Duyên Lệch: Cha Nuôi... Con Yêu Người!

Chương 27: 6 năm sau



"Mami, dậy đi con muộn học rồi kìa."

Một thân thể nhỏ bé, tinh nghịch gần 6 tuổi, quần áo gọn gàng, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng đường nét điển trai, khôi ngô hiếm có lại bộc lộ một cách rõ ràng. Nằm trên giường thân thể nhỏ nhắn xinh đẹp mang đôi nét trưởng thành mới mở mắt tỉnh giấc, nhìn đứa trẻ phía bên cạnh.

"Thiếu Tần, sớm như vậy con gọi mami làm gì?"

Cậu bé nhìn người phụ nữ bản thân gọi là mami đầy bất lực, cậu thực sự không hiểu rốt cuộc ai mới là người "nhớn" trong cái gia đình này. Sở Du của hiện tại đã là một người phụ nữ trưởng thành, nét đơn thuần ngây thơ của tuổi 18 giờ đây đã điểm lên vài nét tinh tế, đoan trang và sắc sảo. Cô nhìn đứa trẻ phía đối diện, điệu bộ như ông cụ non, cười trong trạng thái mơ màng. Thiếu Tần khẽ cau mày, lên giọng.

"Nay là buổi đầu con nhập học, mami định để con tới trễ hay sao?"

Nghe đến đây, Sở Du mới giật mình, một ngày quan trọng như vậy sao cô lại có thể không nhớ cơ chứ. Cô nhanh như sóc nhảy xuống giường, vội vàng vào nhà tắm, không quên nhắc cậu con trai của mình.

"Con chuẩn bị đi, mami làm một chút là xong." - Trong phòng tắm cô nói vọng ra.

Cậu bé ngồi trên chiếc ghế sofa gần đí, khoanh tay, nói với giọng trẻ con xen chút lạnh lùng.

"Mọi thứ đã chuẩn bị xong hết cả rồi, chỉ còn chờ một mình mami thôi đấy."

Sở Du vô cùng nhanh chóng hoàn thiện tất cả mọi thứ chỉ vỏn vẹn trong 5 phút. Bộ quần áo ngủ nhiều màu sắc với những hình thù đáng yêu giờ đây đã thay bằng chiếc váy dài màu xanh ngọc ôm sát eo, càng tô điểm cho nước da nõn nà thiên phú ấy. Sáu năm sau, hình ảnh Sở Du của tuổi mới lớn khi rời đi đầy non nớt đã không còn. Cô giờ ngày càng xinh đẹp, lộ ra khí chất tao nhã, khuôn mặt nhỏ nhắn có đôi phần từng trải. Đôi môi hồng nhuận như trái anh đài, mái tóc xoăn tự nhiên phủ trên vai. Sở Du đi vào chiếc giày cao gót rồi nhanh chóng dắt Sở Thiếu Tần đến trường. Hai người nhanh chóng đến ngôi trường cấp một gần đó, giữa những con người phương Tây hiện đại. Sở Du và Sở Thiếu Tần mang vẻ nhỏ nhắn, tinh tế của người Châu Á đã nhanh chóng trở thành sự chú ý của những người xung quanh. Dưới ánh mặt trời, làn váy mềm mại nhẹ nhàng lay, nụ cười trên môi cô thật đẹp, thực sự đã mang dáng dấp của một địa mỹ nhân.

Sau khi hoàn thiện thủ tục nhập học, Thiếu Tần nhanh chóng hòa nhập cùng những người bạn Tây Âu. Bởi vẻ ngoài đẹp trai tỏa ra sợ lạnh lùng đã thu hút mọi sự chú ý của những cô bé cùng trang lứa. Thấy con trai mình đã không còn bỡ ngỡ về ngôi trường mới, cô cũng yên tâm ra về. Vừa ra đến cổng, số máy thân thuộc bỗng hiện lên trên màn hình điện thoại. Cô vui vẻ nhấc máy.

"Anh gọi em có chuyện gì thế?"

Đầu dây bên kia vang lên âm thanh dịu dàng.

"Anh sang Pháp rồi, chúng ta gặp nhau được chứ?"

"Giờ em phải tới chỗ làm rồi, có gì tối chúng ta gặp nhau." Cô khéo từ chối.

"Vậy hẹn gặp em tối nay!"

Hai người chào nhau rồi cúp máy, Sở Du không chần chừ mà lái xe đến nơi làm việc. Khách sạn quốc tế mà cô đang làm tọa lạc tại nơi trung tâm phồn hoa nhất của thủ đô Paris. Sở dĩ Sở Du được chọn vào làm ở một nơi sang trọng lại còn giữ chức quản lý như vậy, một phần cũng là do từ nhỏ cô đã được đào tạo cẩn thận tại trường học danh giá ở nước ngoài, đặc biệt nhất là bằng xuất sắc của đại học Cambridge nổi tiếng.

Đến nơi, cô thay bộ đồng phục chuyên nghiệp của nữ quản lý. Công việc của Sở Du cũng không mấy dễ dàng, hằng ngày phải chạy ngược chạy xuôi để quán xuyến mọi việc trong khách sạn. Tất cả vị khách đến đây đều là những con người có tầm ảnh hưởng, chủ tịch của những tập đoàn lớn. Không thì là những tầng lớp quý tộc giàu có. Để qua đêm ở những khách sạn này mức chi trả phải lên đến cả nghìn đô. Chính vì vậy mọi sự phục vụ ở nơi đây phải luôn hoàn hảo nhất. Là người quản lý Châu Á duy nhất tại chuỗi khách sạn nổi tiếng lại thêm sự nhiệt tình, hòa nhã vậy nên cô rất được ưu ái từ cấp trên và cấp dưới của mình. Sở Du vừa ra đến sảnh tiếp tân liền bị tiếng gọi lại, một người phụ nữ xinh đẹp Á Âu đến gần cô.

"Wiesly, em đây rồi, nãy cấp trên gọi xuống bảo là tối nay sẽ có một vị khách đặc biệt đến khách sạn chúng ta. Nghe nói bối cảnh vô cùng phức tạp." Sở Du cười nhẹ, lấy lại tác phong chuyên nghiệp, trấn an người phụ nữ đó.

"Amina, chị yên tâm, những vị khách này khách sạn chúng ta có phải lần đầu tiếp đâu. Mà lần này chị theo em học chút kinh nghiệm đi, biết đâu có thể được lên chức thì sao?" Sở Du vỗ nhẹ vai Amina, giọng hòa nhã.

Người phụ nữ tên Amina này vào làm sau cô 3 năm, kinh nghiệm vẫn còn chưa dày dặn, lúc đầu làm việc với nhau cũng chỉ như những người bình thường nhưng từ khi biết cô là người lai Trung Pháp cả hai liền trở nên thân thiết như hai chị em cho đến tận bây giờ. Amina cũng biết hoàn cảnh một mình nuôi con của cô nên cũng thường xuyên giúp cô trông Thiếu Tần lúc phải tăng ca. Ở nơi đất khách quê người, tìm được một người đáng tin cậy để kết giao vô cùng khó nhưng thật may cô vẫn có hai người bạn nhiệt tình luôn ở bên khi cần. Bận rộn cả một buổi, thật nhanh đã đến chập tối, Sở Du lúc này cùng nhân viên khách sạn đang tất bật chuẩn bị đón tiếp vị khách đặc biệt. Người này thân thế không chút tầm thường, đích thân giám đốc phải xuống tiếp đón, khác hoàn toàn với những vị khách trước đó.

Trên chiếc xe ô tô xa hoa nào đó, mùi nước hoa đàn ông mê luyến lan tỏa trong không gian trầm mặc, thấp thoáng ánh đèn nơi phồn hoa. Người đàn ông mặc vest đen, gương mặt sắc lạnh không chút tình người ngồi trên ghế lái cung kính lên tiếng.

"Lão đại, sao anh lại muốn nghỉ tại đây?"

Người đàn ông ngồi phía sau, đôi ngươi dừng lại trên con phố tấp nập của Paris, mang theo sự lạnh lùng cùng thâm thúy. Con người u lãnh trải qua máu tánh, sinh sát càng trở nên tàn khốc cùng cô tịch. Mãi sai, anh mới cất giọng băng lãnh.

"Có chút ấn tượng thôi!" - Giọng nói thâm trường xen lẫn vào đó là chút man mác buồn.

Chiếc xe dừng lại dưới khách sạn, thân ảnh mê người toát lên khí chất vương giả nhanh chóng sải bước vào trong. Sau cánh cửa, hai hàng nhân viên lễ tân đã đứng thành hai hàng, chờ sẵn để tiếp đón. Vừa khi anh bước vào, đồng loạt liền cúi đầu chào, không ngoại trừ Sở Du. Cô vốn không thể nhìn thấy rõ người khách đặc biệt này, nhưng bất chợt, hình ảnh lướt qua khiến Sở Du bất chợt giật mình. Mùi hương thân thuộc này, sao lại quen thuộc đến vậy, giống như là của...

Ngay sau đó, cô liền ngay lập tức ngẩng đầu để xác minh nhưng bản thân chỉ có thể thấy bóng lưng cao lớn còn sót lại của anh. Dù là thế nhưng cô như đang sợ hãi điều gì đó, trừng mắt nhìn về phía anh đi. Amina thấy Sở Du có phản ứng bất thường liền lại gần, vỗ vai.

"Wiesly, em sao thế? Như người mất hồn vậy."

Lúc này, Sở Du mới hoàn hồn, vẻ mặt vẫn chưa hết bàng hoàng, khẽ cười gượng.

"Em không sao, giờ em phải về đây."