Dưới Bóng Cây Sồi

Chương 42



Ngoài những hiệp sĩ đã đồng hành trong chuyến đi, cũng có vài gương mặt lạ lẫm khác. Ở giữa chiếc bàn dài, các hiệp sĩ trẻ đang nói chuyện và uống rượu say sưa trong khi hai hiệp sĩ lớn tuổi, tầm bốn mươi, trò chuyện với Riftan, thậm chí còn thách anh thi uống rượu. Max nhấm nháp cốc rượu, không có ai trò chuyện cùng, khiến cô nghe thấy những câu chuyện của họ. Nào là tiến trình đào tạo của các học viên,  nàp là năng suất cây trồng, lượng khoáng sản mới được khai thác, vũ khí mới hiệu quả… v..v và tất nhiên, có cả những chiến tích mới nhất của họ nữa. Những chuyện cô chưa từng được nghe kể trước đây, thậm chí có những từ họ nói cô còn chẳng hiểu gì. Đột nhiên, anh hiệp sĩ nhỏ tuổi nhất trong nhóm đứng dậy nói to. “Thưa ngài Calypse, có đúng là trong trận chiến cuối cùng ở Dãy Lexos, ngài đã  ngăn chặn Hơi thở của Rồng chỉ bằng thanh kiếm của mình không ạ?” Tất cả các hiệp sĩ đang say sưa nói chuyện, liền quay lại nhìn cậu bé. Cậu là một kiếm sĩ tập sự với mái tóc vàng trắng óng ả, một trong những hiệp sĩ trẻ tuổi, năng động của tương lai. “Tôi nghe nói rằng Hơi thở của Rồng là phép thuật mạnh nhất trên thế giới! Làm thế nào mà ngài dập tắt được ngọn lửa khổng lồ có thể thổi bay cả một ngọn núi ấy vậy?” Những câu hỏi quá khích của cậu bé khiến Riftan nhíu mày. “Kiếm của ta có chất liệu đặc biệt.” “Thanh kiếm của đội trưởng có khả năng độc nhất vô nhị, đó là hấp thụ ma pháp và biến đổi nó thành sức mạnh của ngài. Đối thủ càng mạnh thì sức mạnh của ngài ấy cũng mạnh theo,” Hebaron giải thích, Max nhận ra anh vì anh là một trong những hiệp sĩ đã đi cùng họ trong chuyến đi. “Chậc,không kể đến chuyện đội trưởng của chúng ta  đã mạnh đến kỳ lạ từ khi sinh ra, thì ngài ấy vẫn là một kiếm sĩ xuất sắc nhất rồi! Chẳng cần làm gì ngài ấy cũng đã nhận được vị trí tối cao trong số các hiệp sĩ thần thánh của Oshira rồi!” “…Không phải “đội trưởng”, gọi là chỉ huy chứ.” Hiệp sĩ tóc vàng Uslin Rykaido, người đang lặng lẽ uống rượu, sửa lại lời. “Đội trưởng hay chỉ huy … thì cũng đâu quan trọng! Còn bao lâu thì cậu mới từ bỏ việc làm lính đánh thuê thế?” Hebaron cười lớn. Anh hiệp sĩ tập sự tóc ánh kim tiếp tục với câu hỏi. “Có thật là Sir Calypse đã so tài với cả Leon Quahel của Hội Kiếm Thánh không ạ? điều đó không phải rất đáng được khoe với mọi người sao? Biết được hai trong số những hiệp sĩ vĩ đại đã từng đọ sức với nhau khiến tôi tự hào lắm.” Hiệp sĩ tóc vàng Rikaido cay độc nói. “Đấu ngầm thôi. Các cuộc ẩu đả của các người lính cũng chẳng phải hiếm muộn gì. Nhưng chúng tôi ở đó để giết rồng –  không phải để chĩa kiếm vào nhau.” “Dù là thế, nhưng cũng thật đáng tiếc khi không ai nhìn thấy được cuộc đấu kiếm giữa hai hiệp sĩ nổi tiếng nhất lục địa!” “Chỉ cần con rồng bị đánh là đủ rồi.” Riftan, người lắng nghe cuộc nói chuyện nãy giờ, cuối cùng cũng hờ hững nói. “Cuộc so tài còn chẳng phải là một cuộc đấu kiếm thật sự. Vì lúc đó ai ai cũng muốn diệt được rồng, nên không thể hiện hết các khả năng của mình ra thôi… Con rồng bị tiêu diệt - lý do duy nhất giúp ta thành công là do cây kiếm có khả năng hấp thụ mana, chứ không phải do kiếm thuật của ta.” “Sao tự dưng ngài lại khiêm tốn thế?” một anh lính trẻ ngồi gần lò sưởi, hỏi với giọng điệu cáu kỉnh. “Thắng thì cũng thắng rồi. Có nói gì thì cũng thế thôi, với cả ngay từ đầu, cuộc đọ sức đó đã phải diễn ra trong điều kiện khó khăn rồi. Dù ngài có nói gì, thì đó cũng là một cuộc đấu kiếm công bằng.” “Ngài Raxion! Tôi muốn được nghe thêm về trận chiến ấy!” các kiếm sĩ tập sự nhao nhao lên, nhìn anh với ánh mắt long lanh, đầy phấn khích. Gabel nhún vai. “Mọi người hào hứng với cuộc đấu này hơn trận chiến với rồng nhỉ?” “Tất nhiên, chúng còn muốn nghe cả câu chuyện về cuộc viễn chinh nữa! Câu chuyện về những người diệt rồng!” Thái độ nhiệt tình của các cậu khiến người hiệp sĩ cười toe toét, vẻ mặt hài lòng. Max cũng bị cuốn vào sự phấn khích ấy. Cô từng tình cờ nghe được những người hát rong hát về những câu chuyện thú vị liên quan đến các hiệp sĩ, nhưng chưa từng chính tai nghe kể về cuộc phiêu lưu từ chính những người trong cuộc. Anh hiệp sĩ trẻ nhấp tí bia trong cốc rồi bắt đầu kể lại chi tiết những gì đã xảy ra. Gabel là một người kể chuyện xuất sắc. từ chuyện Riftan khuất phục được một nhóm yêu tinh và quỷ lùn, cho đến chuyện anh xông vào Dãy Lexos, sống mái với ba con Basilisk*, đôi mắt Max sáng rực hệt như những anh trai tập sự khác. Nhưng khi Max tận mắt trông thấy lũ quái vật, cô đã vô cùng sợ hãi. Sao bây giờ mọi chuyện lại trở nên thú vị như thế nhỉ? Có lẽ khả năng chém gió của Gabel đã thêu dệt cho câu chuyện. Khi đang lặng lẽ đắm chìm trong những miêu tả sống động của Gabel, cảm giác từng từ từng chữ như muốn bay ra trước mắt, bỗng một bàn tay chạm vào cổ cô. Giật mình, cô quay đầu lại, anh đã đến bên cạnh cô từ lúc nào không hay.

Basilisk*