Dượng Tôi Biến Thành Mỹ Nam Rồi!

Chương 45: Ai đã bắt bọn họ?



Bạch Thanh Phong không nói không rằng mà kéo tay tôi đi, Ngọc Lan cũng vội vã chạy theo chúng tôi. Hắn kéo tôi chạy rất nhanh chẳng mấy chốc tôi đã tới một khu vực ít người qua lại hơn. Tôi vừa đứng lại thở vừa nhìn quanh.

" Ngọc Lan đâu rồi?"

" Là ta không muốn nó đi theo nên bỏ lại rồi".

Xem ra hắn cố tình cắt đuôi Ngọc Lan mất rồi. Dù sao theo lời Bạch Thanh Phong nói cũng không sai. Bọn Đức Cường bị bắt tới khu mộ có nghĩa chuyện này không phải do người thường làm. Ngọc Lan đúng là nên tránh xa chuyện này ra thì hơn.

Bạch Thanh Phong bước nhanh về phía trước tôi cũng vội đi theo hắn.

" Ngài nghĩ người bắt tụi Đức Cường là ai?"

Đôi mắt Bạch Thanh Phong hơi tối lại, không biết có phải do tôi tưởng tượng không nữa nhưng tôi thoáng thấy sự tức giận trong đáy mắt hắn.

" Nếu là người ta nghĩ thì mọi chuyện không dễ giải quyết đâu".

Tôi mơ hồ hỏi lại Bạch Thanh Phong.

" Vậy không phải cha thầy Phong sao? Tôi cứ nghĩ là ông ta".

Bạch Thanh Phong khẽ cười gằn.

" Tên đó? Hắn ta dám sao?"

Đúng là tôi có nghĩ qua, theo như tầm hiểu biết của tôi thì người có khả năng bắt bọn họ hơn nữa còn gửi giấy kêu chúng tôi tới khu mộ chỉ có thể là cha thầy Phong thôi. Tôi nghĩ ông ta muốn uy hiếp Bạch Thanh Phong để hắn giải ấn kí cho gia đình ông ta. Nhưng nghĩ lại thì đúng là chuyện này không hợp lý chút nào? Bạch Thanh Phong sẽ vì bọn Đức Cường mà thỏa thuận với ông ta sao? Hơn nữa với khả năng của hắn thì chỉ cần búng tay là ông ta bay màu rồi. Như lời Bạch Thanh Phong nói ông ta dám sao?

" Không lẽ là sư phụ của Hải Nam?"

Bạch Thanh Phong cười ánh mắt biểu lộ hứng thú hỏi tôi.

" Sao ngươi lại nghĩ là tên đó".

Tôi ấp úng nói.

" Thì là... ngài nói không dễ đối phó... nên tôi nghĩ..."

" Ý người là ta không đối phó lại tên đạo sĩ đó sao?"

Không phải tôi muốn nói đâu mà quả thật tôi thấy như vậy thật mà. Lần trước tại nhà thầy Phong hắn không hề ra mặc đối phó với sư phụ Hải Nam. Lại nhờ tới hai oán hồn là Thu Vân và Ngọc Mai trợ giúp. Tôi cứ nghĩ đi nghĩ lại điều này thật sự kì lạ, với tính cách của Bạch Thanh Phong đáng lẽ phải hiện thân mà đánh cho sư phụ Hải Nam một trận rồi. Nhưng sao hắn ta vẫn mãi không hiện thân? Tôi chỉ nghĩ được một lý do duy nhất thôi là hắn đánh không lại.

Đúng là bình thường Bạch Thanh Phong ngạo mạn như vậy, hắn ta lợi hại tôi không phủ nhận. Nhưng núi này cao thì còn có núi khác cao hơn, dù Bạch Thanh Phong có đánh không lại vị đạo trưởng đó thì cũng không có gì lạ cả.

Nhưng tôi đâu thể nào nói với Bạch Thanh Phong suy nghĩ thật của mình được. Vì thế tôi nhanh chóng nở nụ cười nói.

" Đâu có chủ nhân, người lợi hại như vậy đương nhiên là hơn ông đạo sĩ đó nhiều rồi".

Hắn cười với tôi, nhưng ánh mắt như nhìn thấu được tâm tư của tôi vậy.

" Với sức mạnh hiện giờ của ta đúng là có chút e ngại tên đó. Chỉ với đạo hạnh của hắn thì không là gì cả nhưng trong tay hắn lại có hai món bảo vật rất lợi hại. Một chính là Huyết Long Thiên Kiếm mà tên bạn đạo sĩ của ngươi đã từng sử dụng đặt pháp trận để đối phó ta. Cái còn lại chính là chiếc chuông bằng đồng đen mà hắn dùng để kiểm tra cơ thể của ngươi".

Nói về hai vật đó tôi có chút ấn tượng đó. Chiếc chuông nhỏ bằng đồng mà sư phụ Hải Nam sử dụng khiến cơ thể tôi sinh ra cảm giác khó chịu. Lúc đó tôi cũng biết là nó ảnh hưởng lên viên nội đan nằm trong bụng tôi rồi. Nhưng còn Huyết Long Thiên Kiếm, thứ đó Hải Nam có từng sử dụng để đối phó Bạch Thanh Phong. Nhưng tôi nhớ rõ lúc đó hắn ta có bị tổn hại chút nào đâu. Hơn nữa nhăn mày hay đổ vài giọt mồ hôi còn không có nữa cơ mà sao bây giờ lại nói là e ngại nó chứ?

" Nhưng mà Huyết Long Thiên Kiếm lần trước có tác dụng gì với ngài đâu".

Tôi khó hiểu lên tiếng hỏi, Bạch Thanh Phong vừa đi vừa trả lời tôi.

" Đó là do đạo hạnh của tên đạo sĩ bạn ngươi quá yếu. Hơn nữa nội đan của ta lại nằm trong người ngươi nên ta không bị ảnh hưởng bởi thứ đó. Nhưng nếu để cho sư phụ của tên đó sử dụng thì lại khác".

Thì ra là vậy, mà... ý hắn không phải là hắn không đánh lại được sư phụ Hải Nam sao? Vậy tôi nghĩ đúng rồi còn gì?

Bạch Thanh Phong bỗng gõ vào trán tôi.

" Ngươi nghĩ gì ta đều biết đó. Nếu ta có thể hồi phục lại toàn bộ sức mạnh thì hai thứ đó có là gì chứ?"

Tôi gật gật đầu ra chiều đã hiểu với Bạch Thanh Phong.

" Vậy người ngài nghĩ là ai?"

Hắn không nhìn tôi mà nói.

" Đã lâu như vậy rồi có thể ta lầm thôi. Biết đâu lại là ngươi đoán đúng thì sao?"

Xem ra người mà Bạch Thanh Phong nói đến hắn cũng đói phó không lại luôn. Vậy thì chỉ mong hắn không đoán đúng vậy.

Rất nhanh chúng tôi tới được một vùng đất rất trống trải, ngay cả cây cối cũng vô cùng thưa thớt. Bạch Thanh Phong dẫn tôi tới trước một khu mộ được bao quanh bởi bờ tường bằng đá. Có vẻ đã được xây từ lâu rồi nhưng xem ra vẫn còn rất chắc chắn. Trong khu mộ có khoảng hơn hai mươi ngôi mộ lớn nhỏ cũng được xây bằng đá. Ở chính giữa nơi đó, nơi có ngôi mộ lớn nhất là bóng dáng của một cô gái.

Tôi chỉ thấp thoáng nhìn thấy thôi nhưng với dáng hình đó thì có vẻ còn khá trẻ. Cô ấy xoay lưng về phía chúng tôi, mái tóc dài bay nhẹ trong gió.

Bạch Thanh Phong nhìn thoáng qua người đó thì nhanh chóng nắm lấy tôi lùi về sau bức tường bằng đá.

" Sao vậy? Không lẽ người đó là người ngài nghĩ hả?"

Bạch Thanh Phong gật đầu với tôi rồi hắn nhìn thẳng vào mắt tôi nói.

" Mặc Linh, ngươi có muốn cứu mấy người đó không?"

" Đương nhiên rồi họ là bạn tôi".

Tôi khẳng định với Bạch Thanh Phong, ánh mắt của hắn thoáng lưỡng lự. Lần đầu tiên tôi thấy sự do dự của hắn ta. Xem ra đúng là việc này không dễ dàng với hắn rồi.

" Ngài... ngài không cứu được họ sao?". Truyện Quan Trường

Bỗng nhiên Bạch Thanh Phong cười ngạo mạn nói.

" Ngươi đang xem thường ta sao?"

Tôi nhẹ lắc đầu.

" Không phải! Tôi biết ngài rất lợi hại. Nhưng cũng chính ngài nói mà sức mạnh của ngài vẫn chưa hồi phục. Nên... nếu mà ngài không cứu được cũng đừng mạo hiểm. Chúng ta... ưm..."

Bạch Thanh Phong đột ngột hôn tôi, vì quá bất ngờ mà tôi không kịp giẫy giụa. Đến khi ý thức được thì đã bị hắn giữ chặt lấy cơ thể rồi. Nụ hôn kéo dài rất lâu khiến nhịp thở của tôi trở nên gấp gáp. Một luồng sáng màu xanh bay ra từ cổ họng tôi, đó là nội đan. Thì ra Bạch Thanh Phong muốn lấy lại thứ này nên mới hôn tôi.

Đến khi viên nội đan được Bạch Thanh Phong nuốt xuống thì hắn buông môi tôi ra. Tôi há miệng thở gấp, mắt ngấn nước mà nhìn hắn.

" Ngài... ngài... c...ó thể... nói trước mà..."

" Có khác gì nhau đâu".

Tôi tức giận nhưng lại không được tức giận. Hắn ta bây giờ tỏ thái độ đó là chuyện đương nhiên, tôi dù không muốn cũng phải chấp nhận. Được rồi tôi biết hắn không cố tình lợi dụng tôi nhưng cư nhiên bị hôn như vậy tôi ấm ức cũng là chuyện thường mà.

Bạch Thanh Phong đột ngột đặt vào tay tôi một vật, nhìn qua thì giống với một con găm nhưng lại không phải làm từ kim loại. Toàn bộ con dao hình lưỡi liềm là một màu trắng ngà giống như được tạo nên từ xương hay ngà voi vậy. Tôi nhìn con dao trong tay mình rồi hỏi.

" Cái gì đây?"

" Con dao này chính là làm từ răng của con chuột cái lúc trước từng bắt ngươi đó. Đối với yêu chuột thì răng là bộ phận mạnh nhất của nó vì vậy thứ này vô cùng sắc bén. Ngươi giữ để phòng thân đi!"

Tôi nhìn con dao trong tay mình, thì ra thứ này làm từ răng con chuột chũi lúc trước à. Nhớ ra đúng là lúc đó hắn có kêu chuột cái đưa răng rồi mới thả vợ chồng họ đi. Tôi nắm con dao trong tay rồi gật đầu với Bạch Thanh Phong.

" Được rồi, chúng ta đi!"

Bạch Thanh Phong gõ nhẹ vào đầu tôi.

" Ngươi ở lại đây đi!"

Tôi ngơ ngác nhìn hắn ta, Bạch Thanh Phong đưa con dao cho tôi rồi lại kêu tôi ở lại là sao? Nhưng tôi chưa kịp mở miệng hỏi hắn nguyên do thì Bạch Thanh Phong đã đi vào khu mộ rồi.

Tôi vội chạy theo Bạch Thanh Phong nhưng hắn khoác tay một bức tường vô hình bao lấy người tôi. Tôi thử đập tay vào bức tường chắn đó nhưng có vẻ nó rất cứng rắn không cách nào phá vỡ được. Tôi nhìn bóng dáng Bạch Thanh Phong khuất dần sau bức tường đá, một hình ảnh kì lạ xẹt qua đầu tôi. Vẫn là bóng dáng quen thuộc đó chỉ là có chút khác lạ. Toàn thân y phục trắng thiêu hoa văn chìm bằng chỉ vàng, đôi mắt và mái tóc dài màu xanh lam kì lạ. Bạch Thanh Phong dùng ánh mắt lạnh lùng mà nhìn tôi, người hắn toàn máu là máu. Giống như tu la bước ra từ địa ngục vậy, hắn phát ra sát khí bức người khiến tôi sợ hãi. Nhưng xen với cảm giác sợ hãi lại là đau lòng cực độ đến độ tôi tưởng trái tim mình sắp vỡ tan ra vậy.

Kí ức này... là của tôi sao?