi cùng cũng gật đầu đáp ứng.

Chẳng qua phi thường xấu tính đẩy Diệp Phồn ra, chạy lên trước, Diệp Phồn đành phải vội vàng đi theo.

Một bên, bảo tiêu muốn đi cản, nhưng thấy đối phương vẫn là trẻ con, hơn nữa còn có bằng hữu của tiểu thiếu gia đi cùng, hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn, cũng không ngăn lại, giám sát chặt chẽ là tốt rồi.

Diệp Phồn mang theo Diệp Tuấn Tân tới bàn tiệc đứng, nhìn xem người khác lấy đồ ăn ra sao, cũng đi lấy chiếc đĩa, sau đó nhìn xem có điểm tâm gì muốn ăn, bất quá lúc nãy cậu ở trong phòng Lý Thiệu Quân đã dùng qua trà bánh, nên không thấy đói bụng, liền lấy chút trái cây.

Cậu lại cúu đầu hỏi đệ đệ muốn ăn cái gì, cậu lấy giúp, kết quả Diệp Tuấn Tân lại phát huy tật xấu, một tay nơi nơi loạn bốc đồ ăn.

Người nhìn thấy nhíu mày, chán ghét tránh ra, Diệp Phồn thực xấu hổ, đành phải hướng người khác xin lỗi.

Diệp Phồn vội vàng ngăn lại tiểu đệ, nói với nó: “Tuấn Tân, em muốn ăn gì, anh giúp em lấy được không, bằng không anh lấy cái đĩa lại đấy, chính em tự gắp thế nào”.

Đáng tiếc Diệp Tuấn Tân theo thói quen ở nhà, mẹ nó đều mặc kệ, tự nhiên sẽ không nghe lời Diệp Phồn, tiếp tục bốc đồ ăn.

Diệp Phồn thấy khuyên bảo vô dụng, đặt cái đĩa sang một bên, bắt lấy tay Diệp Tuấn Tân rời xa bàn tiệc.

Diệp Phồn cũng không có ý mắng mỏ, mà là bắt lấy tay nó, cùng nó giảng giải đạo lý “Tuấn Tân, em muốn ăn gì, anh giúp em lấy, không được dùng tay bốc lung tung, trên tay có vi khuẩn, mà đồ ăn là để mọi người cùng ăn, hơn nữa bốc thế này sẽ rớt vào quần áo mới của em, sẽ không tốt”.

Diệp Tuấn Tân vô cùng không phục, lại vô cùng tức giận, trước kia ở nhà, quần áo của nó đều là mới nhất đẹp nhất, kết quả hôm nay Diệp Phồn mặc quần áo đẹp như vậy, nó cảm thấy chính mình không sánh bằng, vặn vẹo thân thể muốn rút tay lại, thở phì phì nói: “Tôi mới không cần anh quản, buông tôi ra”.

Diệp Phồn tuy rằng gầy, nhưng đã lao động chân tay từ nhỏ, gánh nước đốn củi đều đã làm, sức lực không nhỏ, còn Diệp Tuấn Tân mới sáu tuổi, béo phì lại thiếu vận động, sức lực chẳng có bao nhiêu.

Diệp Tuấn Tân cố gắng dãy giụa đều tránh không thoát, sốt ruột muốn cắn tay Diệp Phồn.

Diệp Phồn nhanh chóng dùng tay kia đỡ trán Diệp Tuấn Tân, nhìn tiểu đệ thực sinh khí, nói với nó: “Em sao lại cắn người, anh buông tay ra, nhưng em phải ngoan ngoãn nghe lời biết không?”

Biết mình không đánh lại Diệp Phồn Diệp Tuấn Tân không hề giãy giụa, ngoan ngoãn gật đầu.

Thấy người đã an tĩnh không hề lộn xộn, Diệp Phồn liền buông lỏng tay, kết quả Diệp Tuấn Tân hướng cậu nhổ nước miếng, Diệp Phồn phản ứng mau, tránh được, cái này làm cậu thực có chút sinh khí, như vậy quá không lễ phép.

Diệp Tuấn Tân nhìn Diệp Phồn trầm mặt, trong lòng rất đắc ý, thè lưỡi với Diệp Phồn sau đó liền cười chạy đi.

Đại sảnh yến hội người đến người đi, lại còn có bồi bàn bê khay tới lui, Diệp Tuấn Tài thấp người, bị người không để ý đụng phải thì làm sao bây giờ, Diệp Phồn lập tức đuổi theo.

Diệp Tuấn Tân vội chạy ra hướng cửa chạy ra ngoài, Diệp Phồn cũng lập tức chạy theo.

Vừa ra đến bên ngoài, hơi ẩm không khí phả vào mặt, Diệp Phồn mới phát hiện trời vừa mới mưa, tuy rằng đã tạnh, nhưng bầu trời vẫn âm u, nơi chân trời xa mây đen vẫn kéo đến.

Trên hành lang có vệt nước, Diệp Phồn không dám tiếp tục chạy, sợ em cậu thấy thế sẽ tiếp tục chạy loạn, sợ xảy ra chuyện, vội vàng gọi lại: “Em à, anh không đuổi theo, em đừng chạy, trên mặt đất có nước cẩn thận trơn ngã”.