Đường Chủ Đại Nhân, Thỉnh Lưu Tình

Chương 11: Đến hàn phong đàm



Bái Tử Giáo có biến…

Cô Tô Lăng bệnh nặng, tự biết khó qua khỏi, ở trước mặt toàn thể giáo chúng chính thức truyền ngôi giáo chủ lại cho Cổ Tịch Vân. Đêm hôm sau, ông nhắm mắt lìa đời. Cả Bái Tử Giáo chìm trong sự đau thương vô hạn.

Một tháng sau, Cổ Tịch Vân bế quan tu luyện thần công Ảnh Hương Tiêu Hồn, tạm giao phó mọi việc trong giáo lại cho Dạ Thuần Phong, cũng nghiễm nhiên để Dạ Thuần Phong chấp chưởng mọi luật lệ. Huyền Khanh Phượng vào ngày Cổ Tịch Vân bế quan, u uất vì thất tình mà tự sát.

Ngày Cổ Tịch Vân xuất quan, Vũ Khang Y ý thức được rằng đây không còn là người bạn thuở nhỏ của hắn, giờ đã trở thành giáo chủ một phái, vậy nên cũng bắt đầu thay đổi hành vi tùy tiện và cách xưng hô với y. Cổ Tịch Vân nhìn hắn, giống như nhìn tiểu nhân chớp mắt biến thành quân tử, không thể tin được nhưng cũng không chỉnh sửa gì. Ngoài mặt có vẻ thay đổi, mà thói quen thích làm phiền Cổ Tịch Vân vẫn không khác lúc xưa. Vũ Khang Y luyện Hắc Cổ Liên bị tẩu hỏa nhập ma, một lần nữa hình hài biến nhỏ, không dám nói cho Dạ Thuần Phong biết mà chỉ có thể cầu cứu giáo chủ đại nhân.

Cổ Tịch Vân truyền chân khí cho hắn độ một canh giờ thì Vũ Khang Y mệt mỏi ngủ thiếp đi. Lúc này, Cổ Tịch Vân mới vạch cổ tay hắn ra xem. Đã có đủ năm đốm đen, chỉ còn thiếu hai nữa là luyện thành. Với tính khí của Vũ Khang Y, lúc này mà thất bại thì hắn chắc chắn sẽ còn luyện tiếp. Cổ Tịch Vân không nói lời nào, chỉ bảo Kinh Vận chăm sóc hắn.

Vừa rời khỏi phòng, Cổ Tịch Vân thấy Dạ Thuần Phong đã đứng sẵn ở ngoài hiên chờ đợi. Dạ Thuần Phong hướng Cổ Tịch Vân hỏi: “Là Hắc Cổ Liên sao?”

“Đã biết?”

“Ta cũng không vô tâm đến thế.” Hai người sinh hoạt bấy lâu, Vũ Khang Y tưởng có thể dễ dàng giấu giếm y đến suốt đời? Rõ là ngốc nghếch.

“Hắn không muốn ngươi biết.”

Dạ Thuần Phong gật đầu: “Vậy nên ta mới giả vờ không biết. Những việc Y Y mong muốn, ta đều sẽ đáp ứng.”

Ánh mắt Cổ Tịch Vân thâm sâu, như có mang theo chút quan tâm: “Hắn cũng không hề thích ngươi đến kỹ viện.”

Dạ Thuần Phong cười dài. Cái này thì không tính được.

“Mỗi khi Y Y nổi giận rất đáng yêu. Tình thú này người chưa yêu ai như ngươi sẽ không hiểu được.”

“Ngươi không hỏi rằng người bên trong sống chết thế nào sao?”

Dạ Thuần Phong rất tự tin nói: “Có ngươi ở đây, Y Y sẽ không sao.”

“Các ngươi đúng là trời sinh một cặp, rất không biết khách sáo là gì. Đưa hắn đến Hàn Phong Đàm. Nếu hàn khí nơi đó có tác dụng, chưa chừng hắn sẽ đột phá nghịch cảnh luyện thành công loại máu trị được độc cho ngươi. Ngược lại, ngươi có thêm một đệ đệ để nuôi dưỡng.”

Cổ Tịch Vân không nhiều lời, nói xong liền đi. Dạ Thuần Phong đứng chôn chân tại chỗ như khúc gỗ. Có thêm một đệ đệ? Lẽ nào nói Vũ Khang Y của y sẽ mãi mãi biến nhỏ như vậy? Giáo chủ, thế phải chăng quá tuyệt tình rồi?

Năm ngày sau, cỗ xe bốn ngựa kéo dừng lại trước Hàn Phong Đàm. Dạ Thuần Phong bế Vũ Khang Y xuống xe. Sự việc đã làm lớn ra, Vũ Khang Y không còn cách nào che giấu được nữa. Bất quá, Dạ Thuần Phong cũng không cần xem hắn như người bệnh sắp chết, đi đâu cũng cần bế bồng. Bình thường, Dạ Thuần Phong rất coi trọng nguyên tắc và lễ nghi. Hắn đụng chạm một tí khi có mặt người ngoài cũng khiến y nhíu mày nhìn hắn như tội đồ. Giờ thì hắn có la oai oái thế nào cũng vô dụng, Dạ Thuần Phong thích gì làm nấy, chẳng đếm xỉa ý kiến của hắn. Lại nói, y làm mặt giận suốt đường đi, hắn nào dám ý kiến.

Đường lên Hàn Phong Đàm ẩm ướt và trơn trợt, xe ngựa không thể tiến thêm, vậy nên đoạn còn lại đều do Dạ Thuần Phong bế hắn từng chút một đi qua. Trước đầm có căn nhà nhỏ, từng là do Cô Tô Lăng cho người xây để Dạ Thuần Phong an tâm ở lại trị độc. Mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn chỗ cũ kể từ lúc Dạ Thuần Phong rời đi, chỉ là bụi bặm phủ trắng. Dạ Thuần Phong đặt Vũ Khang Y xuống. Thật ra với bộ dạng của Vũ Khang Y lúc này, Dạ Thuần Phong có bế hắn thì người ta cũng chỉ nghĩ là ca ca bế đệ đệ, không thể nào lệch lạc sang đôi tình nhân bế nhau được.

Dạ Thuần Phong đi quét dọn nhà cửa một lượt. Vũ Khang Y nghịch ngợm trèo lên cành cây ngồi nhìn xuống. Ừ thì hắn cũng có chút vui sướng trong lòng. Được Dạ Thuần Phong xem như bảo vật bế tới bế lui, thật ra rất ấm áp.

Dạ Thuần Phong quét xong thì đứng dưới cành cây giơ hai tay đón hắn: “Y Y, nhảy xuống đây!”

Vũ Khang Y rất tin tưởng năng lực của Dạ Thuần Phong, đương nhiên không hề phân vân mà nhảy xuống ngay, nằm gọn trong lòng y. Y đưa hắn đến đầm, bước qua đám bèo xanh tiến gần chỗ nước đủ sâu thì thả hắn xuống. Vũ Khang Y trước còn tưởng phải cởi hết y phục ra để ngâm, nhưng thực chất lại không thiếu trong sáng đến vậy. Mỗi ngày, Dạ Thuần Phong đều đem Vũ Khang Y ra giữa đầm, cùng tĩnh tâm nhắm mắt đứng ngâm mình trong ba canh giờ. Vũ Khang Y chán đến mức sắp mọc rễ, bởi vì trong lúc ngâm, hắn không được ngọ nguậy, cũng không được nói chuyện, chỉ cảm nhận được mỗi hàn khí tê người xông thẳng đến đỉnh đầu. Hắn tự hỏi làm sao mà Dạ Thuần Phong có thể kiên trì sống ở đầm này suốt mười năm. Thật hết sức phi thường a!

Đêm nay, Vũ Khang Y và Dạ Thuần Phong cùng nằm kề sát đầu vào nhau ngắm trăng. Vũ Khang Y chộn rộn nắm tay Dạ Thuần Phong: “Thuần Phong, lâu rồi chúng ta không làm nhỉ?”

Dạ Thuần Phong kéo má y ngắt một cái thật đau: “Ta không làm với trẻ con.”

“Trẻ con cũng có ham muốn mà.” Vũ Khang Y lùi thân người xuống thấp xíu, cọ cọ đầu vào lồng ngực Dạ Thuần Phong. “Người ta thật muốn lắm.”

“Nếu mà ngươi nói mấy lời này trong bộ dạng người lớn thì ngươi chết chắc rồi.” Dạ Thuần Phong đẩy đầu hắn ra xa, ngồi dậy nói tiếp: “Không còn sớm nữa. Đi ngủ thôi.”

Vũ Khang Y miễn cưỡng ngồi dậy. Ngủ thì ngủ. Hắn làm gì còn có chọn lựa khác?

Gần sáng, Dạ Thuần Phong mở mắt, thân thể y có vật gì đó đeo bám. Vũ Khang Y đã trở lại hình hài bình thường, đang trói hai tay của Dạ Thuần Phong lên đầu giường. Dạ Thuần Phong nhẹ nhõm phần nào, hàn khí quả nhiên có công dụng.

“Y Y, ngươi muốn làm gì?”

Vũ Khang Y nghiêm túc nói: “Cưỡng bức ngươi a!”

Dạ Thuần Phong cười cười. Tiểu yêu tinh đúng là không biết lượng sức mình.

“Đến đi! Ta rất thích bị cưỡng bức đấy. Thế xin hỏi đường chủ đại nhân sẽ cưỡng bức ở đâu trước?”

Vũ Khang Y trố mắt. Ừ nhỉ ở đâu trước bây giờ?

“Ta không cầu kỳ đâu, chỉ thích những gì vừa trực tiếp vừa đơn giản thôi. Cảm phiền cưỡng bức bảo bối bên dưới của ta trước.”

Vũ Khang Y đỏ mặt. Có cảm giác như người bị cưỡng bức kia còn hả hê hơn hắn. Hắn vén tóc dài qua một bên, cúi xuống ngoạm lấy bảo bối của Dạ Thuần Phong, ra sức mút chặt. Bị Dạ Thuần Phong hí lộng rất nhiều lần, hắn cảm nhận riết thì cũng bắt đầu hiểu những vị trí có thể làm cho nam nhân ra mau chóng.

Dạ Thuần Phong nhíu chặt mày rên khẽ. Y Y của y quả nhiên thông minh, học gì cũng tiến bộ vượt bậc.

“Y Y, đưa vào sâu hơn, ta sắp xuất.”

Vũ Khang Y ngậm đến tận gốc, bị dịch thể của Dạ Thuần Phong bắn vọt xuống cuống họng, nghẹn ho vài tiếng. Đang lúc hắn cố gắng tìm lại hơi thở, Dạ Thuần Phong đã tháo xong dây trói, ôm lấy eo hắn xoay chuyển lại tình thế.

Vũ Khang Y kinh ngạc: “Ta trói chặt như thế, làm sao ngươi thoát ra được?”

“Lúc ta còn nhỏ, rất thích xem xiếc, thường lén mẫu phi đi theo đoàn xiếc học nghề. Mấy trò vặt vãnh như gỡ trói này không làm khó được ta. Sao nào? Còn muốn chơi tiếp trò cưỡng bức không?”

Vũ Khang Y tuy thua nhưng vẫn khoan hồng đại độ, không nổi giận mà khoác tay qua cổ Dạ Thuần Phong: “Muốn!”

Dạ Thuần Phong vừa xuống liền lên ngay, chuẩn bị xong thì sát nhập vào thân hắn. Hắn tìm lại cảm giác khoái lạc trông chờ đã lâu, hơn nữa nơi này lại không có ai, mặc sức phóng túng một lần mà rên la.

“A…vào trong chút…a…a…”

“Vào đâu? Nơi này…hay nơi kia?” Dạ Thuần Phong vừa nhấn nhá tùm lum nơi trong mật đạo của Vũ Khang Y như nhử mồi, vừa cười trầm thấp.

Vũ Khang Y không kiên nhẫn: “Ngươi còn đùa. Mau…mau dùng lực đi…ta nhịn không nổi nữa rồi…”

“Nói thích ta, ta liền dùng lực.”

Vũ Khang Y hỉnh mũi trêu Dạ Thuần Phong.

“Nếu không nói thì ta chẳng việc gì phải vội, cứ từ từ tới thôi.”

Vũ Khang Y ngắt vào cánh tay Dạ Thuần Phong: “Thích ngươi! Thích chết đi được! Động được chưa?”

Dạ Thuần Phong kéo hai chân Vũ Khang Y ra, rất hài lòng mà hừng hực ra vào. Vũ Khang Y la đến cổ họng đau rát, mấy lần bắn ướt chăn giường, sau đó mềm nhũn toàn thân lăn ra ngủ.

Hắn ngủ đến lúc thấy đói mới thức dậy, xem thử cổ tay, bảy đốm đen đều hiện đủ. Dạ Thuần Phong ôm hắn, kéo rịch vào, giọng ngái ngủ: “Đừng rộn nữa, ngủ đi.”

Vũ Khang Y hí hửng chui rúc vào lòng y: “Thuần Phong, máu độc luyện thành rồi.”

Dạ Thuần Phong vẫn không mở mắt, nói: “Trúng độc thì có gì mà vui đến thế?”

“Đương nhiên vui, sau này ta chính là thuốc giải của ngươi rồi. Bất quá, giáo chủ từng nói mỗi lần độc phát, ta sẽ chịu đau dữ dội. Ta rất sợ đau. Ngươi phải ở cạnh ta mọi lúc, để kịp thời làm thuốc giải cho ta. Nếu dám để ta đau, ta sẽ bắt ngươi phải đau chung cho xem.”

Dạ Thuần Phong cười cười, thật không thể không mở mắt ra nhìn người trước mặt. Có ai lại mặt dày như hắn không? Tự đòi hiến thân làm thuốc giải, giờ lại bắt y phải chịu đau chung. Y gặm vai hắn một cái, lại viết chữ gì lên đó. Vũ Khang Y nhớ là rất lâu trước đây, Dạ Thuần Phong cũng từng viết một chữ tương tự. Chữ gì nhỉ? Hắn nhớ lại nét vẽ, sau đó ồ lên: “Là chữ yêu!”

Dạ Thuần Phong lại gặm thêm phát nữa: “Đồ ngốc, giờ mới biết sao?”