Duyên Làm Phu Quân

Chương 33



Editor: Thanh Việt

“Ngươi nói ai chết?” Chuỗi hạt trong tay Đại phu nhân rơi cùng lúc với lời nói, va chạm với mặt đất phát ra tiếng vang thanh thuý.

“Hồi phu nhân, là… Là Trần ma ma…” Người đang quỳ trên mặt đất nói chuyện là một gã sai vặt, tuổi không lớn, thoạt nhìn có chút nhút nhát, tuy nói hơi lắp bắp, thanh âm không lớn nhưng vẫn làm những người khác nghe rõ ràng.

Đại phu nhân đặt mông ngồi lại lên ghế, không dám tin mà trừng lớn đôi mắt, lặp lại nói: “Làm sao có thể, sao nàng có thể chết được?”

Tằng ma ma đứng ở phía sau Đại phu nhân, lúc đầu rất kinh ngạc, sau đó rất vui mừng. Tuy bà ta chưa nghĩ đến ra tay giết Trần ma ma, chỉ nghĩ làm khó hoặc ngăn cản bà ấy trong phủ thôi. Hiện giờ không cần bà ta bẩn tay, Trần ma ma đã đi đời nhà ma, tin này đối với bà ta như một chiếc bánh rơi từ trên trời xuống. Nhưng bà ta liếc mắt nhìn Đại phu nhân một cái, dù phu nhân có tồn tại khoảng cách gì với Trần ma ma, nhưng hai người họ đã hỗ trợ nhau trong mười mấy năm rồi, căn bản không phải không có tình cảm. Cho nên Tằng ma ma tiến lên nhanh đỡ lấy Đại phu nhân, lạnh lùng nói với gã sai vặt: “Ngươi tận mắt nhìn thấy sao? Sao chuyện này có thể là thật?”

Gã sai vặt nhận tin tức từ chỗ báo chuyện, sao có thể vô căn cứ được, thấy Tằng ma ma nói như thế liền dập đầu oan ức nói: “Tiểu nhân không dám lừa gạt phu nhân, thật sự là người Trần phủ tới báo tin.”

“Nói…… Rốt cuộc sao lại thế này?” Đại phu nhân nhắm mắt dựa vào Tằng ma ma hỏi.

“Nói là vào lúc đi ra ngoài dâng hương cùng lão phu nhân, kết quả gặp phải bọn cướp trên đường. Trần ma ma vì bảo vệ Trần lão phu nhân liền mang người và xe lừa bọn cướp đi, lúc sau… Người của nha môn phát hiện phía sau đạo quan có một bộ hài cốt trên xe ngựa, còn có… xác của Trần ma ma.” Gã sai vặt nói xong lời cuối cùng, toàn bộ thân hình đều run run.

“Mẫu thân ta thế nào?” Nghe nói mẫu thân của mình gặp nạn, Đại phu nhân lại đứng lên, tạm gạt Trần ma ma qua một đêm.

Gã sai vặt vội vàng trả lời: “Trần lão phu nhân chỉ bị hoảng sợ, bọn cướp vốn muốn bắt cóc Trần lão phu nhân đòi tiền chuộc, Trần ma ma liền đổi quần áo với Trần lão phu nhân, Trần lão phu nhân coi như tránh được một kiếp.”

Lòng Đại phu nhân co lại thật chặt, không nghĩ đến Trần ma ma trung thành với chủ đầu tiên mà lo lắng không thể đưa Tiên Y qua làm thiếp cho hiền tức được nữa. Năm đó Diêu tổng quản vì cứu Đại lão gia mà chết, bây giờ Trần ma ma lại xả thân cứu mẫu thân bà ta. Nếu bà ta còn dám ép buộc đưa Tiên Y đi làm thiếp chỉ sợ về sau không có ai dám trung thành với bà ta nữa, chỉ sợ những điều này đã được Trần ma ma cân nhắc kỹ lưỡng trước khi làm rồi. Nghĩ như vậy, Đại phu nhân mất đi vài phần thương cảm đối với Trần ma ma, tăng thêm một tia oán trách.

Đương nhiên Tằng ma ma hiểu rõ suy nghĩ của Đại phu nhân. Tuy không thể đưa Tiên Y ra khỏi phủ, nhưng đã dọn được tòa núi lớn Trần ma ma. Dù sao Tiên Y chỉ là tiểu nha đầu, tự nhiên không đáng sợ, hơn nữa trước khi Trần ma ma rời phủ, bà ấy đã mơ hồ nếm được khổ sở thất thế, hiện giờ Trần ma ma không còn, Tiên Y còn có tư cách gì ở lại chính phòng, ở lại Kim phủ. Cho nên chẳng bằng quăng Tiên Y đi, chờ một ngày đại phu nhân quên nàng ra sau đầu thì ra tay thu thập. Huống chi, dù Tằng ma ma nguyện ý giơ cao đánh khẽ với nàng, sợ nha đầu Vân Song kia sẽ không thiện bãi cam hưu*.

(*) Thiện bãi cam hưu: Cam tâm tình nguyện bỏ qua/chấm dứt. Ý chỉ mọi người vui vẻ chấm dứt tranh cãi, không khiến tình hình kéo dài nữa.

“Mệnh Trần muội tử thật là khổ …” Tằng ma ma làm bộ làm tịch cầm khăn lau khoé mắt, thoạt nhìn cứ tưởng bà ta và Trần ma ma có quan hệ hoà hợp lắm.

Đại phu nhân tâm phiền ý loạn mà phân phó làm mai táng cho Trần ma ma, cho gã sai vặt lui ra. Bà ta còn cho người chuẩn bị xe ngựa để đích thân về nhà thân mẫu một chuyến, vấn an lão nương bị chấn kinh.

Ngồi trên xe ngựa, Đại phu nhân trái lo phải nghĩ, lòng càng thấy không cam tâm, thấy trên xe trừ bà ta và Tằng ma ma thì không còn ai khác, lúc này mới không nhịn được oán giận nói: “Ta vốn muốn đưa Trần ma ma về nhà thân mẫu ta để cho người khuyên nhủ bà ta, hơn nữa lúc bà không ở trong phủ còn có thể tạo áp lực lên Tiên Tiên, tốt nhất làm chính nha đầu kia tự gật đầu đồng ý là vạn sự đại cát rồi, không ngờ lại xảy ra chuyện này…”

Dù Tằng ma ma mặc biết Đại phu nhân quen thói ích kỉ, nhưng nghe như vậy cũng khó tránh lạnh lòng. Trần ma ma là một đại công thần, cả nhà chỉ hầu hạ Trần lão phu nhân và Đại phu nhân, Trần ma ma phải thủ tiết từ trẻ, về già lại tận trung với gia chủ. Đến cuối cùng Đại phu nhân không nói vài câu nhớ nhung thương cảm mà còn nói ra phiền não khi không có cơ hội đẩy nữ nhi của công thần đi làm thiếp. Nếu thật sự truyền chuyện này ra ngoài thì còn ai dám khăng khăng một mực trung thành với bà ta đây. Nhưng dù sao mình cũng chỉ vì tiền vì quyền, có điên mới thật sự suy nghĩ vì Đại phu nhân.

“Phu nhân, ngàn vạn lần không thể nói chuyện này nữa, Trần ma ma đã mất rồi, tính tình Tiên Tiên kia cũng không mềm mỏng nếu thật sự làm căng thì mọi người đều khó coi. Chi bằng cứ để việc này qua một bên, dù sao nha đầu kia vẫn còn nhỏ tuổi, nếu chuyện hôn sự bị kéo dài mấy năm thì chính nàng ta mới là người nên sốt ruột.” Tằng ma ma giấu đi sự khinh thường dưới đáy mắt, cười khuyên nhủ.

Đại phu nhân dựa vào gối mềm, chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.

Quả thực Trần lão phu nhân chỉ bị kinh sợ, không đáng lo ngại, nhưng dù sao người đã cao tuổi, thân mình không còn tốt như trước nữa. Lúc Đại phu nhân tới, bà chỉ có thể nằm trên giường tĩnh dưỡng, không thể xuống giường được. Vừa thấy nữ nhi đến, Trần lão phu nhân cảm thấy rất an ủi, lại nghĩ đến Trần ma ma trong lòng bà lại khó chịu. Vì thế bà lôi kéo nữ nhi muốn nàng (phu nhân) đối xử tử tế với Tiên Y, đặt lòng dạ kia sang một bên.

Nhìn biểu tình không cho là đúng của nữ nhi và không hiểu sao Tằng ma ma lại được nể trọng, sau khi nữ nhi Trần lão phu nhân hồi phủ liền lo lắng nói với lão ma ma thiếp thân: “Nữ nhi này của ta đúng là càng lớn càng hồ đồ.”

Lão ma ma là ma ma hồi môn của Trần lão phu nhân, tình cảm tất nhiên khác hẳn người khác, Trần ma ma cũng được chính tay bà ấy dạy dỗ. Hiện giờ Trần ma ma tóc chưa bạc đã đi trước, tất nhiên lão ma ma kia đau lòng không thôi, lại thấy Đại phu nhân thờ ơ, khó tránh cảm khái trong lòng. Nhưng dù sao người ta cũng là chủ tử, bà chỉ có thể khuyên nhủ: “Cô nương là người có chủ ý, nô tỳ từng thấy nha đầu kia, tâm nhãn không tốt, không có bản lĩnh lớn.”

Trần lão phu nhân lại khổ sở lắc đầu, hữu tâm vô lực nằm trên giường, không nói gì nữa.

Kim phủ ngoài Kim Phong Hoa ra, ai cũng không biết Tiên Y đã sớm biết mẫu thân nàng sẽ xảy ra chuyện, mà cảnh nguy hiểm kia lại biến thành trò khôi hài, còn do một tay Kim Phong Hoa làm ra. Tiên Y vẫn luôn không biết Kim Phong Hoa sẽ sử dụng cách gì đưa Trần ma ma ra khỏi Kim phủ, nhưng không ngờ hắn sẽ dùng chiêu giả chết này. Thậm chí nàng có thể tưởng tượng được sự sợ hãi đau lòng của mẫu thân khi gặp nguy hiểm, nhưng nàng chỉ có thể ở lại Kim phủ chờ trong lo âu, thậm chí không thể nói gì. Nhưng cái cần nhất bây giờ là nhẫn nại, nhất định phải nhẫn nại. Đơn giản là vì Kim Phong Hoa đã xác minh với nàng nếu muốn đưa Trần ma ma ra khỏi Kim phủ chỉ có cách đó. Nàng không thể hiểu nổi, chỉ có thể tin tưởng.

Đại phu nhân chính thức thông báo việc Trần ma ma bất hạnh gặp nạn, Tiên Y đã nhận được thư Trần ma ma tự tay viết, biết bà đang ẩn náu trong một thôn trang, lập tức vững lòng hơn, không còn gì phải cố kỵ. Nàng đang nhập tâm diễn trò, khóc đến tê tâm phế liệt, khóc như đứt khúc ruột, ngay cả Đại phu nhân nhìn thấy cũng động lòng trắc ẩn.

Trong phủ không được mặc đồ tang, Tiên Y thầm thở phào nhẹ nhõm. Dù sao Trần ma ma không chết thật, nếu nàng phải mặc đồ tang thật thì lòng không thoải mái lắm. Vì thế nàng mặc đồ màu sắc đơn giản theo quy củ chỉ, bắt đầu ăn chay, xem như giữ đạo hiếu cho mẫu thân. Qua mấy ngày sau, Kim phủ đưa tang cho Trần ma ma, Tiên Y ngất ngay tại chỗ, sau đó lại bệnh nặng thêm lần nữa, xem như chính thức dưỡng bệnh trong phòng mình. Trong phủ không có kẻ nào dám nghị luận chuyện này bên ngoài, ngay cả Đại phu nhân cũng phái Tằng ma ma đi đưa thuốc vài lần, thể hiện tình cảm chủ tớ vô cùng nhuần nhuyễn. Mắt nhìn Tằng ma ma là kẻ chẳng tốt lành gì sở hữu bóng dáng của Trần ma ma khi quản gia trước kia, Vân Song lại thêm một bước tới gần chức Đại nha đầu, thậm chí tiếp nhận một số sự vụ của nàng lúc trước, Tiên Y không nhịn được mà lén cười lạnh.

Trong phủ thiếu một Trần ma ma, ngoài những người có giao tình tốt với Trần ma ma, mấy người còn lại như diễn viên quần chúng đi ngang qua sân khấu, chỉ giả vờ đau khổ ngoài mặt vài ngày liền vứt chuyện này ra sau đầu, sau đó nịnh bợ Tằng ma ma, nịnh hót Vân Song. Những người trước kia hận không thể quỳ xuống ôm đùi Tiên Y giờ bỏ chạy hết không thấy một bóng.

Tiên Y đã sớm có dự cảm về việc này, chẳng sợ hoàn cảnh sinh hoạt bị giảm xuống, ngoài cảm thấy may mắn khi mình không bị bệnh, căn bản nàng chẳng để gì trong lòng. Nhưng Trần ma ma không có việc gì, còn lúc này Hàn di nương thân mẫu của Kim Phong Hoa thật sự không ổn rồi.

Cuối cùng vẫn là động tác của Kim Phong Hoa rất xảo diệu, Tiên Y kiếm cớ sinh bệnh ở nhà lười biếng ham ăn một thời gian mới trở lại chính phòng thì đã không còn việc gì làm. Vân Song làm việc của nàng, nhưng dù gì nàng ta cũng chỉ là nha đầu tam đẳng, Tiên Y mới là nha đầu nhị đẳng chân chính. Đại phu nhân có chút khó xử, vừa không muốn cho người ta xem thường Vân Song được bà cất nhắc lại vừa không muốn đánh lên mặt Tiên Y, vì thế sau khi thương lượng với Tằng ma ma liền đưa Tiên Y đến sân của Hàn di nương. Lấy mỹ danh chăm sóc Hàn di nương đang không khỏe, trong viện không có nha đầu làm chủ, Hàn di nương mượn tạm Tiên Y để làm việc.

Hờ hững nhìn Lộ Song ghen ghét không cam lòng, nhìn Vân Song ngoài mặt lo lắng nhưng trong tâm tự đắc, nhìn Vũ Song mang tiểu tâm tư nhìn lén mình, Tiên Y chỉ cười cáo biệt với Thu Cảnh, Tú Châu và Tuyết Song, mang thêm đồ vật tuỳ thân, rời khỏi chính phòng không chút do dự. Dù sao mẫu thân nàng không ở đây, nàng không cần phải ở lại nhìn những con người đầy lòng mưu mô này, thà đi hầu hạ Hàn di nương, có khi làm tốt còn được Kim Phong Hoa nhớ điểm tốt của nàng.

Đứng ở cổng lớn của viện Hàn di nương, Tiên Y ôm tay nải, hít sâu một hơi, từ nay trở đi, nàng đã bị cột cùng một chỗ với Kim Phong Hoa rồi.

“Đứng ở cửa nhìn gì? Còn không nhanh vào?” Kim Phong Hoa vén màn đi ra từ bên trong, thấy Tiên Y đang đứng ngây ngốc ở cổng, hắn như không biết vẻ mặt rối rắm của Tiên Y mà trực tiếp gọi một tiếng.

Tiên Y ngẩng đầu nhìn Kim Phong Hoa có bề ngoài tuyệt đại nhưng nội tâm đen như ma đầu, đột nhiên lúc này có cảm giác muốn chạy trốn. Nhưng việc đã tới nước này nàng chỉ có thể căng da đầu đi vào trong.

“Nô tỳ Tiên Y thỉnh an Tam thiếu gia, từ hôm nay trở đi nô tỳ phụng mệnh đến chăm sóc Hàn di nương.”