Duyên Lệch: Cha Nuôi... Con Yêu Người!

Chương 35: Bắt cóc



Cảnh Tử cùng Đông Khiết còn đang mải tranh cãi về những bức ảnh mới chụp được, đột nhiên giống như nhớ ra điều gì đó, Đông Khiết liền quay lại, ngay khi ánh mắt bắt gặp khung cảnh trước mắt, anh không nhịn được mà hét lớn.

‘’Không xong rồi, Sở Du tiểu thư!!’’

Cảnh Tử nghe thấy tiếng kêu lớn cũng giật mình nhìn lại. Sở Du và Thiếu Tần đang bất tỉnh trên người của hai kẻ mặc đồ đen đang tháo chạy về phía chiếc xe bán tải lớn. Đông Khiết nhanh như chớp vọt chạy đuổi theo nhưng chúng đã nhanh hơn một bước leo lên xe chạy mất. Anh tức giận lấy điện thoại gọi điện.

‘’Mau đuổi theo chiếc xe xxx, bằng mọi giá phải bắt được chúng.’’

Cảnh Tử ở bên này cũng không khỏi kinh hãi, điên cuồng gọi điện cho Hoắc Dịch Thành. Anh ở bên này đang vui vẻ cầm hai cây kem vẫn còn mát lạnh, chuẩn bị quay về chỗ hai mẹ con Sở Du liền nhận được cuộc điện thoại từ Cảnh Tử, tiếng chuông réo liên hồi khiến anh có chút nhíu mày, nhấc máy nghe.

‘’Có chuyện gì?’’

Đầu dây bên kia không giấu được sự lo lắng cùng nóng vội, hấp tấp nói với anh.

‘’Không hay rồi ông chủ, Sở Du tiểu thư....tiểu thiếu gia…bị bắt cóc rồi…’’

Tiếng nói tựa như tiếng sấm rền đánh ngang tai, cơ thể to lớn chợt cứng đờ, bàn tay run rẩy đến rơi quả cây kem xuống đất, ánh mắt lóe lên tia chết chóc cùng phẫn nộ. Đáng chết! Tại sao anh lại chủ quan như vậy, để hai mẹ con cô nơi đông người như thế.

Hoắc Dịch Thành lập tức chạy đến chỗ cũ, lúc đó Đông Khiết và Cảnh Tử đều đã tập trung sẵn ở đó, ai nấy đều vô cùng căng thẳng. Vừa trông thấy anh, Đông Khiết nhanh chóng đến báo tình hình.

‘’Tôi đã cho người lập tức đuổi theo chiếc xe đó, có vẻ như là của bọn Lục Bang.’’

Bàn tay anh nắm chặt thành quyền, đôi ngươi xanh lục ẩn hiện vài tia máu đỏ, giọng nói nhuốm đầy hơi thở nguy hiểm.

‘’Lại là Lục Bang, đáng nhẽ năm đó nên diệt trừ toàn bộ chúng nếu không sao có thể xảy ra chuyện ngày hôm nay.’’

Sau khi Lục Bằng bị giết chết, rất nhiều thuộc hạ của hắn đã tìm cách trốn sang nước ngoài, đặc biệt là Lục Triết – em trai của Lục Bằng. Hắn sau khi biết cái chết của anh trai mình là do Hoắc Dịch Thành gây ra liền thâu tóm rất nhiều thành viên cũ của Lục bang, tạo nên một tổ chức mới mang tên Dạ Hoàng, chừng ấy năm ẩn thân tạo dựng thế lực, vài năm gần đây đã xuất đầu lộ diện, liên tục tạo hiềm khích với Tước. Hoắc Dịch Thành vốn chẳng để tâm đến những con tôm tép nhỏ bé, nhưng ngày hôm nay lại ngang nhiên bắt cóc người thân cận của anh, đúng là tìm

đường chết.

Cảnh Tử bồn chồn, do dự như có chuyện gì muốn nói, một hồi không nhịn được nên đã cất

giọng dè chừng.

‘’Ông chủ, thế lực của chúng ta mặc dù rất lớn nhưng Pháp là nơi quản lý khá chặt chẽ, mạng lưới của chúng ta thật sự không thể tìm kiếm được vị trí cụ thể. Chỉ có….’’

Cậu ngập ngùng không dám nói tiếp, sợ Hoắc Dịch Thành sẽ nổi cơn thịnh nộ. Anh thấy

Cảnh Tử không dám mở lời liền lên tiếng.

‘’Có gì thì nói đi, giờ này không phải lúc để do dự.’’

Câu nói của Hoắc Dịch Thành khiến cậu yên tâm được phần nào.

‘’Chỉ có Dục Thị mới giúp chúng ta được…’’

Ai mà không biết kể từ năm đó, Dục Lăng quyết định tiếp nhận vị trí tổng giám đốc điều hành, đưa Dục Thị nhắm đến Pháp, hoàn toàn không còn chút quan hệ gì trong nước. Lúc này đây đúng là chỉ còn nước hợp tác với Dục Lăng.

Hoắc Dịch Thành trong lòng khó chịu vạn phần, nhưng gĩ đến Sở Du và Thiếu Tần sẽ gặp nguy hiểm bèn gọi điện cho Dục Lăng.

Tại văn phòng tổng giám đốc Hoắc Thị.

Cánh cửa lớn đột ngột mở tung, một thân ảnh nhanh như chớp lao đến, giáng một đòn mạnh vào mặt Hoắc Dịch Thành trước sự ngỡ ngàng của Cảnh Tử và Đông Khiết. Đông Khiết định tiến đến liền bị anh ngăn lại, Hoắc Dịch Thành không phản kháng, nhìn gương mặt phẫn uất của Dục Lăng.

‘’Tên khốn nhà anh, tôi đã nói anh hãy tránh xa cô ấy cơ mà. Nếu cô ấy và con có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ giết anh.’’

Âm thanh đanh thép xé toạc sự tĩnh lặng bên trong căn phòng lạnh lẽo. Cảnh Tử bước

đến, giọng nghiêm túc.

‘’Dục tổng, đây là chuyện không mong muốn, hoàn toàn không phải ông chủ cố ý. Hiện giờ

chúng ta nên tìm cách cứu tiểu thư chứ không phải là ở đây tranh cãi.’’

Hoắc Dịch Thành vẫn im lặng, không ai có thể hiểu được lúc này anh dằn vặt đến cỡ nào, cảm giác thống khổ đến tột cùng, cơ thể nặng nề ngồi xuống ghế lớn, đáy mắt ánh lên sự muộn phiền. Lúc này, tiếng chuông điện thoại của anh lại reo lên một lần nữa. Số điện thoại lạ khiến anh càng trở nên nóng ruột mà nghe máy. Đúng như dự đoán, bên đầu dây kia phát ra âm thanh thô lỗ cùng dữ tợn.

‘’Xin chào ông chủ Hoắc, đã lâu rồi không gặp, thế nào…vẫn nhớ tôi chứ?

Hoắc Dịch Thành nở nụ cười chết chóc, gân xanh nổi lên rõ rệt trên trán, giọng bình thản nhưng mang theo sự lạnh lẽo vô hạn.

‘’Đương nhiên là nhớ rồi, Lục Triết!’’

Tên đó cười lớn, giọng bỡn cợt khiến người ta vô cùng khó chịu.

‘’Tôi tặng anh một món quà này, mong anh sẽ thích.’’

Nói rồi, một đoạn video hiển thị trên máy anh, Hoắc Dịch Thành cho Cảnh Tử chiếu lên màn hình lớn. Trước ánh mắt của bốn người, hình ảnh Sở Du và Thiếu Tần bị trói tay chân, miệng bị nhét khăn, nằm bất tỉnh ở một góc trong một căn nhà xa lạ. Lục Triết xuất hiện trong video mang theo sự lỗ mãng cùng oán hận, hắn đến bên cô, dùng bàn tay lớn chạm lên gương mặt nhỏ bé ấy.

‘’Haha, Hoắc Dịch Thành, mau đến cứu vợ của anh đi, nếu không thì để làm người tình của

tôi cũng không tồi!’’

Hoắc Dịch Thành không thể kìm nổi sự giận dữ, Dục Lăng đứng kế bên cũng không khác, bàn tay nắm chặt đến run rẩy.

‘’Chết tiệt, phải làm gì đó đi chứ Hoắc Dịch Thành.’’

Dục Lăng nóng vội nhìn anh, trong lòng lo lắng vạn phần. Cuối đoạn video, Lục Triết yêu cầu chỉ được một mình Hoắc Dịch Thành đến đó. Anh suy nghĩ trong giây lát, cuối cùng hạ quyết tâm.

‘’Tôi sẽ một mình đến đó cứu hai mẹ con cô ấy.’’

Cảnh Tử và Đông Khiết nghe vậy liền can ngăn,

‘’Không được, như vậy thật quá nguy hiểm, ông chủ xin hãy để chúng tôi đi cùng.’’

Dục Lăng mặc dù rất giận Hoắc Dịch Thành nhưng khi nghe anh nói vậy cũng lên tiếng.

‘’Đúng đấy, nhỡ may xảy ra chuyện gì, cả ba đều sẽ ảnh hưởng.’’

Bốn người trong căn phòng, lên kế hoạch tỉ mỉ cho sự chạm trán gay go này, mục đích chỉ có một, đó chính là mang Sở Du và Thiếu Tần bình an trở về.

Màn đêm đen dần bao phủ khắp không gian, tại khu xưởng bỏ hoang, Sở Du khó khăn cựa quậy tỉnh dậy, chợt phát hiện bản thân đang ở một nơi xa lạ lại bị trói không thể di chuyển. Cô hoảng hốt quay sang tìm kiếm con trai mình, Thiếu Tần nằm một góc cách cô không xa, thấy con trai tạm thời cô không có vấn đề gì, nhất thời có chút nhẹ nhõm.

Sở Du cố gắng giữ bình tĩnh, đảo mắt khắp nơi, quan sát thật kĩ từng ngóc ngách, bằng mọi giá cô phải thoát khỏi nơi này.

Đột nhiên, cánh cửa sắt mở ra, một đám lạ mắt dần dần tiến vào, cung kính mở đường cho tên cuối cùng. Sở Du kinh hãi nhìn về phía hắn, Lục Triết thấy cô đã tỉnh liền nhếch môi cười, từ từ bước đến.

‘’Cô tỉnh rồi sao?’’

Cô cố gắng lùi lại phía sau một chút nhưng lại bị hắn túm lấy tóc kéo lại, ánh mắt oán hận khiến cô sợ hãi vô cùng.

‘’Muốn chạy trốn sao, cô ở đây đợi đi, tên Hoắc Dịch Thành một chút nữa thôi sẽ đến cứu cô ngay. Nhưng trước hết tôi phải khiến hắn sống không bằng chết!’’

Lời nói ngạo mạn cùng đe dọa làm cô hoàn toàn trấn động, Hoắc Dịch Thành sẽ đến đây sao. Lại nghĩ đến câu nói ban nãy, cô bất giác vùng vẫy kịch liệt.

‘’ưm…ứm….’’

Lục Triết cười gian tà, tháo chiếc khăn trên miệng cô ra, ánh mắt đầy hứng thú.

‘’Anh là ai, sao lại bắt mẹ con tôi đến đây, mau thả tôi ra…’’

‘’Khó khăn lắm mới bắt được mẹ con cô, dụ được Hoắc Dịch Thành đến đây rồi lúc đó mới

có trò vui để xem.’’

Nói rồi, hắn đứng dậy đi ra bên ngoài, trước khi đi không quên dặn dò thuộc hạ.

‘’Trông chừng cho cẩn thận.’’

‘’Rõ!’’

- --------------------------------

Hoắc Dịch Thành bên này, một mình lái xe đến nơi được báo trước, đỗ xe ở phía xa. Dục Lăng đến sớm phục sẵn ở gần hơn, bất cứ lúc nào có hiệu lệnh đều có thể vào cứu hai mẹ con cô. Cảnh Tử và Đông Khiết dẫn theo người ở phía xa hơn để bảo vệ an toàn cho tất cả khi có chuyện cấp bách.

Mấy tên thuộc hạ nhận ra anh đến liền quan sát hết thảy mọi thứ, chắc chắn không có ai đi theo liền dẫn anh vào bên trong. Tiến vào sâu bên trong, Hoắc Dịch Thành lặng lẽ quan sát mọi thứ, vừa khi được dẫn đến nơi nhốt Sở Du và Thiếu Tần, anh cố bình tĩnh đối diện với Lục Triết, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo. Hắn nhìn thấy

anh liền tỏ vẻ lịch lãm mà chào hỏi.

‘’Cuối cùng ông chủ Hoắc cũng đến. Không ngờ lần đầu gặp gỡ lại trong hoàn cảnh này

đây.’’

Hoắc Dịch Thành nhìn Sở Du một bên đang hoảng hốt gào thét.

‘’Anh ta sẽ giết anh đó, ư…’’

Khi đã chắc chắn việc cả hai mẹ con cô đều yên ổn, anh cũng an tâm phần nào, giọng nói u lãnh.

‘’Tôi cũng không ngờ đấy, lão đại Dạ Hoàng.’’

Sắc mặt Lục Triết biến đổi tức thì nhưng ngay sau đó đã bình ổn lại, cười lớn.

‘’Haha, thật thú vị!’’

Sở Du cảm thấy rùng mình trước những hành động của Lục Triết, vẻ ngoài tử tế nhưng lại không thể lường trước được hành động mà hắn sắp làm.

Trong nháy mắt, hắn đột ngột rút súng chĩa về phía Thiếu Tần vẫn nằm bất tỉnh.

‘’Trò vui bắt đầu rồi đây, xem nào…một bên là con trai, một bên là người phụ nữ anh yêu. Ông chủ Hoắc nên chọn ai đây?’’

Hoắc Dịch Thành như hiểu ra, vẻ mặt khó coi đến cực điểm, ánh mắt khủng bố nhìn về phía Lục Triết, giọng gằn lên từng tiếng.

‘’Đây là ân oán giữa tôi và anh, không liên quan đến họ.’’

‘’hahaha, không liên quan? Nhưng tôi muốn như vậy đấy. Tôi muốn anh từ từ cảm nhận sự thống khổ khi mất đi người thân.’’

Lục Triết lúc này điên cuồng mà nói lớn, giống như mất kiểm soát về cảm xúc. Hắn làm tất cả đều vì muốn trả thù cho anh trai. Mỗi lúc nhớ lại hình ảnh van xin quỳ dưới đất của Lục Bằng, nỗi hận thù lại không nhịn được mà sục sôi khiến anh thật muốn giết ngay Hoắc Dịch Thành. Nhưng hắn hiểu rõ, muốn giết được anh, cần có một kế hoạch hoàn hảo, vậy nên ngày hôm nay chính là cơ hội tuyệt hảo nhất.