Dưới Những Dặm Mưa Sa

Chương 29: Nam phụ si tình lên sàn



Phía cuộc thi đã liên lạc với cô, họ nói nhà tài trợ lần này muốn gỡ bỏ toàn bộ tác phẩm của cô. Lý do là bởi những tin tức trên mạng hiện đã đi quá xa, ảnh hưởng đến danh tiếng của phía đầu tư lẫn cuộc thi. Tưởng Ly nhẫn nại xin bọn họ cho cô chút thời gian, cô nhất định sẽ làm rõ mọi chuyện. Nhưng phía ban tổ chức không dễ nói chuyện, họ nói tất cả còn phải phụ thuộc vào ý kiến của nhà đầu tư.

Nhà đầu tư chính là tư bản. Người rót tiền luôn có địa vị cao nhất, họ nói được là được, nếu nói không dù cô có tài năng đến trời cũng chẳng là cái thá gì. Cuộc sống khốn khó chật vật đã giúp Tưởng Ly hiểu được tiền gần như vạn năng, có đôi lúc cường quyền khiến người nghèo như cô nhận ra bản thân đớn hèn đến mức nào.

"Tôi sẽ thử nói chuyện với nhà tài trợ."

Bất đắc dĩ cô đành phải xuống nước. Cô sẽ thử toàn bộ những gì có thể, chỉ hy vọng ông trời chiếu cố cho cô một cơ hội. Nhưng khi biết nhà tài trợ là ai, nhuệ khí của Tưởng Ly sụt giảm hơn một nửa.

Đó là Phó Thịnh Minh.

"Không sao cả. Dù gì anh ta cũng chẳng ăn thịt mình được. Mình đi nói lý, không phải đi cầu xin ai cả!"

Nhưng rất nhanh cô đã gặp chướng ngại đầu tiên. Vì không hẹn trước nên hiển nhiên cô không gặp được Phó Thịnh Minh, ngồi chờ cũng không được.

Tưởng Ly đè nén cảm giác ấm ức, bước ra ngoài cửa ôm cây đợi thỏ. Cô cứ đứng yên một chỗ, lặng lẽ không một lời oán than. Thật ra cô biết nếu bản thân mềm mỏng năn nỉ Tống Nam, có lẽ hắn sẽ giúp cô. Nhưng như vậy thì sao? Lại nợ hắn ta một đoạn ân tình ư? Hơn nữa làm như vậy há chẳng phải khiến hắn xem thường cô hơn hay sao?

Một cơn gió thoảng qua, gió buổi chớm xuân vẫn mang theo hơi lạnh khiến cô phải hít thật sâu, theo phản xạ tự vòng tay ôm lấy mình. Cô không bỏ đi cũng không dám lơ là, lâu lâu ngóng về phía cửa xem Phó Thịnh Minh có đi ra không.

Ba mươi phút, một tiếng, hai tiếng rồi lại ba tiếng.

Đôi chân cô trở nên mỏi nhừ, đói đến mờ cả mắt. Đến cả bác bảo vệ cũng nhịn không được mà khuyên cô: "Cô gái à, cô trở về đi. Đã đứng đây ba tiếng đồng hồ rồi."

Cô không trả lời, chỉ biết nở nụ cười gượng gạo. Bảo vệ tốt bụng đưa cho cô chai nước: "Uống nước đi, mặt cô xanh lắm."

Hôm nay cô đến tháng, từ sáng chưa ăn uống gì đã vội vã chạy đến đây. Không ngờ công ty này vô lương tâm đến vậy bắt cô đứng chờ tên Phó Thịnh Minh kia những ba tiếng đồng hồ. Tưởng Ly bắt đầu hoài nghi bản thân liệu có thể chịu đựng được tới bao giờ. Ngay lúc cô cả người rệu rã, bất chấp hình tượng toan ngồi phịch xuống đất thì Phó Thịnh Minh thong thả bước ra. Cô nhìn đồng hồ, hóa ra là giờ ăn trưa.

"Phó Thịnh Minh! Là tôi."

Cô dồn hết sức lực hét lên tên anh, Phó Thịnh Minh nhất thời giật bắn mình: "Tưởng Ly? Cô làm gì ở đây?"

"Có thể nói chuyện một chút không? Chỉ mười phút thôi."

Phó Thịnh Minh nhìn cô một lượt từ đầu tới chân. Cô mặc áo blazer phối với sơ mi, quần tây màu nâu trông vừa thời thượng cũng vừa trang trọng. Vốn dĩ định từ chối nhưng khi nhìn thấy gương mặt có phần xanh xao kia, anh nhất thời mềm lòng: "Được."

* * *

Dù không thuận mắt Tưởng Ly nhưng anh vẫn lịch thiệp gọi cho cô một cốc trà sữa nóng, câu đầu tiên anh hỏi chính là: "Cô đến từ khi nào?"

"Tôi chờ anh ba tiếng hơn rồi đấy! Lần sau anh có thể nhắn nhân viên cho tôi ngồi chờ bên trong được không? Mùa xuân nhưng gió cũng lạnh lắm."

Cô không màng hình tượng quý cô thanh lịch, nâng cốc trà sữa làm một hơi, bụng đã thoải mái hơn nhiều rồi. Tưởng Ly đi thẳng vào vấn đề: "Anh là nhà đầu tư của cuộc thi thiết kế trang phục mùa Hè?"

"Ừ. Thì sao?"

"Tôi nghe ban tổ chức nói lại, phía anh muốn gỡ bỏ tác phẩm của tôi."

"Ừ. Thì sao?"

Tưởng Ly hít một hơi thật sâu, dặn lòng phải nhẫn nại mới làm nên việc lớn: "Tôi mong anh suy xét một chút. Tôi không dính líu gì đến những scandal trên mạng. Mong anh công bằng, đừng tư thù cá nhân."

Bốn chữ "tư thù cá nhân" đã khiến Phó Thịnh Minh bùng nổ: "Tưởng Ly, bản chất đê tiện của cô đúng là trời sinh khó bỏ. Đúng, tôi tư thù cá nhân, nhưng đây đều do cô tự chuốc lấy mà thôi."

"Ý của anh là gì?"

"Ý của tôi là đã tới lúc cô nhận quả báo rồi. Tưởng Ly, cảm giác bị phơi bày mọi tội lỗi trước bàn dân thiên hạ như thế nào? Cô có thấy đau đớn, có thấy hổ thẹn hay không? Cô kiêu ngạo, tàn độc, âm hiểm, tham lam, tôi chỉ hủy bỏ tư cách dự thi đã là nhân nhượng với cô lắm rồi. Người như cô mà đạt giải đúng là làm ô uế cuộc thi!"

Bốp.

Tưởng Ly đưa tay tát thật mạnh người đàn ông trước mặt. Cô dùng hết sức lực, tay buông xuống vẫn còn run rẩy. Tiếng tát chói tai ấy đã thu hút ánh mắt của vài thực khách xung quanh. Phó Thịnh Minh thật muốn bóp chết người đàn bà này.

"Cô dám đánh tôi?"

"Phó Thịnh Minh, đánh anh tôi còn cảm thấy bẩn tay! Anh ghét bỏ tôi, sỉ nhục tôi, chế nhạo tôi, không sao cả. Trong mắt tôi, anh nhiều lắm cũng giống với Tống Nam, giàu có, vô tri, tự cho mình là đúng. Nhưng anh lợi dụng quyền lực, ép tôi rời bỏ cuộc thi, coi rẻ sự phấn đấu của tôi. Anh bám lấy những lý do ngớ ngẩn, gán cho tôi cái mác độc ác tham lam, bị đánh là do anh tự chuốc lấy!"

Tưởng Ly khoanh tay, tiếp tục đả kích Phó Thịnh Minh: "Chẳng trách anh mãi mãi không có được Thời Oanh. Cô ta mắt sáng, không chọn loại đàn ông nhỏ mọn như anh là đúng. Anh cứ vịn lấy cái cớ năm xưa đi, cứ che mắt bịt tai trước năng lực của tôi đi, rồi một ngày nào đó anh sẽ hối hận mà cầu xin tôi!"

"Cô! Cô nhắc đến Thời Oanh làm gì?"

"Là anh nhắc đến chuyện cũ trước!"

"Tưởng Ly, cô có tin tôi nói một câu thì cô đừng mong lăn lộn trong ngành này không hả?"

"Tôi tin." Cô nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi mắt nâu kiên định, sạch sẽ không chút tạp niệm: "Nhưng anh có tin không, ngày nào Tưởng Ly này còn sống, anh đừng mong chèn ép tôi mãi. Đừng quên, hiện tại tôi chính là vợ của Tống Nam."

"Cô!"

"Tâm nguyện gả cho Tống Nam của tôi đã thành rồi. Vậy mong ước thành đôi với Thời Oanh của anh thì sao nhỉ? Ôi, tôi quên mất! Anh chẳng qua là loại nam phụ si tình, làm gì sánh được với Tống Nam mà đòi yêu đương với Thời Oanh cơ chứ!"

Nói rồi cô ngạo nghễ bước ra khỏi nhà hàng, bỏ lại Phó Thịnh Minh ngồi đó với gương mặt đỏ bừng vì tức giận. Nhưng ngay sau đó cô liền hối hận, tại sao cô lại nói ra những lời đó chứ! Mềm mỏng một chút, cầu xin một chút không phải tốt hơn sao?