Duyên Lệch: Cha Nuôi... Con Yêu Người!

Chương 31: Đâu là chân tướng



Trong căn phòng rộng lớn tại chi nhánh Hoắc thị, mặt trời đã lên cao, Cảnh Tử đứng trên bục, giọng dõng dạc mang theo khí chất của bề trên.

“Nếu không còn gì báo cáo, cuộc họp kết thúc tại đây, tất cả giải tán.”

Tất cả nhân viên nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại Hoắc Dịch Thành vẫn ngồi trên chiếc ghế chủ tịch, trầm tư một điều gì đó. Cảnh Tử đứng bên cạnh cũng chẳng dám hé nửa lời, ai mà biết được, cậu nói thêm vào liền có khi bị tăng ca cả tuần hay không, tốt nhất im lặng là vàng. Không gian tĩnh mịch chưa được bao lâu thì bị âm thanh hỗn loạn bên ngoài phá vỡ, tiếng nói thất thanh mỗi lúc một gần.

“Cậu bé, không được đâu, Hoắc tổng, ngài ấy…”

Hoắc Dịch Thành khẽ nhíu mày, ra lệnh cho Cảnh Tử đi xem có chuyện gì. Cậu vừa ra đến cửa, cánh cửa to lớn tức khắc mở ra. Một cậu bé giống Hoắc Dịch Thành đến 99% xuất hiện ngay trước mắt khiến cậu không khỏi hốt hoảng. Chuyện gì thế này! Trên đời này thực sự xuất hiện bản sao thứ hai của chủ tịch sao? Lại còn là phiên bản mini thế này. Thiếu Tần liếc nhìn bộ dạng chết trân tại chỗ của Cảnh Tử, ngay sau đó liền trực tiếp bước vào bên trong. Hoắc Dịch Thành nhướng mày nhìn cậu nhóc bạo gan dám một mình xông vào phòng họp. Điệu bộ vô cùng thản nhiên không có chút gì đó sợ sệt. Cậu tiến lại gần chỗ anh rồi kéo ghế ngồi ngay kế bên. Hành động không chút kiêng dè làm anh có chút hứng thú với cậu bé. Thiếu Tần ngồi xuống, ngữ khí bình thản.

“Con là Sở Thiếu Tần, chú là Hoắc Dịch Thành?”

“Đúng vậy! Có chuyện gì sao?” - Anh đáp lại cậu với giọng lãnh đạm.

Thiếu Tàn khẽ cười, đưa một tờ sơ yếu lý lịch của Sở Du đến trước mặt anh.

“Chú biết người này chứ?”

Hoắc Dịch Thành nhìn tờ sơ yếu lý lịch kèm ảnh cô trên đó, môi khẽ nhếch lên một đường. Sự biến đổi trên gương mặt anh đều bị cậu nhận ra, nhanh nhảu nói tiếp.

“Đây là mẹ cháu, chú là người mẹ cháu nhưng nhớ bấy lâu nay sao?”

Câu hỏi này khiến anh có chút ngây ngẩn, Sở Du thực sự vẫn còn nhớ đến anh ư? Vậy có khi nào cô vẫn còn yêu anh? Nếu vậy tại sao đứa bé này lại xuất hiện? Hoắc Dịch Thành bất chợt nhìn Thiếu Tần kỹ lưỡng, lần lượt đánh giá một lượt. Một lúc sau mới lên tiếng.

“Ba cháu đâu?”

“Không phải chú ư?"

Câu đáp lời bất ngờ làm Hoắc Dịch Thành hoàn toàn chấn động. Ý nghĩ về điều này suốt sáu năm qua chưa từng xuất hiện, anh chưa từng nghĩ liệu đứa bé đó có phải cốt nhục của mình hay không, nếu đúng chẳng phải năm xưa chính anh đã ép cô giết con mình sao, không lẽ cô yêu anh đến thế, sẵn sàng sống một mình nuôi con anh giữa chốn đất khách quê người? Diện mạo triền miên suy tư sâu trầm không nằm ngoài dự đoán của Thiếu Tần. Cậu lấy trong túi bọc bên trong có chứa sợi tóc của mình.

“Thứ này sẽ cho chú câu trả lời. Tạm biệt!”

Nói rồi, cậu rời khỏi ghế trực tiếp ra ngoài trong sự ngỡ ngàng của Cảnh Tử. Từ đầu đến cuối cậu không thể mở lời nổi, thật sự quá đáng sợ. Cậu bé này không những diện mạo, ngay cả cách hành xử cũng y hệt Hoắc tổng. Từ trước đến nay chưa từng có ai dám nói với Hoắc Dịch Thành với giọng đó. Vậy mà hôm nay, một cậu bé năm tuổi lại ngang nhiên làm điều đó mà không bị một chút vấn đề gì. Đúng là chuyện lạ! Hoắc Dịch Thành trở nên sắc lạnh, đưa túi có chứa tóc của Thiếu Tần và thêm cả tóc anh, ngữ khí đầy sự nóng ruột cùng u tối.

“Xét nghiệm ADN thật kĩ, tôi muốn trong ngày hôm nay có kết quả”

Cảnh Tử nhanh chóng rời đi ngay sau đó.

Buổi chiều này Sở Du được tan làm sớm liền ghé vào siêu thị mua một vài món ngon để tẩm bổ cho con trai. Về đến nhà, đã bắt gặp Thiếu Tần vừa mới tắm rửa xong xuôi. Cậu vẫn luôn tự lập như vậy, mọi việc cá nhân đều tự mình lo liệu mà chẳng phiền đến cô. Đôi lúc bản thân cảm thấy là một người mẹ vô dụng nhưng nhìn thấy sự lớn lên trưởng thành, đó là sự an ủi duy nhất của cô. Sở Du xách đồ vào bên trong, không quên hỏi han cậu.

“Hôm nay đi học vui chứ? Mẹ mua toàn món con thích ăn đây này.”

Thiếu Tần vừa lấy khăn lau tóc vừa đáp lại một câu nói gây sức sát thương.

“Mami có chắc là mình nấu được không đó!”

Sở Du nghe xong như muốn độn thổ, tại sao cô lại có thể sinh ra đứa con vô lương tâm đến vậy chứ. Sở Du nén tức giận, cười gượng.

“Chắc chắn rồi, con phải tin tưởng vào tài nấu ăn của mami chứ.”

Thiếu Tần hoàn toàn không để tâm đến Sở Du đang tức giận cỡ nào. Cậu ngồi xuống ghế, ít lâu sau liền cất giọng hỏi, ngữ khí có đôi phần dè chừng.

“Người đàn ông hôm qua có phải ba con không?”

Sở Du đang rửa rau củ liền bất giác dừng lại, tâm trí bỗng trở nên rối loạn, âm thanh ấp úng.

“Không… không phải… ba con mất lâu rồi. Mami nói với con rồi mà.”

Thiếu Tần như định nói thêm điều gì nhưng cuối cùng lại đáp lại ngắn gọn.

“Ồ… vâng.”

Cả hai rơi vào trạng thái tĩnh mịch, không thấy con trai hỏi thêm điều gì, Sở Du thở phào nhẹ nhõm, nếu cậu chỉ cần hỏi thêm một câu nữa chắc chắn cô sẽ không thể trả lời nổi. Mặc dù vậy nhưng ý đồ của Thiếu Tần khi nói câu đó chỉ muốn thăm dò liệu rằng mẹ mình và người cha kia còn cơ hội đoàn tụ hay không. Bản thân đúng là rất mong gia đình đầy đủ êm ấm có cha và mẹ nhưng nếu người cha đó không thể mang lại hạnh phúc cho mẹ mình thì thà bản thân cậu mồ côi cha còn hơn.

Đêm xuống càng lúc càng nhanh, trên chiếc Bently sang trọng, con người tà mị bên trong đang cầm giấy kết quả ADN, đôi tay to lớn giống như đang run rẩy, khoé môi thẳng một đường, khói thuốc phảng phất hoà cùng mùi nước hoa càng khiến không gian thêm nặng nề. Cảnh Tử ở ghế lái, chỉ dám nhẹ giọng nói.

“Kết quả đã được kiểm tra rất chính xác, hai người đúng là có cùng huyết thống.”

Con ngươi đen láy chấn động run rẩy đến không thể kiềm chế. Hoá ra từ trước đến nay anh đã trách nhầm tình cảm của Sở Du, từng ấy năm liệu cô có còn có thể tha thứ cho kẻ làm cha tàn nhẫn này được hay không. Chưa lúc nào anh hận chính mình như lúc này. Sáu năm là quá đủ rồi, hiện tại và tương lai anh nhất định sẽ bảo vệ chủ toàn cho mẹ con cô. Sai lầm trong quá khứ sẽ không lặp lại thêm một lần nào nữa.

——————————-

Tại một quán bar nhộn nhịp

Người đàn ông thần bí ngồi trong phòng VIP lặng lẽ quan sát màn hình, chốc chốc lại cười gian xảo. Ngón tay gõ liên tiếp lên tấm bàn gỗ tạo ra âm thanh chậm rãi. Tên trợ lý đứng bên cạnh không kiềm được liền hỏi.

“Ông chủ, lần này không nhắm đến hắn nữa sao?”

Người đàn ông bật cười lớn, âm thanh thô lỗ mang theo hơi thở nhuốm mùi rượu nhưng không thể che đi sự tính toán kỹ lưỡng.

"Nếu không thể đánh trực diện hắn vậy thì phải nhắm đến điểm yếu của hắn. Cơ hội ngàn năm có một này không thể bỏ lỡ."

"Liệu sẽ thành công chứ?" Tên trợ lý nói có chút dè chừng.

Hắn chỉ cười nhạt, bên trong lại đủ mọi toan tính. Cục diện sắp có sự biến động lớn. Ông vua nào rồi cũng sẽ phải truyền ngôi, mà ngôi vị lần này chắc chắn sẽ thuộc về hắn.