Duyên Lệch: Cha Nuôi... Con Yêu Người!

Chương 32: Giao kèo



Kể từ tối hôm đó, Sở Du không còn gặp lại Hoắc Dịch Thành, anh gần như bốc hơi không còn một vết tích, ngay cả phòng khách sạn cũng không trở về. Cô có chút tò mò nhưng cũng nhẹ lòng phần nào. Anh đi cũng tốt, sẽ không làm phiền đến cuộc sống của hai mẹ con cô, có lẽ quá khứ ấy anh đã lãng quên đứa con gái nuôi này rồi. Cô tự khuyên bản thân nên quên đi đoạn tình cảm bi thương đó, hiện tại điều duy nhất Sở Du cố gắng lúc này chính là Thiếu Tần, cậu bé là người thân máu mủ cuối cùng của cô. Sở Du vốn đã là trẻ mồ côi nên hơn ai hết hiểu được tình thương gia đình quan trọng tới cỡ nào. Nhiều lúc Sở Du rất muốn âu yếm dỗ dành đứa con trai bé nhỏ của mình nhưng cậu lại quá mức người lớn, việc gì cũng muốn tự mình làm, đi học cũng một mình tự đi mà không cần bất kỳ ai ở bên cạnh, ngay cả muốn hôn cậu cũng là việc khó khăn vô cùng.

Chiều hôm đó, vừa khi tan học. Thiếu Tần ra đến cổng trường liền bắt gặp một chiếc xe sang trọng chờ sẵn ở đó. Trông thấy cậu, Cảnh Tử liền nước đến, giọng cũng kính đôi chút.

“Tiểu thiếu gia, chủ tịch đến gặp cậu và muốn nói chuyện một chút.”

Thiếu Tần như đoán ra được điều gì đó, liền bước vào xe. Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, ngồi cạnh Hoắc Dịch Thành, kẻ hô mưa gọi gió ngồi ngay bên cạnh nhưng Thiếu Tần lại không một chút biến sắc, ngồi thư thả trên ghế. Điều bộ ra dáng người lớn khiến Hoắc Dịch Thành không khỏi bật cười, đúng thật là nhìn kĩ lại có rất nhiều điểm tương đồng.

“Dạo này mẹ con sao rồi?” - Âm thanh trầm thấp vang lên.

“Vẫn sống tốt, có hơi vất vả chút thôi.” - Ngữ khí ngây ngô không chút kiêng dè đáp lại.

Gương mặt Hoắc Dịch Thành có hơi biến đổi, ánh mắt trở nên xao động không dám nhìn về phía cậu, hướng về một nơi khác, một lúc sau mới lên tiếng mang theo sự tiêu điều.

“Con có trách ta không?”

Thiếu Tần vẫn không chút biến đổi, dường như đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho cuộc gặp gỡ này, lên tiếng bình thản.

“Có… nhưng mà cũng không hẳn. Khi thấy mẹ nhìn tấm ảnh của chú mà rơi nước mắt thì con nghĩ trước kia hai người có sự hiểu lầm nào đó nên mami vẫn luôn giấu con về sự tồn tại của người ba.”

Lời nói dõng dạc lại vô cùng trưởng thành của cậu giúp Hoắc Dịch Thành như càng thêm có động lực cho tương lai. Vẻ mặt âm trầm mang theo sự ưu thương chưa từng có, anh nhìn thấy Thiếu Tần thật sự giống như bản sao của chính mình. Mạnh mẽ lại kiên cường đến đáng thương.

“Liệu con có cho ta cơ hội bù đắp cho hai mẹ con không?” - Câu nói thể hiện rõ sự lo lắng cùng bối rối của Hoắc Dịch Thành.

Trước mặt thiên hạ, Hoắc Dịch Thành chính là đế vương, bất kì ai cũng không thể khiến anh lo lắng hay lúng túng điều gì. Cục diện dù có hơi bất lợi thế nào cũng chỉ một vẻ thong dong đến nguy hiểm. Nhưng giờ đây, trước mặt con trai, cốt nhục một dòng máu Hoắc Dịch Thành lại nhịn không được mà trở nên nóng ruột cùng lo âu. Thiếu Tần nhận được câu hỏi này không kìm được mà cười một cái, nghiêng đầu nhìn anh.

“Chỉ cần mami có thể hạnh phúc, dù là ai cũng có thể làm ba con. Huống hồ chú giàu có, thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không để con và vợ mình rơi vào tay kẻ khác đâu!”

Ngữ khí bông đùa khiến Hoắc Dịch Thành cười lớn.

“Haha… không hổ là con trai ta!”

Cảnh Tử ở ghế lái cũng toát mồ hôi lạnh. Quả nhiên là tiểu thiếu gia mới dám nói ra những lời lẽ trêu chọc chủ tịch như vậy. Vào cậu thì chắc có khi bị luân chuyển công tác rồi cũng nên.

Toà chung cư lớn giữa lòng thành phố Paris

Kinh koong…

Sở Du ơi trong bếp nghe tiếng chuông cửa liền lao ra như bay, không quên cầm theo chiếc que, giọng tức tối.

“Nhóc con giờ mới chịu mò về đây hả! Con có biết mami…”

Vừa mới mở cửa, nhìn thấy khung cảnh trước mắt, Sở đau nhất thời bất động, không nói lên lời. Hoắc Dịch Thành tại sao lại xuất hiện cùng một chỗ với Thiếu Tần, sự hốt hoảng đến tột độ thôi thúc cô vội kéo Thiếu Tần về phía sau mình, ánh mắt co rút vì sợ.

“Sao… sao con lại đi với người này, lại còn muộn như vậy mới về hả!”

Thiếu Tần thản nhiên đáp lại, nhìn về phía Hoắc Dịch Thành.

“Chú ấy tốt lắm, con đói liền mua đồ ăn cho con, lại còn đưa con về nữa.”

“Mami đã dặn con thế nào, không được đi với người lạ cơ mà. Chẳng phải con rất hiểu chuyện sao, hôm nay lại bất cẩn như vậy.”

Sở Du bất cẩn vô cùng, ôm chặt lấy Thiếu Tần. Ngược lại Hoắc Dịch Thành lại cảm thấy như được quay về thời điểm sáu năm trước, ngày ngày đều có thể trông thấy dáng vẻ nghịch ngợm đáng yêu của cô. Mặc dù hiện tại Sở Du đã trưởng thành hơn rất nhiều nhưng trong tiềm thức và trái tim anh, cô vẫn mãi là cô bé cần được bao bọc che chở. Biết bao sự nhớ nhung lần tràn khắp tâm trí anh. Sở Du nhận ra sự khác thường của Hoắc Dịch Thành liền ngay lập tức phản ứng lại.

“Cảm ơn vì đã đưa con tôi về, tạm biệt…”

Chưa kịp đóng cửa, anh liền xông thẳng vào nhà bếp trong nhà, trực tiếp ngồi xuống ghế.

“Anh!!” Cô bất ngờ không kìm nổi tức tối.

“Tôi có lòng tốt đưa con em trở về, em lại không thể mời tôi cốc nước sao?”

Hoắc Dịch Thành nhếch môi cười nhìn về phía Sở Du. Cô nhìn anh đầy u tối, hận không thể lao tới đánh anh vài cái. Cô dẫn Thiếu Tần vào bên trong, trước khi đi cậu còn không quên nháy mắt ra hiệu cùng Hoắc Dịch Thành. Sau khi lo ổn thỏa cho Thiếu Tần, Sở Du mang cốc nước đặt xuống bàn, giọng lạnh lẽo.

“Anh uống nhanh rồi về, ở đây không ai hoàn nghênh anh đâu!”

Câu nói của cô không hề làm Hoắc Dịch Thành tức giận ngược lại còn thêm hứng thú, cơ thể cao lớn bất chợt đứng dậy, tiến lại gần chỗ Sở Du.

“Du nhi! À không tôi nên gọi em là Weisly… mấy năm qua em theo mang con tôi đi trốn đã mệt chưa, khi nào thì trở về nhà đây?”

Cô sửng sốt lùi lại phía sau, Hoắc Dịch Thành làm thế nào lại biết được tên đó. Con của anh? Không thể nào, chắc chắn anh đang thăm dò cô, giọng run rẩy.

“Ai là con anh, đó là con của Dục Lăng, chẳng phải anh đã nói thế sáu năm về trước hay sao? Giờ lại lật lọng như vậy?”

Hoắc Dịch Thành cười lớn, càng thêm gần về phía cô, còn Sở Du thì lùi sắp đến điểm cùng sự lo lắng cùng hoảng sợ hiện rõ trên mặt. Đôi môi mỏng mím chặt đến tái nhợt.

“Con của ai chẳng phải đi thử ADN sẽ rõ sao, tên đó làm sao mà lại cùng em thành gia đình được. Không có sự cho phép của tôi, em đừng hòng đến với bất kì người đàn ông nào!”

Lời nói bá đạo như tuyên thệ chủ quyền cô là của anh. Sở Du càng trở nên bất mãn. Sáu năm qua cô tưởng anh sẽ thay đổi một chút, hoá ra là vẫn ngang ngược, tự cao tự đại như vậy, vốn không quan tâm xem là cô có muốn hay là không, hoàn toàn tự mình điều khiển hết thảy mọi chuyện. Sở Du giận dữ lớn tiếng.

“Anh có quyền gì mà đối xử với tôi như thế!”