Duyên Lệch: Cha Nuôi... Con Yêu Người!

Chương 14: Gặp ác mộng



Hoắc Dịch Thành vờ như không nghe thấy lời nói của Sở Du, càng lại gần chỗ cô hơn rồi ngay sau đó ngồi phía sau lưng. Sở Du không khỏi ngỡ ngàng trước hành động của anh, vẻ mặt trở nên sợ hãi, bờ môi mím chặt.

"Ông… Ông định làm gì?"

Cảm nhận được sự phòng bị kịch liệt của cô, Hoắc Dịch Thành chỉ khẽ thở dài, bàn tay to lớn lạnh lẽo chạm nhẹ lên vết thương sau lưng cô, ngữ khí trầm ổn.

"Vết thương ở phía sau lưng, em nghĩ em có thể tự mình bôi được?"

Sở Du thoáng giật mình, sắc mặt như đoán ra được điều gì đó liền hiện vẻ xấu hổ, mí mắt khẽ cụp xuống.

"Không cần ông lo!"

Nhưng vừa dứt lời cô liền bị anh không chút kiêng dè kéo chiếc áo ngủ xuống, để lộ bờ vai trắng nõn cùng vết thương đỏ thẫm hơi sâu. Đáy mắt Hoắc Dịch Thành bỗng chốc co rụt lại, xuất hiện vài phần đau xót. Sở Du vốn không kịp tránh đi còn bị lực tay của anh giữ chặt nên chỉ đành ngoan ngoãn ngồi im để anh bôi thuốc.

Hoắc Dịch Thành lấy một ít thuốc trong hộp, cẩn trọng bôi lên vết thương, tay anh vừa khi chạm đến da thịt nhạy cảm của cô khiến cơ thể cô không kìm được mà giật nảy. Động tác đầy ôn nhu, dịu dàng thoa lớp thuốc lên lưng, Sợ Du có thể cảm nhận được rõ nhiệt độ lạnh lẽo chuyền đến từ bàn tay anh nhưng bản thân lại không hề thấy ghét bỏ chút nào. Mỗi lần di chuyển của anh đừng chạm vào nơi sâu nhất của cô làm trái tim không tự chủ được mà trở nên mê man, quyến luyến.

Thời khắc này, toàn bộ không gian đều tĩnh mịch lạ thường, chỉ còn lại hai con người trầm mặc dùng tiếng lòng để giãi bày. Sở Du thật muốn thời gian có thể trôi chậm lại để cô có thể tham lam hưởng thụ sự dịu dàng, ân cần, muốn phá bỏ tư cách, thân phận để cùng anh bình lặng thế này dù chỉ một lần. Nét quan tâm, sủng nịch ấy của anh tựa như chiếc đinh sắc bén ghim chặt trong lòng cô khiến bản thân không cách nào gỡ bỏ nó, chỉ có thể cảm nhận nỗi đau đớn, bi thương trong lòng mà thôi.

Hoắc Dịch Thành từ đầu đến cuối đều hết sức nhẹ nhàng thoa thuốc cho Sở Du, ánh mắt bén nhọn loé lên vài tia đau đớn, một lát sau âm thanh mờ mịt thoáng chút dè chừng vang lên.

"Sao lúc đó em lại đỡ đạn giúp tôi? Không sợ chết sao?"

Câu hỏi của anh cũng khiến cô cảm thấy không thể hiểu bản thân. Mặc dù lúc đó cô đối với Hoắc Dịch Thành đều tràn ngập thành kiến nhưng thời khắc viên đạn vụt đến phía anh, cô lại không nhịn được mà lao tới. Trái tim băng giá mách bảo cô không thể trơ mắt nhìn anh gặp nguy hiểm. Có lẽ từ sâu trong thâm tâm cô đã coi anh giống như mạng sống của mình hoặc có thể nói mạng này của cô là do anh ban cho. Năm ấy nếu không có anh cứ mang thì hiện giờ bản thân không biết đã trở thành cái bộ dạng gì. Sở Du khẽ thở dài, đôi mắt sáng ảnh lên vẻ phức tạp, âm thanh nhỏ nhẹ mang theo phần mơ hồ.

"Lúc đó…tôi không nghĩ nhiều như vậy!"

Nội tâm Hoắc Dịch Thành bởi câu nói của Sở Du mà trở nên nhói đau. Anh không nghĩ bản thân cô khi đối diện với nguy hiểm để cứu anh lại quên cả tính mạng của mình như vậy. Vết thương thẫm máu sau lưng Sở Du giống như con dao sắc bén đâm xuyên qua trái tim lạnh lẽo của anh khiến nó không ngừng rỉ máu.

Thuốc đã bôi xong, Hoắc Dịch Thành nhẹ nhàng kéo áo cô lên, rời khỏi giường lớn.

"Em nghỉ ngơi đi! Ta ở ngay phòng đối diện, có gì thì gọi ta."

Anh liền rời đi ngay sau đó, Dở Du nhìn theo bóng lưng của anh, cảm nhận được nỗi cô đơn, đau xót trong đáy mắt ấy. Cô rất muốn giống như lúc trước, mỗi khi anh mệt mỏi phiền não đều có thể ngồi vào lòng, dùng tiếng nói êm ái an ủi anh nhưng bây giờ đó là điều trở ngại nhất đối với cô.

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Nhận ra cũng đã không còn sớm nữa, Sở Du đành tắt đèn đi ngủ. Thời tiết đã bắt đầu sang thu, đêm đến từng cơn gió lành lạnh xuyên qua ô cửa sổ hé mở lùa vào bên trong. Tại nơi chiếc giường bao phủ sắc hồng, người con gái xinh đẹp đang chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng sáng chiếu lên gương mặt có phần hơi tái của cô, trên trán sớm đã lấm tấm hôi. Không khó để nhận ra Sở Du đang gặp ác mộng. Đôi mày lá liễu nhíu chặt lại, bàn tay nhỏ nhắn đang không đừng nắm chặt lấy tấm chăn.

Trong giấc mộng, cô quay trở về thời gian tám tuổi, bị giam cầm trong một căn phòng tối om. Mơ hồ nhìn cái bóng đen đáng sợ đang đến gần mình kèm theo giọng nói khàn đặc.

"Nhãi con, để xem xem mày còn dám chạy nữa không!"

Vừa nói hắn vừa quất từng roi sắt vào đôi chân bé nhỏ của cô, tạo ra những tiếng xé rạch không khí. Sở Du đầy sợ hãi không ngừng có rụt lại, đôi môi tím tái, khóe miệng còn rớm máu, tiếng kêu thất thanh ai oán cầu xin.

"Đừng… Đừng đánh! Đau lắm...Đau!"

Lời cầu xin xé lòng cũng không làm cho hắn bớt điên loạn ngược lại càng trở nên ngông cuồng hơn. Bàn tay to lớn của hắn bỏ chiếc roi xuống, chuyển qua một vật khác. Mặc dù hòa trong bóng tối nhưng cô vẫn nhận ra khẩu súng đen đang chĩa về phía chân mình.

"Không… Đừng…"- Sở Du chừng mất hoảng sợ, không ngừng lùi về phía sau, lại bị tường lớn chặn lại.

Thân hình to lớn mỗi lúc một tiến gần, sớm đã che khuất con người bé nhỏ của cô, điệu cười ghê tởm đầy thâm độc.

Pằng...

"Không!..."

Người đang nằm trên giường bỗng chốc bật dậy thảng thốt, rồi đôi mắt lưu ly đột nhiên mở to, âm thanh chói tai vang lên khắp phòng. Đôi đồng tử co rụt chưa hết vẻ sợ hãi, hơi thở gấp gáp không ra hơi. Cánh cửa đội ngột mở ra, Hoắc Dịch Thành như sói đen lao tới bên Sở Du, ánh mắt đầy lo lắng. Bàn tay lớn nắm chặt lấy bả vai cô.

"Em sao thế? Gặp ác mộng sao?"

Nhìn thấy người đàn ông trước mắt, Sở Du như một đứa trẻ tìm được đường về nhà, bổ nhào vào lòng anh. Bàn tay chợt sững lại run run giữa không trung. Tâm trí anh trong nháy mắt nhưng hòa tan.

Anh chậm rãi thu tay lại, đem thân thể xinh đẹp run rẩy của Sở Du ôm vào lòng. Hoắc Dịch Thành thấp giọng nói, mê man như loại rượu ngon tản ra trong không khí, mang theo sự an ủi nhẹ nhẹ khiến người ta cảm thấy an tâm mà trầm mê.

"Đừng sợ, ta ở đây…"

Sợ Du từ trong ác mộng bừng tỉnh, nhất thời bị vây bọc bởi vòng tay ấm áp như thực lại như mộng. Cảm nhận hơi ấm lan tỏa từ bàn tay to lớn cùng lồng ngực rộng rãi, hết thảy cho cô cảm giác bình yên.

Đặc biệt giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tay tựa như con rắn nước lẩn lách trong tâm trí cô, đủ có thể xua tan đi nỗi sợ hãi ban nãy. Giờ khắc này, Sở Du hoàn toàn không muốn nghĩ gì thêm, chỉ nguyện ở trong lòng anh, lặng lặng hưởng thụ sự dịu dàng mơ hồ này.

"Ngủ đi, ta sẽ ở bên em."- Hoắc Dịch Thành rất lâu mới có thể hưởng thụ được chút an bình này. Anh ôm chặt cô, cằm nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu cô, dịu nhẹ nói.

Hai thân thể cứ thế ôm nhau nằm trên chiếc giường lớn. Vòng tay ấm áp, mạnh mẽ khiến Sở Du an tâm, dần đi vào giấc ngủ trở lại. Nhìn dáng vẻ mộng mị, yêu kiều của cô, đáy mắt chợt hiện lên vài gợn sóng. Cô rúc vào lòng anh, ngoan ngoãn như một chú nai tơ mà không hay biết rằng bên cạnh mình lại là một con sói đầy tham vọng cùng chiến hữu.

Anh dựa vào đầu cô, hơi thở nhẹ nhàng hòa cùng mái tóc mềm mại như lụa ấy mà cũng dần trở nên sâu trầm.

Giá như có thể ôm cô một đời bình bình an an như thế…