Duyên Làm Phu Quân

Chương 40



Chương 40

Editor: Thanh Việt

Chân chạy đến nỗi muốn đứt ra, đời này ở Kim phủ đều được nuông chiều từ bé, nhưng kiếp trước Tiên Y là một cô nương từng nếm mùi khổ, cho dù sau khi mẫu thân rời đi nàng bị làm khó dễ ở Kim phủ, nàng cũng không cần phải hối hả ngược xuôi như bây giờ. Ai ngờ vừa rời Kim phủ không bao lâu liền vứt mạng che lộ mặt chạy ngoài đường từ sáng sớm đến chiều tối như người điên, đến nỗi mỗi lúc trở về chân nàng đều sưng rộp. Đáng buồn là, dù mệt như vậy nhưng nàng vẫn không dám bỏ gánh không làm, ngộ nhỡ làm hỏng hứng thú của vị này, ai biết hắn có trả thù không.

So sánh từng nhà một, liên tục chạy trong ba ngày, Kim Phong Hoa hứng chí bừng bừng tìm nhà cuối cùng cũng chọn được một trạch viện tam tiến. Nó nằm ở nơi giao nhau của hẻm Mái Ngói và hẹp Khẩu Kiều, bên cạnh nhà là con sông duy nhất của huyện Lâm Thanh, nghe nói đã từng là toà nhà của một vị Hầu gia an bài cho ngoại thất của ông ta. Nhưng sau khi Hầu gia hồi kinh lại không biết vì sao qua đời, vị ngoại thất đó khó mà tiếp tục cuộc sống như thế nữa, lại không dám đến kinh thành xin giúp đỡ, đành phải bán nhà đi tha hương cầu thực. Lâm Thanh vốn không lớn, nên rất ít sân tam tiến, mặc dù Kim Phong Hoa nhìn ba ngày nhưng cũng chỉ miễn cưỡng nhìn trúng căn nhà này, dù sao cũng là nơi Hầu gia từng ở, đương nhiên phẩm vị khác bá tánh bình thường.

Mang theo tiếc nuối, Kim Phong Hoa tỏ vẻ vẫn chưa đã thèm mà mua trạch viện này, đau khổ trả tiền, cái này làm Tiên Y phải há mồm hít khí, cũng may Kim Phong Hoa không nhàm chán đến mức trả giá tiền nhà rẻ bèo ở một nơi như thế này.

Tiên Y đi theo hắn mấy ngày, cảm thấy thật ra chỗ này cũng không tồi, tuy là nhà tam tiến nhưng diện tích không quá lớn. Trong đó sân sau cùng thứ ba lớn nhất, bên trong có chính phòng, sương phòng, biệt viện gì đó. Sau tường là một hồ nước, phía trên dựng một cây cầu nối thẳng đến hành lang gấp khúc, hành lang gấp khúc trải dài vòng qua hoa viên nhỏ, hướng đến các phòng. Hoa viên khá nhỏ, nhưng chim sẻ nhỏ cũng có nội tạng đầy đủ, chỉ cần tu sửa tinh xảo một chút là cây hoa sẽ phát triển rất đẹp. Còn sân đầu tiên thứ nhất là nơi rộng thứ hai, dùng để để xe ngựa và cho hạ nhân sinh sống, nhỏ nhất lại là sân thứ hai, trừ phòng bếp lớn còn có nơi tiếp khách, chỉ là nơi này là tiền viện để ngoại nam hoạt động, nữ tử tiếp khách thì có một phòng khách khác ở sân thứ ba.

Lúc tu sửa nhà mới Tiên Y cho rằng nàng có thể ngồi mát ăn bát vàng, lại không nghĩ rằng Kim Phong Hoa lại chộp lấy nàng, chẳng những chuyện nước sơn đến mái ngói của nhà màu gì cũng hỏi Tiên Y, ngay cả trồng hoa gì cây gì cũng lôi Tiên Y đến thảo luận, quấy nhiễu nàng đến mức phiền không chịu nổi.

“Vậy thì trồng hoa mẫu đơn đi.” Tiên Y bơ phờ, mí mắt muốn dính vào với nhau, liếc mắt nhìn Kim Phong Hoa một cái, trong lòng ẩn chứa vô vàn lời nói ác ý, ngoài mặt thì tỏ vẻ rất tuỳ ý.

Kim Phong Hoa vốn đang giương đôi mắt ướt át nhìn nàng lại hơi rũ mắt xuống, nháy mắt như trở thành một đường thon dài, một mùi nguy hiểm đột nhiên loé lên, lúc sau lại gật gật đầu, coi như là đồng ý.

Tiên Y rùng mình một cái, cơn buồn ngủ bay hết sạch.

Sân xem như được đơn giản sửa sang lại, lần này Kim Phong Hoa không còn lôi kéo Tiên Y theo cùng nữa mà trực tiếp cầm bản vẽ gia cụ đi đến chỗ thợ mộc yêu cầu làm theo bản vẽ, lại trả nhiều tiền công, muốn trong vòng nửa tháng phải làm xong gia cụ, cũng vừa lúc có thể lợi dụng khoảng thời gian trống đó để tu bổ lại toà nhà cho tốt.

Tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị sẵn sàng, thời gian hẹn với tộc trưởng Kim gia cũng tới rồi. Kim Phong Hoa mang Tiên Y đến phần mộ tổ tiên Kim gia ở trên một ngọn núi của Lâm Thanh, bởi vì Kim gia đã định cư lâu đời ở đây cho nên cắt một mảnh lớn đất của huyện để làm phần mộ tổ tiên. Xung quanh đó cũng có không ít nhà dân, chuyên môn thủ mộ, làm cho phần mộ Kim trạch hương khói không ngừng.

Tục hạ táng ở quê thật ra có rất nhiều thứ, nhưng bởi vì Hàn di nương không phải chính thất nên những chỗ này sẽ bị lược giản hoặc đơn giản hoá, cái gì mà lều thiếc, làm đổ thau hay quất quan tài đều không được cho phép, ngay cả giữ hiếu đầy đủ cũng không được làm với di nương mà phải làm với phụ mẫu đứng đắn. Nhưng Kim Phong Hoa tựa như căn bản là không để bụng mấy thứ này, chỉ là hắn đốt giấy tiền nhiều gấp hai lần, lại uỷ thác người giữ mồ, sau đó an an tĩnh tĩnh nhìn quan tài được đưa xuống huyệt, nhìn hoàng thổ vùi lấp dần, cuối cùng lập bia mộ, mộ phần này như là dấu chấm câu của cuộc đời Hàn di nương.

Tiên Y cũng đi theo Kim Phong Hoa không nói gì hết, cho đến khi bọn họ trở lại xe ngựa, tiên Y cũng còn đang đắm chìm trong hồi ức đã qua, điều duy nhất may mắn là mẫu thân nàng vẫn còn sống.

“Ngươi đã đáp ứng nương chăm sóc ta.” Đương lúc xe ngựa vừa đi, Kim Phong Hoa đột nhiên nói với nàng.

Tiên Y vẫn còn chưa thoát khỏi hồi ức, chỉ có thể mê mang ngẩng đầu nhìn hắn.

Nhưng Kim Phong Hoa lại lập tức thay đổi sắc mặt, một tay bóp chặt cổ Tiên Y, âm trầm nói: “Nếu ngươi làm không được thì xuống đó bồi tội với nương ta đi.”

Tiên Y hạ đầu, lúc này mới lấy lại tinh thần, xúc cảm lạnh lẽo trên cổ nàng cùng cảm giác bức bách nhưng không làm nàng hơi cảm thấy hít thở không thông, lúc này Kim Phong Hoa như mất đi một chút quyết đoán, trở nên do dự.

Tiên Y nhìn ánh mắt lập loè của người nào đó, trong lòng dâng lên một cảm xúc kì quái, đại não nàng còn chưa kịp chạy suy nghĩ, một cái tát đã đập tới tay Kim Phong Hoa, chỉ nghe một âm thanh “bộp” rất nhỏ. Cả Kim Phong Hoa và Tiên Y cùng ngẩn người ra, Kim Phong Hoa là không nghĩ tới có người dám phản bác mình, còn Tiên Y là cảm thấy chính mình đã bị Kim Phong Hoa bức ra tinh thần liều lĩnh.

“Đi trở về, hôm nay còn phải đi xem đồ làm bếp, đầu bếp ngươi tìm ra sao rồi?” Tiên Y gần như là máy móc quay đầu đi, dùng ngữ điệu bĩnh tĩnh không có chút gợn sóng nào, thanh âm như đang nói chuyện sinh hoạt lông gà vỏ tỏi bình thường.

Kim Phong Hoa không trả lời, trong nháy mắt hắn cảm thấy ngạc nhiên, phát hiện mình không hề có chút cảm giác khát máu nào. Hắn hơi nhíu mày, cúi đầu nhìn mu bàn tay bị Tiên Y đánh qua, phía trên chỉ có vệt hồng nhàn nhạt, là dấu vết sau khi bị đập lưu lại. Nếu là kiếp trước, Tiên Y sợ đã sớm bị hắn đem đi phân giải rồi, nhưng bây giờ lại không có, thậm chí cả ý niệm này cho dù là thoáng chốc cũng không bắn ra khỏi đầu hắn, là do di ngôn của mẫu thân, hay do sau khi trọng sinh tâm ma của hắn đã hết khát máu? Kim Phong Hoa nhớ lại buổi tối nọ khi Thôi công công xuất hiện liền lắc đầu, cái loại hương vị muốn giết người này cho dù đến kiếp sau hắn cũng không thể quên đi… Nhưng suy nghĩ rất lâu Kim Phong Hoa cũng không có manh mối gì.

“Chờ hiếu kỳ qua, ngươi chờ gả đi.”. ngôn tình sủng

Tiên Y đang lo lắng đề phòng tự dưng vào lúc xe ngựa dừng lại lại được nghe câu này, đúng là làm người ta dở khóc dở cười.

Có lẽ lần thử này cho Tiên Y thêm phần dũng khí, có lẽ là Kim Phong Hoa không thể nghĩ thông sự dị thường của mình, những ngày kế tiếp hai người sống chung cực kì hoà thuận, Tiên Y không còn cố tình kiêng dè Kim Phong Hoa, sợ chỉ cần làm sai mạng nhỏ liền vứt nữa, còn Kim Phong Hoa cũng tạm thời đem nghi vấn này để lại dưới đáy lòng, cố ý dung túng lời nói việc làm của Tiên Y. Lúc này cả hai người đều chưa rõ, có đôi khi thử dung túng nhau sẽ trở thành tiền đề để bọn họ có thể chậm rãi thấu hiểu đối phương, càng ngày càng tiến gần về phía tương lai màu hồng phấn.

Qua nửa tháng, toà nhà mới mua cả trong lẫn ngoài đều rực rỡ hẳn lên, Kim Phong Hoa luôn ôm sự tò mò lớn đối với cuộc sống của người bình thường, lôi kéo Tiên Y náo nhiệt dọn vào nhà mới, thậm chí còn không quên đưa bái lễ và thiệp mời cho hàng xóm xung quanh, mời bọn họ ngày hôm sau tới uống rượu.

Ở vị trí này, người sống chung quanh tuy không tính là kẻ phú đại nhưng phần lớn cũng giàu có, chỉ có hẹp Khẩu Kiều đối diện mới là chỗ ở của bá tánh bình thường, trong đó người sống nhiều nhất là thương gia tiểu nhị hoặc tiểu tiểu thường, hoặc thợ thủ công gì đó. Nhưng nơi có mỹ thực nhiều nhất lại ở đối diện con đường đó, đặc biệt là món bánh bao thịt, ngay cả huyện kế bên cũng nghe danh, ngoài ra còn có đậu hủ của Lưu tẩu tử, tương cá của Giang Ký, tuy rằng đều chỉ là hương vị của bình dần, không cần quá nhiều tiền để mua, nhưng đối với người đã từng ăn qua như Tiên Y mà nói, thức ăn ở đây cũng không hề kém mỹ thực tinh tế của Kim phủ.

Nhà mới của họ được gọi là Kim trạch, Kim Phong Hoa không hề hận đời tới mức muốn thay họ, ngược lại Tiên Y lại nghĩ Kim Phong Hoa thật ra không hề để ý họ của hắn cũng không để bụng gia tộc, có lẽ đối với ba chữ Kim Phong Hoa, hắn cũng chỉ coi như là kí hiệu bình thường thôi. Gồm tiểu Kim trạch, chung quanh chỉ có bốn nhà sống cùng một con phố, nhà đối diện Kim trạch nghe nói năm kia xảy ra một vụ hoả hoạn, tuy rằng người không có việc gì nhưng gia chủ lại không muốn ở lại thêm nữa, nghe nói đã dọn đến huyện khác, nhà cũng bỏ không. Hai nhà kia, một nhà là lão bản nổi danh ở Lâm Thanh, một nhà vốn là nông dân, bởi vì nhi tử thi đậu nên dọn tới ở trong huyện, nhưng ruộng đất trong thôn cũng không bán, vào mùa này chắc nhà đó đang trong lúc về sửa sang lại đất đai. Còn Kim trạch bọn họ là một nhà tam tiến, các ngôi nhà khác chỉ là nhà nhị tiến, nhà từ trong thôn tới ngay cả hạ nhân trong nhà cũng không có, toàn bộ công việc bọn họ đều tự làm, rất hoà thuận vui vẻ.

Tiên Y vào Kim trạch, bởi vì còn chưa gả chồng cho nên chỉ có thể ở bên cạnh thiên viện, đây cũng chính là quy củ của Phái quốc khi con vợ lẽ cưới nha đầu hoặc con dâu nuôi từ bé trong nhà. Bởi vì đằng gái không có nhà mẹ đẻ, thậm chí cả nhà nằm trong tay gia chủ, cho nên mặc dù hai người chưa thành hôn cũng không thể ở nhà chính, mà nhà gái cũng không thể rời khỏi nhà chồng đi đến chỗ khác ở được, nghe nói có nơi gia chủ từng muốn cưới một cô nương đã mất song thân cũng làm như vậy, có người nói thế này là nước phù sa không chảy ruộng ngoài, cô nương từ đầu tới cuối đều là người của nhà chồng.

Nghỉ ngơi một chút, Tiên Y lại bắt đầu bận việc, trong nhà vì không có nữ chủ nhân, đúng lúc nàng lại là vị hôn thê của Kim Phong Hoa, như vậy chỉ cần Kim Phong Hoa không có ý khác nàng nhất định phải quản lí hậu viện. Chỉ là hạ nhân trong nhà thật sự quá ít, chỉ có một mã phu, một gã sai vặt, một nha đầu là hết, sân dù có nhỏ thế nào cũng cảm thấy trống rỗng, không có nhân khí. Bọn họ thêm người cũng không thêm bao nhiêu, chỉ có hai chủ tử, nếu làm như Kim phủ sợ sẽ tốn hơi nhiều tiền. Cho nên Tiên Y bàn bạc cùng Kim Phong Hoa, chỉ kiếm thêm một đầu bếp, một người phụ bếp, một người gác cổng, một bà tử hậu viện, lại thêm hai sư phó làm vườn để tu bổ hoa viên, rửa sạch hồ nước trong nhà, còn thêm hai tạp dịch phụ trách quét sân vẩy nước. Còn quản gia gì đó, Tiên Y nghĩ chỉ cần một mình nàng có thể đảm đương được.

Như thế, lần đầu tiên Tiên Y có một ngôi nhà ở thế giới này và cuộc sống nàng cũng náo nhiệt hẳn lên