Duyên Làm Phu Quân

Chương 14



Editor: Thanh Việt

Lúc Đại phu nhân trở về, những người ở ngoài viện đã đi, có thể thấy họ không khăng khăng vào viện điều tra. Dù sao bọn họ không mang binh lính cũng không có chiếu chỉ*, nhưng không biết sao cách nói chuyện của người ngoài cửa lại in trong đầu Tiên Y, càng nghĩ càng cảm thấy bọn họ không tầm thường. Đại phu nhân chỉ tức giận lúc đầu, sau khi Trần ma ma đi liền bình tĩnh lạ thường, thậm chí Tiên Y còn thấy được nỗi sầu lo nhàn nhạt trên mặt bà ta.

*Nguyên tác là thủ dụ.

Trần ma ma phải hầu hạ Đại phu nhân nên luôn ở trong chính phòng, vì thế Tiên Y có thắc mắc cũng không thể hỏi, chỉ có thể đưa ba nha đầu kia đến tịnh phòng dùng chung để rửa mặt. Tuy Đại phu nhân có Trần ma ma hầu hạ nhưng thiên phòng luôn cần có nha đầu gác đêm. Năm ngoái Tiên Y luôn là người được ngủ sớm nhất nhưng bây giờ nàng đã là nhị đẳng, trên lại không có nha đầu nhất đẳng nên nàng chỉ có thể lên dây cót tinh thần, uống một ngụm trà đặc thủ ở giường ngoài. Lộ Song và Tuyết Song đã sớm ngủ, Vân Song cũng ngồi với Tiên Y một lúc rồi không nhịn được cơn buồn ngủ, đành đi vào phòng ngủ một giấc.

Tiên Y không giống Thu Cảnh, sợ mình mơ màng ngủ thiếp đi trong lúc gác đêm nên nàng lấy đồ thêu ra thêu dưới ánh trăng. Nàng còn trẻ, không muốn khi lớn hơn mắt sẽ kém đi. Thật ra nha đầu nhị đẳng gác đêm không phải không thể ngủ, nhưng khi chủ tử gọi phải có mặt ngay, hơn nữa hôm nay mẫu thân nàng cũng gác đêm, nàng phải cố gắng hoàn thành tốt công việc.

Nửa tỉnh nửa mê đến hơn nửa đêm, Tiên Y đột nhiên bị một cơn gió đông lạnh thổi tới làm tỉnh ngủ. Nàng giật mình bò dậy, phát hiện cửa sổ thiên phòng bên trái không đóng, người ngủ trong phòng còn đỡ nhưng nàng ngủ bên ngoài, chăn trên người không quá dày, khó tránh khỏi thức giấc vì lạnh. Tiên Y vỗ mặt, uống một ngụm nước ấm rồi khoác áo đứng dậy đóng cửa sổ, chỗ nàng lập tức ấm hơn một chút, không còn tiếng gió, ánh đèn trên bàn cũng thôi lay động. Nàng suy nghĩ một lát rồi quyết định mặc thêm y phục, mở cửa phòng, bếp lò vẫn đang ở tiểu trù phòng, chỉ sợ lúc này bà tử lười biếng, đợi đến lúc phu nhân muốn nước ấm mà không có thì lại trách phạt nàng.

Đêm đã khuya, hộ vệ bên ngoài vẫn đang tuần tra, bên trong lại không nghe được tiếng động nào, phần lớn các bà tử đã ngủ, mưa nhỏ rả rích làm không khí lạnh hơn, đọng lại trên cầu thang một vũng nước. Tiên Y cầm đèn lồng đi đến tiểu trù phòng, lá cây khô phát ra tiếng xào xạc như đang gõ vào lòng người. Gió bên ngoài rất lớn, Tiên Y rảo bước nhanh hơn, vì tiểu trù phòng đối diện thiên phòng nên dù chạy chậm cũng rất nhanh đã đến, Tiên Y đi vào trù phòng vẫn còn ánh đèn mới thở phào nhẹ nhõm.

May rằng bà tử trong trù phòng vẫn chưa ngủ, tuy hai người đó ngáp ngắn ngáp dài nhưng vẫn đang trò chuyện, họ vừa thấy Tiên Y đi vào cũng không trách móc, còn tốt bụng hỏi Tiên Y có đói hay khát không. Tiên Y thuận thế muốn lấy chén canh nóng hồi chiều còn dư, uống xong người nàng ấm lên mới đi ra. Nhưng không ngờ nàng ra khỏi trù phòng chưa được mấy bước, đèn đã phát ra một tiếng bang rồi tắt ngúm. Tiên Y hoảng hốt giơ đèn lồng lên thấy không hỏng nhưng hình như ngọn nến bên trong bị cái gì làm tắt, gió bên ngoài càng lúc càng lớn. Tiên Y vô thức ngẩng đầu, nhìn thấy một người nào đó đang đứng trên nóc nhà không xa, một thân bạch y chói mắt trong đêm đen nhưng không nhìn rõ mắt.

Tiên Y hít vào một hơi mới nhịn được tiếng hét xuống, nàng lùi lại phía sau vài bước, suýt nữa ngã xuống đất. Nàng cảm giác mình như đang chết đi sống lại, tay nàng run rẩy đè lên ngực, đang định nhìn rõ lại thì phát hiện không thấy bóng người đó đâu, dường như Tiên Y chỉ hoa mắt nhìn nhầm thôi. Một sự lạnh lẽo mới bị canh nóng xua tan lại dâng lên lần nữa, cái lạnh quét qua thần kinh Tiên Y. Môi nàng run run, giả vờ như không có việc gì cầm đèn lồng lên đi về thiên phòng, bước chân không nhanh không chậm, cho đến khi nhìn thấy cửa ở trước mắt Tiên Y mới túm váy chạy như điên vào rồi mạnh tay đóng cửa lại.

Bởi vì vừa chạy nhanh và bị lạnh, các cơ của Tiên Y như phát đau, nàng buông đèn cởi áo khoác ngoài chui vào chăn, nhưng không dám nhắm mắt, nàng mở to hai mắt nhìn xà nhà tới hừng đông.

Thời tiết ngày hôm sau đã tốt hơn, tuy có mưa nhỏ nhưng không ảnh hưởng nhiều đến ngoại ô. Tuy hôm qua Đại phu nhân mệt mỏi quá sức nhưng vẫn thức dậy đúng giờ như cũ, dẫn theo Trần ma ma đến tiền điện. Từ ngày hôm nay Đại phu nhân phải nghe pháp cầu phúc, bọn Tiên Y không cần đi theo, ngọ thiện cũng được đạo quan an bài thỏa đáng. Cho nên khi Đại phu nhân và Trần ma ma rời đi Tiên Y liền tuỳ tiện ăn chút đồ lót dạ rồi về giường đánh một giấc thật ngon.

Qua một đêm, người gác đêm đổi thành Vân Song cũng không có gì xảy ra. Đại phu nhân xong việc ở đạo quan liền mang theo đám người Trần ma ma ngồi xe ngựa hồi phủ. May mắn một đường này thông suốt, không còn bị ngăn trở nữa, hình như vừa qua buổi trưa đoàn người đã về đến Kim phủ. Tiên Y về thẳng nhà mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, sau này vì nhiều việc nên nàng cũng quăng chuyện đã gặp trên đạo quan ra sau đầu.

Sau khi trở về, ngày ngày vẫn trôi qua bình thường, nhưng Lộ Song càng dễ phạm sai lầm hơn lúc trước, thời gian ngây người cũng trở nên dài hơn, đôi khi còn chạy đi đâu mất. Vũ Song càng ngày càng trầm mặc khiến người ta cảm giác nàng ta không tồn tại. Biểu hiện của Vân Song sau khi về từ đạo quan không tồi, thái độ trong chính viện cũng tốt, dần dần phu nhân cũng xem trọng nàng ta vài phần, số lần đến chính phòng cũng nhiều lên.

Chớp mắt một cái đã đến mùa đông, cũng may Trần ma ma và Đại phu nhân nhìn xa trông rộng nên các phòng không thiếu than dùng. Từ khi Đại phu nhân trở về từ đạo quan thì sức khoẻ Hàn di nương lúc tốt lúc xấu, vào mùa đông lại khoẻ lên như có kỳ tích. Đôi khi Tiên Y đến viện lão thái thái có thể gặp bà ta vài lần nhưng chưa gặp Tam thiếu gia lần nào, nàng nghĩ các thiếu gia bắt đầu thành niên rồi nên sẽ ít lui tới hậu viện hơn. Vào đông các hạ nhân đều bận rộn, Đại phu nhân và Trần ma ma đều trấn an họ đợi đến lễ Tết năm nay. Đây là lúc quan trọng nhất, năm nay có mấy nhà làm việc tốt sẽ được dọn vào nhà mới trước Tết, coi như là sự chiếu cố của phu nhân lão gia dành cho họ. Nhưng nếu vận khí nhà ai năm nay không tốt đắc tội với bề trên thì chỉ sợ không giữ nổi nhà, chỉ có thể ở cùng phòng với bọn hạ đẳng. Đương nhiên nhà Tiên Y vẫn như cũ, chỉ cần ngày nào Trần ma ma còn đó, nhà họ sẽ không bị đụng đến.

Ngày này, Đại lão gia bận rộn một năm qua đã sớm trở lại, khuôn mặt vui mừng vào chính phòng. Đúng lúc Tiên Y đang hầu hạ ở chính phòng, nàng vừa thấy Đại lão gia đi vào liền đi sang một bên đứng cùng Thu Cảnh, Đông Cảnh. Đây là quy định của chính phòng do Đại phu nhân đặt ra, ngoại bào của lão gia trước nay đều do bà ta tự xử lý, cho dù là Đại nha đầu cũng không được đến gần, chỉ có tư cách treo y phục lên.

Năm nay Đại lão gia gần bốn mươi, là thời điểm mà nam nhân hấp dẫn nhất, hơn nữa nước da ông ta trắng nõn, không để râu nên càng hiện lên vẻ văn nhã đĩnh đạc. Đại cô nương và Tam thiếu gia giống cha nhất nên vẻ ngoài bất phàm. Khó trách lúc trước Đại lão gia đã có một đời vợ nhưng Đại phu nhân vừa liếc mắt đã nhìn trúng, dù phu quân chỉ có mấy di nương nhưng Đại phu nhân thường vẫn ăn dấm chua.

Đại phu nhân giúp Đại lão gia thay y phục, nhìn ông ta cao hứng, bà ta không nhịn được hỏi: “Lão gia gặp chuyện gì vui sao?”

Đại lão gia ngồi xuống, lấy ly trà thơm phu nhân đưa qua, mặt mày đắc ý nói: “Phía trên muốn thăng chức cho ta.”

Dù Đại phu nhân đã sớm biết chuyện nhưng vẫn không nhịn được kích động: “Thị lang đại nhân thông qua rồi sao?”

Hình bộ Tả thị lang là bạn tốt của Hộ bộ Thượng thư, lúc trước lão gia có thể vào được Hộ bộ cũng do quan hệ với vị này, cho nên hiển nhiên hiện tại chỉ có vị này đề cử Đại lão gia.

Quả nhiên ông ta gật đầu, buông chén trà cười nói: “Đúng là ý của Thị lang đại nhân, năm nay có vị Lang trung muốn về quê, đúng lúc trống một chỗ, ta vốn ở Hình bộ nên quen thuộc quá trình làm việc ở đây hơn người ngoài. Hơn nữa sợ là đầu xuân năm sau có rất nhiều chuyện phải làm, không thể thiếu chức vị gì được. Thượng thư đại nhân có lòng đề bạt ta, việc này đã báo lên trên, chắc là đầu năm ta sẽ nhậm chức.”

“Đúng là chuyện tốt!” Đại phu nhân vỗ tay, nhưng sau lại nhíu mày hỏi: “Năm sau Hình bộ có đại sự gì sao?”

“Không sao không sao, chỉ là mấy lưu dân chân đất nghèo phát điên, dám chạy đến kinh thành gây rối. Phía trên truyền lệnh bảo ta cứ tuỳ tiện dùng tội danh gì đó mà chém, tội gì phải lao lực suy nghĩ. Dùng cách giết gà dọa khỉ như vậy còn sợ bọn chúng không thành thật ngoan ngoãn sao?”

“Chẳng lẽ chuyện này còn có gì mờ ám sao?” Dù sao Đại phu nhân xuất thân là cô nương phủ Thượng thư nên cũng biết nhiều một chút. Đặc biệt lần trước dến đạo quan gặp chuyện kia làm bà ta không khỏi liên tưởng nhiều, không lẽ chuyện này còn có khúc mắc sâu xa gì đó?

“Làm gì có chuyện gì, nữ nhân đúng là thích nghĩ nhiều.” Nói xong, Đại lão gia đứng lên đi vào phòng trong, Đại phu nhân vội vàng theo vào, Tiên Y và hai nha đầu kia không dám động đậy, chỉ có thể chờ.

Một lát sau, đại lão gia đi từ bên trong ra, rõ ràng đã thay y phục, Đại phu nhân đi theo phía sau, mặt trầm xuống.

“Ta cùng lắm là chỉ đi gặp mấy bằng hữu, chuyện này đã định ra rồi đương nhiên không cần quá giấu giếm.” Đại lão gia ngẩng cao đầu, cố nén ý cười cổ quái ở khoé miệng. Nhìn Đại phu nhân ôm một bụng tức thì chắc là Đại lão gia lại sắp giở tật khoe khoang rồi. Đại phu nhân có nhiều chuyện không dám nói với ông ta, đặc biệt là chuyện nhìn gió bắt bóng, nếu không có chứng cớ thì chắc chắn Đại lão gia sẽ bỏ ngoài tai. Mấy năm nay nếu không phải có nhạc phụ là Hộ bộ Thượng thư bao bọc thì sợ ông ta đã sớm xảy ra chuyện.

“A, đúng rồi, lão thái cô* gửi thư nói năm nay sẽ ăn Tết ở chỗ chúng ta, nàng đi chuẩn bị một chút đi.” Đại lão gia dừng ở cửa buồng một câu như vậy rồi đi luôn, bỏ lại bộ mặt đã biến đen của Đại phu nhân ở phía sau.

*Lão thái cô: gọi chị em ruột của cha