Duyên Làm Phu Quân

Chương 44



Editor: Thanh Việt

Không ngoài dự đoán của Tiên Y, hai nam nhân kia căn bản không phải là người địa phương, là người của “Mẹ mìn thôn”* cách Lâm Thanh khoảng hai ba huyện. Cái tên “Mẹ mìn thôn” này ý nói nơi đó đa số đều là bọn buôn người chuyên lừa bán phụ nữ trẻ con, nơi đó chẳng những đàn ông ra ngoài lừa gạt, ngay cả nữ nhân cũng đi theo hãm hại người. Vì đó là một thôn hẻo lánh, lại ở khe núi, người ngoài không có người dẫn đường sẽ rất khó tìm được, trong thôn lại đồng lòng nhất trí đối ngoại, làm cho cả quan phủ cũng phải đau đầu nhưng không giải quyết được. Hai tên lừa gạt lần này bị Kim Phong Hoa bắt được nghe nói là “trụ cột” của cái thôn đó, trong tay đã từng buôn bán không biết bao nhiêu nữ nhân hài tử, ngay cả nhà quan lại cũng đã từng bị bọn chúng giở trò, quan phủ đã sớm tức đến nỗi muốn bắt hai kẻ này khai đao, bây giờ bọn Kim Phong Hoa bắt được lại chẳng cần nhọc công.

*Mẹ mìn thôn: mẹ mìn nghĩa là kẻ lừa gạt, giống như bên Việt Nam hay nói là “nó nổ lắm” nghĩa là “nó nói xạo kinh”.

Chỉ là bắt được kẻ lừa đảo rồi, nhưng lại không biết đứa trẻ này đến từ đâu, dù dùng hình với bọn chúng thì bọn chúng cũng chỉ nói là trộm từ một hộ gia đình ra, ngay cả tên họ người ta cũng không biết rõ. Tuy tã lót kia tuy rằng thoạt nhìn bất phàm, khẳng định không phải một đứa trẻ nhà bình thường có thể mang được, nhưng chỉ dựa vào hoa văn cũng không biết được gia thế nó như thế nào. Kì quặc hơn chính là, khi quan phủ dựa vào manh mối bọn chúng cung cấp tìm tới một ngôi nhà lại phát hiện nhà đã sớm bỏ trống, vừa hỏi thăm vừa tìm trong phòng chủ nhân mới biết được, lúc bọn chúng trộm người vừa lúc có một đôi phu thê thuê nơi này, sau này chẳng biết đã đi đâu.

Các huyện hương gần đây bị “thôn lường gạt” này mang đến tai hoạ đối với động tác này của quan phủ tất nhiên vỗ tay khen ngợi, thậm chí còn có không ít người chờ sẵn trên đường bọn chúng bị quan phủ tróc nã đưa qua huyện kế bên, muốn xem kết cục của chúng, nếu không phải chung quanh có người ngăn cản, khẳng định bọn lừa gạt đó không chừng đã bị người ta đánh chết trên đường. Hơn nữa bởi vì lần này quan phủ mạnh tay điều tra “Mẹ mìn thôn”, giải cứu không ít đứa trẻ bị bọn chúng chuẩn bị đưa về thôn, thế nên bên ngoài phủ nha đã đứng đầy người nhà của những hài tử bị bắt cóc, không ít người đã nhận lại được con mình, coi như một việc làm công đức.

Đợi một khoảng thời gian, đứa trẻ được Kim Phong Hoa mang về không có ai tới nhận, cho dù có cũng bị Kim Phong Hoa tra hết gốc gác rồi ném ra ngoài đường cái, dần dần không còn ai dám tới nữa.

Bất đắc dĩ, Tiên Y đành tạm thời chăm sóc đứa nhỏ này một thời gian, chờ sau này tìm một gia đình trong sạch rồi đưa cho họ, điều nàng không ngờ nhất chính là cuồng máu thèm xác như Kim Phong Hoa lại muốn nhận nuôi đứa trẻ này, còn nàng chưa kịp thành thân đã phải đảm đương trọng trách của một người mẹ. Không hiểu được dụng ý của Kim Phong Hoa, Tiên Y đại khái cảm thấy chắc hắn mang lòng hiếu kì quấy phá mà thôi nên không dị nghị gì. Hơn nữa trẻ con lại trắng trẻo mềm mềm, toả ra sự đánh yêu, hơn nữa ở thời đại này nàng không cần phải tự tay chăm sóc nó, tất nhiên sẽ đồng ý, nhưng trong lòng nàng đã quyết định chủ ý, tương lai nhất định phải giáo dục nó thật tốt, đỡ phải giống như Kim Phong Hoa bây giờ, tính tình vặn vẹo.

Đã quyết định xong, đương nhiên không thể tuỳ tiện ném nó qua một bên, Tiên Y cùng Kim phong Hoa muốn tìm một bà vú và một tiểu nha đầu trợ thủ chuyên môn chăm sóc hài tử, cũng là Kim Phong Hoa thần thông quảng đại, ngày thứ hai đã thuê được người, Tiên Y chỉ xem họ chăm sóc hài tử trong chốc lát liền quyết định lưu người lại. Bà vú là Lý thị, nhà chồng họ Thạch, trong phủ đều gọi nàng ta là Thạch nương tử, tiểu nha đầu kia khoảng chừng mười tuổi, nhưng làm việc rất có nề nếp, lão luyện, tên là Hổ Phách, cũng có quen biết với Bích Tỉ, chắc là đến cùng một chỗ. Nhưng Tiên Y chưa bao giờ tò mò hỏi qua, Kim Phong Hoa vốn dĩ luôn là một câu đố với nàng, tuy bây giờ hắn đối xử với nàng không tồi nhưng cũng không có nghĩa hắn thích người khác dò xét bí mật của hắn, dù sao hiện tại không lo cái ăn cái mặc, tội gì phải cố tìm kiếm sự thật.

“Tam thiếu phu nhân, đứa bé này sợ là đã sinh non, thân thể không quá rắn chắc.” Thạch nương tử từ trước đến nay không gọi nàng là Tiên Y cô nương, dù sao không bao lâu nữa Tiên Y phải gả cho thiếu gia, hơn nữa hai người lại nhận nuôi một đứa bé, gọi cô nương thì không thích hợp lắm.

Tiên Y không nghĩ tới Thạch nương tử lại biết qua y thuật, lại hỏi thêm một câu mới biết nhà chồng nàng ta nhiều đời học y, nhưng về lai lịch lại không nhiều lời, nhưng chỉ nhiêu đó cũng làm Tiên Y yên lòng, ít nhất sau này có chuyện gì, một người hiểu y lí bên người cũng coi như thêm một tấm bảo hiểm.

“Về sau có thể có trở ngại gì không?”

Thạch nương tử bọc đứa nhỏ lại cẩn thận rồi đặt lên xe lắc, cười nói: “Đứa nhỏ này tuy rằng mới bốn tháng, nhưng vì sinh non nên thoạt nhìn như chỉ mới hơn ba tháng, nhưng may mắn ra khỏi bụng mẹ lại không mang tật gì, sau này chăm sóc thì sẽ tốt thôi.”

Tiên Y gật gật đầu, khó trách lúc trước nhìn nó có điểm yếu ớt.

Trong phủ có nhũ mẫu tiểu gia hoả cũng coi như có đồ ăn, chỉ là Tiên Y sợ Thạch nương cho đứa nhỏ này ăn, con của nàng ấy lại không có ai chăm sóc, dưỡng một lần cũng là dưỡng, dưỡng hai lần cũng là dưỡng, tàn nhẫn chia lìa mẫu tử người ta có vẻ không được tốt lắm. Nhưng ai ngờ nàng vừa mới mở miệng Thạch nương tử lại cười lắc đầu nói: “Trong nhà có nhũ mẫu chăm sóc, không cần nô gia tự mình chiếu cố.”

Qua một câu, Tiên Y vẫn không hỏi thêm, không biết Kim Phong Hoa lấy phu nhân nhà nào làm nhũ mẫu cho con nuôi nhà mình đây, nhưng nàng vẫn nói thêm: “Dù sao đứa trẻ cũng còn nhỏ, khi nào ngươi rảnh thì về nhà nhìn nhiều một chút.”

Thạch nương tử lập tức cảm kích đồng ý.

Trong nhà có thêm một hài tử, Tiên Y cũng dần dần hoàn thành xong mọi việc, mắt thấy hiếu kỳ đã qua, từ lúc Hàn di nương mất đến bây giờ ba tháng trôi qua thực nhanh, Tiên Y chẳng những bận bịu việc nhập quần áo mùa hạ, còn phải bận việc làm xả tang*, hơn nữa lấy tính tình của Kim Phong Hoa, sợ rằng sau khi xả tang sợ sẽ bày một tiệc rượu thành thân, dù thế nào trong hai tháng tới nàng đừng nghĩ có thể được rảnh rỗi. Truyện Quan Trường

*Xả tang: trong bản convert là “trừ phục”, tức là cởi bỏ áo tang, hết tang, ở đây tức là hết hiếu kỳ đối với Hàn di nương.

Kim Phong Hoa tất nhiên là nghĩ giống như Tiên Y dự liệu, bất quá chuyện thường ngày và xả tang đều do Tiên Y an bài, hắn cơ bản không giúp được gì hết, cho nên đem tinh lực đặt lên hôn sự. Dù sao hôn lễ này người kinh thành sẽ không tới, hắn tất nhiên muốn làm náo nhiệt một tí, bởi vì hắn là con dòng thứ, Tiên Y là gia nô, con vợ lẽ cưới tì nữ đương nhiên không thể so bát tự hay hạ sính giống như cưới vợ đứng đắn được, nhưng hắn không hề tiết kiệm, tự thân tìm hai mươi bốn mâm sính lễ, mỗi mâm đều nén đến mức muốn tràn ra ngoài, sau lại sung vào làm của hồi môn để Tiên Y thu. Đối với việc con vợ lẽ cưới nô gia thì đây tuyệt đối là lông phượng sừng lân, có thể nói đây không phải của hồi môn mà gia chủ có thể cho một nô tỳ, ngay cả hôn thư cũng sẽ làm cho rối rắm dây dưa. Dù sao đối với mẹ cả không hạ hôn thư là tốt nhất, muốn có hôn thư phải cho nô tỳ thoát tịch trước, mẹ cả còn đang muốn nhục nhã con vợ lẽ thêm mấy ngày, sao có thể hảo tâm buông tha?

Ngày tháng vội vã qua nhanh, ngày được chuẩn bị đã tới, con vợ lẽ cưới nô tỳ trong nhà cho nên không thể đãi đại yến được, nhưng chung quy phải có một trưởng bối toạ trấn. Thái di nương vốn tưởng kinh thành không có ai tới, như vậy trưởng bối Kim gia lớn nhất sẽ là bà ta, cho nên khi Kim Phong Hoa thành hôn Kim trạch sẽ cho bà toạ trấn. Ai dè Kim Phong Hoa nói cũng không nói, trực tiếp mời một vị tức phụ phu tử của thư quán trong huyện tới, lúc đầu bà ta còn có chút buồn bực, sau lại biết được vị phu tử đó xuất thân tiến sĩ, vốn dạy học trong Bách Tập thư viện ở kinh thành, cũng từng dạy trong Kim phủ, dù cho Kim Đại lão gia có không thích Kim Phong Hoa thì cũng không để cho hắn thất học được, cho nên vị Tưởng phu tử này cũng coi như là ân sư của hắn. Thiên địa quân thân sư*, Thái di nương có thân phận gì, sao có thể lướt lên đầu lão sư của Kim Phong Hoa được, cho nên vị Tưởng phu nhân liền vào Kim phủ, giúp Kim Phong Hoa lo liệu chuyện hôn sự.

*Thiên địa quân thân sư: trời, đất, vua, cha mẹ, thầy; tức ngũ tôn, con người phải đặt 5 thứ này lên đầu.

Có trưởng bối đáng tin cậy, Kim Phong Hoa lại đưa hôn thư cho mẫu thân Tiên Y là Trần ma ma xem, cho bà biết được Tiên Y đã thoát nô tịch, chính thức trở thành con dâu Kim gia.

Tiên Y lúc đầu không biết Kim Phong Hoa làm vậy, nàng vội vàng hoàn thành chuyện trong phủ, lại vội vàng thêu từng mũi chỉ cuối cùng của giá y, dù sao nàng sắp trở thành tân nương tử, những chuyện hắn tự ôm đồm vào người nàng đều mặc kệ hết thảy. Những đồ vật tân nương nên có như áo cưới, vỏ chăn hay bao gối đều được nàng chuẩn bị thoả đáng, cũng may khi nàng biết Kim Phong Hoa hạ quyết tâm muốn cưới nàng đã bắt đầu chuẩn bị thu xếp, mẫu thân lại từng chỉ điểm qua, bằng không đến bây giờ mới chuẩn bị sợ đã không còn kịp.

Ngày hai người thành thân, Kim Phong Hoa phá quy củ, thuê kiệu hoa cùng một con ngựa trắng, nhận Tiên Y một thân đỏ sậm cùng của hồi môn của nàng từ tay nhạc mẫu rồi đưa lên kiệu hoa, rồi di chuyển một vòng quanh Lâm Thanh, sau đó mới cao hứng phấn chấn về Kim trạch bái đường. Xong, Kim Phong Hoa bị mấy nam nhân không quen biết lẫn quen biết kéo đi uống rượu, Tiên Y tất nhiên được đám Bích Tỉ đưa vào tân phòng.

Lão thái cô đến tận lúc Kim Phong Hoa muốn thành thân mới biết được cháu trai này của mình lại đưa linh cữu của Hàn di nương về Lâm Thanh, lại thành thân luôn ở đây, không muốn về lại kinh thành. Lão thái cô vì thế trong lòng bồn chồn, sợ Đại phu nhân sau này biết sẽ oán trách, nhưng nghĩ tới cháu gái Mạnh Huệ Lam đã gả cho người ta, tôn tử mình lại còn nhỏ, có thêm Đại lão gia tạm thời không xài được, bà liền đem tâm tư sâu xa, dẫn theo con dâu mình đến cửa, không để thất lễ.

Cùng là thân thích, Thái di nương cũng mang con dâu đến cửa, chỉ là bà ta ỷ vào bối phận lớn của mình mà la lên hét xuống với người trong phủ, lại thòm thèm nhìn đồ vật giá trị xa xỉ, nổi lên lòng tham. Sau đó liền bị người của Kim Phong Hoa đưa tới khống chế, tự mất hết thể diện. Hà thị là người có tâm nhưng không có gan, luôn chỉ biết xúi giục bà bà mình, nhìn bà bà bị người chế trụ liền lập tức tắt tiếng, thành thành thật thật đi theo sau Thái di nương tìm chỗ trong yến hội rồi ngồi xuống, trong lòng lại tính toán căn nhà phú quý thế này, nếu có thể lấy từ tay Kim Phong Hoa thật tốt biết mấy.

Nữ quyến có quan hệ với Kim gia trừ lão thái cô và Thái di nương, người tới còn có thái thái của tộc trưởng cùng với tức phụ lí chính và tức phụ thôn trưởng của thôn Thái di nương. Phía nam nhân Kim gia trừ tộc trưởng không tới, trượng phu của lão thái cô Mạnh tú tài cùng con trai và tôn tử của bà đều tới, thôn trưởng và lí chính tất nhiên cũng tới góp vui, Kim Chí Bảo vốn lúc đầu còn coi thường hôn sự của con dòng thứ Kim gia, vốn không nghĩ tới Tưởng phu tử của thư quán lại quen biết với Kim Phong Hoa, lòng khinh thường cũng buông xuống cùng mẫu thân và tổ mẫu đến.

Vì thế trừ đại ca tẩu tử của Hàn di nương đã đi huyện khác kiếm kế sinh nhai, cơ hồ phần lớn người có dính dáng tới Kim phủ đều chạy tới ăn mừng, Kim Phong Hoa tất nhiên không để bụng hạ lễ bọn họ đưa tới thế nào, hắn chỉ muốn hưởng thụ không khí thành thân náo nhiệt này của người thường, cho dù không thể giải thích được hắn cũng cảm thấy rất thích thú. Còn Tiên Y cứ nghĩ tiệc cưới này sẽ rất quạnh quẽ cư nhiên lại ầm ĩ đến tận nửa đêm mới tan tiệc